Cha mẹ Thôi Hồng Anh, vẻ mặt xin lỗi, nghĩ tới mọi chuyện gây ra cho con gái trước đây, hối hận không biết chốn đi đâu.
Nhất là Ông Thôi, đến nỗi kêu lên hai tiếng hồ đồ, dậm chân nói:
- Đồng chí, nếu hôm nay đồng chí không đứng ra nói chuyện, chỉ sợ tôi lại mắc một sai lầm lớn, Tôi thấy thẹn với đứa con tôi quá!
Chu Bân nói:
- Anh ạ, con gái mình anh không tin, thì anh có thể tin ai? Những lời nói nhảm nhí bên ngoài có thể thay đổi nhưng bản thân anh thì phải có lập trường vững. Anh không hiểu được thế nào là che chở cho con gái mình cũng làm người ta quá thất vọng. Thôi, đừng nói nữa, em cũng không muốn nói nhiều nữa. Cũng không còn sớm nữa. Em phải về rồi.
Y quay sang nói với Thôi Hồng Anh:
- Anh ở trên xe đợi em nửa tiếng, nếu không có vấn đề gì thì mình cùng về thành phố.
- Đồng chí, đồng chí, ở lại ăn cơm rồi hãy về.
Mẹ Hồng Anh tỏ xin lỗi. Đuổi theo kêu Chu Bân ở lại.
Chu Bân dứt khoát:
- Không cần đâu, hay là chị nói rõ ràng mọi chuyện với Hồng Anh đi!Buổi chiều em phải có cuộc họp.
Vì có việc quan trọng, Chu Bân không muốn ở lại quá lâu. Người lãnh đạo ai cũng cần phải đi họp. Vì vậy, Chu Bân nói vậy. Ông Thôi không giám giữ lại.
Thôi Hồng Anh đã rất nhanh hòa hợp lại với gia đình, hai người trên đường trở về thành phố, Chu Bân lại dặn ngàn lần không đem chuyện này nói chho Bí thư Trương, nếu không kẻ nào biết được thì lại gây phiền phức lớn.
Thôi Hồng Anh nói:
- Làm gì với số tiền kia bây giờ?
Chu Bân ngẫm nghĩ một chút:
- Để anh suy nghĩ chút rồi nói.
Lúc sắp đến thị trấn huyện, Chu Bân cân nhắc tìm một quán ăn cơm rồi nhanh chóng về thành phố.
Không ngờ bên ven đường cô nhìn thấy một người quen, cô liền gọi một tiếng:
- Lập Thu!
Lập Thu quay lại nhìn, Hồng Anh ngồi ở ghế cạnh người lái xe, trong đôi mắt sáng lên một thần sắc kỳ lạ,
- Hồng Anh, cô phải về thành phố Vĩnh Lâm rồi sao?
Thôi Hồng Anh gật đầu:
- Cô có phải về không?
Lập Thu hơi ngượng ngùng đáp:
- Ừ !
Thôi Hồng Anh nói nhỏ với Chu Bân:
- Anh Chu có thể cho cô ấy đi cùng không, dù sao cũng cùng đường.
Trước mặt Chu Bân, Thôi Hồng Anh không hề chút sợ hãi. Chu Bân liếc mắt qua khuôn mặt cô gái có mấy đốm tàn nhan, vốn là trong lòng không muốn, nhưng nhìn ánh mắt đáng thương của Thôi Hồng Anh kia, liền thở dài:
- Để cô ấy lên đi.
Thôi Hồng Anh lúc này mới vui sướng nhảy xuống xe, giúp cô ta mở cửa xe:
- Lên xe đi, cùng đi với nhau tốt rồi, dù sao chúng ta cũng phải đi về Vĩnh Lâm.
Chu Bân trong lòng nghĩ:“Cô gái Thôi Hồng Anh này tấm lòng tốt bụng”. Nhưng lúc hắn nhìn Lập Thu thì không thể nào mê được.
Bởi vì không có cảm tình, trong xe lại thêm một người vướng bận, Chu Bân chẳng có tâm trí mà ăn cơm nữa. Khoảng thời gian trước, vì dạy dỗ Thôi Hồng Anh, thường đi ăn cùng với cô ấy, dẫn cô ấy đến khu giải trí giả trí hát hò, thư giãn, Chu Bân cảm thấy khi ở bên cạnh Hồng Anh cũng không tồi.
Nếu không vì muốn được lòng của Bí Thư Trương, hắn đã nắm được gọn Thôi Hồng Anh. Nhưng Chu Bân là một người có lí trí, tuyệt đối không vì chuyện nhỏ này mà làm hỏng đến kế hoạch lâu dài của bản thân.
Nhìn xuyên qua kính sau, hắn liếc nhìn Lập Thu đang ngồi ở ghế sau với Thôi Hồng Anh,
- Hôm qua hai người cùng nhau về quê à?
Thôi Hồng Anh vì chuyện lời đồn đại, có chút buồn bã, nhưng khi Chu Bân đến giải vây cho cô ta, tâm trạng cô ta đã tốt lên nhiều. Nghe Chu Bân hỏi, cô ta gật đầu,
- Lập Thu làm việc ở Vĩnh Lâm, hôm qua chúng tôi đang trên đường thì gặp nhau, nên đã đi về cùng nhau.
Chu Bân ồ một tiếng tiếp tục lái xe. Mắt lại liếc ra kính sau nhìn lại Lập Thu.
Trong xe đột nhiên thêm người, Chu Bân cảm thấy không thoải mái. Mà rất kỳ lạ là y rất có cảm tình không tốt với Lập Thu, ấn tượng đầu tiên cảm thấy cô gái này rất không tử tế.
Trực giác của y rất tốt, Chu Bân không biết vì sao, trong lòng lại có cảm giác như vậy.
Không có tâm trạng để ăn cơm. Chu Bân chạy xe rất nhanh.
Sắp ba giờ chiều mới đến thành phố Vĩnh Lâm, Chu Bân thả hai cô gái xuống xe, một mình đỗ lại ở một nhà hàng gọi món.
Lập Thu xuống xe liền ngạc nhiên hỏi thăm:
- Hồng Anh, người vừa rồi là ai vậy? Tôi thấy anh ta rất tốt với cô.
Thôi Hồng Anh nói:
- Anh ta là chủ nhiệm văn phòng Thành ủy. Tôi gọi anh ta là Chu đại ca, anh ta rất tốt.
- Ồ! Lập Thu nhìn Thôi Hồng Anh có chút ngưỡng mộ liếc mắt một cái,
- Thế anh ta tại sao lại về đón cô?
Thôi Hồng Anh đương nhiên không nói về chuyện tiền nong, chỉ khẽ tiếng trả lời:
- Con người Chu đại ca rất tốt.
Lập Thu trợn trừng mắt:
- Hồng Anh, chúng ta tìm một chỗ ăn cơm đi, tôi mời cô.
Thôi Hồng Anh vốn không muốn đi, nhưng Lập Thu nhất quyết lôi cô đi, hai người đi vào một quán nhỏ, gọi hai tô mì, Lập Thu còn chưa ăn,lập tức tranh ra trả tiền, sau đó lúc hai người ngồi xuống ăn, Lập Thu ngạc nhiên hỏi:
- Hồng Anh, nghe nói cô hiện giờ đã tìm được một công việc tốt, có thể nói với cái anh Chu Bân đó một tiếng, giúp tôi giới thiệu một công việc đi.
Thôi Hồng Anh khó xử, không biết nên đáp lại thế nào?Chỉ là nhìn vẻ khẩn cầu của Lập Thu, Thôi Hồng Anh mềm lòng.
- Tôi hỏi xem đã.
- Không có gì, cô cũng không cần phải gấp, lúc nào rảnh chúng ta lại nói chuyện này đi!
Lập Thu nhìn chằm chằm chiếc áo hàng hiệu của Thôi Hồng Anh, tỏ vẻ ngưỡng mộ. Mọi người đều nói, người đẹp vì lụa, phật đẹp vì được dát vàng. Thôi Hồng Anh ăn mặc như vậy nhưng thật ra lại càng đẹp hơn. Lập Thu liền cân nhắc, bữa nào mình cũng đi mua lấy hai bộ đẹp hơn chút.
Lúc hai người gần ăn xong, Lập Thu nói:
- Nghe nói anh họ Đằng Phi cô đang làm việc trên cơ quan, lúc nào cùng nhau đi ăn một bữa cơm nhé. Mọi người đều nói, ra ngoài thì nhờ cậy vào bạn bè, chúng ta đều là người cùng làng, thì phải giúp đỡ lẫn nhau.
Thôi Hồng Anh từng biết Lập Thu thích Đằng Phi, nghe Lập Thu nói như vậy, cô cũng đã hiểu phần nào,
- Được, buổi tối rảnh tôi gọi anh tôi ra chơi.
Sau khi chia tay Lập Thu, Thôi Hồng Anh lập tức chạy đến chỗ Bí thư Trương xem xem.
Không ngờ Bí thư Trương đang ở trong nhà, đang nói chuyện điện thoại với ai đó, Thôi Hồng Anh loáng thoáng nghe nói chuyện gì đến tiền, cô giật nẩy mình, có phải là người tặng quà Bí Thư Trương đã nhắc đến không? Thế thì nguy rồi!
Thôi Hồng Anh vỗ ngực, tìm được cây chổi lau lau đi lau lại.
Trương Nhất Phàm nói chuyện điện thoại xong từ trong phòng bước ra,
- Tiểu Thôi à, cô mang hai bình rượu về chưa?
- Phịch! Thôi Hồng Anh kinh ngạc, đánh rơi chai rượu xuống sàn: Rượu? Rượu đây?
Nguy rồi, Bí thư Trương khẳng định biết trong rượu cất giấu chuyện liên quan đến tiền. Xong đời rồi. Nên làm sao bây giờ?
Thôi Hồng Anh mặt sợ tới mức đỏ bừng, sững sờ nói:
- Mang , mang, mang về rồi, nhưng vẫn ... vẫn còn có hai bình.
Trương Nhất Phàm phát hiện Thôi Hồng Anh như vậy, hắn không chịu được cười:
- Cô đang làm gì vậy? Những thứ này để ở đây cũng chẳng dùng làm gì, cô cầm đi cũng được. Tối nay cô không cần phải nấu cơm cho tôi, tôi ra ngoài ăn cơm.
Thôi Hồng Anh lúc này mới nhẹ nhàng thở phào, Bí thư Trương vốn dĩ không biết đến chuyện tiền nong. Cô chột dạ nhặt cây chổi lau đi lau lại.
Chu Bân vừa mới trở lại phòng làm việc, đang cân nhắc xem làm thế nào để giấu kín cái chuyện tiền mà thần không biết quỷ không hay đó, Tiểu Cảnh gọi điện thoại đến,
- Anh Chu, tối nay đi làm vài ván mạc chược nhé.
Chu Bân nói:
- Có những ai?
- Ông Tiền ở cục Tài chính, ông Bùi ở cục Giao Thông, anh và tôi, tất cả bốn người, yên tâm, không có người ngoài.
-Được! Tối nay tôi qua!
Tiểu Cảnh nói:
- Mang nhiều tiền một ít, lần trước anh đã thua không ít rồi , tối hôm nay anh có thể báo thù rồi!
Chu Bân liền nhìn vào cái bọc bên trong có tám vạn tiền mặt nói:
- Tiền thì anh yên tâm đi ...ha . Phải xem anh có vận may hay không?
- Tốt quá, tối tôi gọi điện thoại cho cậu.
Tiểu Cảnh cúp máy. Chu Bân lại nhìn vào cái bọc tiền kia.