Mục lục
Quan Đạo Thiên Kiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tại một ngôi biệt thự phố núi ở huyện Sa, một chiếc xe BMW màu đen đang lao rất nhanh đến. Bảo vệ nhìn biển số xe rồi lập tức cho vào.
Rất nhanh, chiếc BMW đã dừng trong cánh cổng của ngôi biệt thự. Cửa xe mở ra, từ trong xe xuất hiện một đôi chân thon dài, đeo tất chân màu đen đang vươn ra bên ngoài. Đôi chân đó đi trong một đôi giày cao gót màu đen nhỏ xíu, đang chầm chậm đặt xuống dưới đất. Sau đó liền trông thấy một cô gái đeo kính râm, từ trong xe bước ra.
Người con gái đó mặc một chiếc áo nhung da báo, phía dưới là một chiếc váy ngắn bó sát, trong tay cầm một chiếc ví hiệu LV, tóc được uốn thành từng lọn nhỏ bồng bềnh thả rũ trên vai. Người khác nhìn vào, biết ngay đó là một cô gái rất thời thượng.
Theo tiếng giầy cao gót “đinh đinh đang đang”, cô con gái đó bước vào trong ngôi biệt thự, tài xế cho xe lùi lại một chút rồi dừng ở bãi đỗ xe phía sau.
Bí thư Trịnh đang ở trên tầng 2 của ngôi biệt thự, trông thấy chiếc xe đã đi vào. Ông ta vẫn đứng bên cửa sổ hút thuốc, xem ra tâm trạng hôm nay không được vui vẻ cho lắm.
Nghe thấy tiếng bước chân vọng đến từ dưới tầng, bí thư Trịnh chầm chậm quay người lại.
Lúc này, ở một ngã rẽ cách ngôi biệt thự không xa, có một chiếc xe Honda Quảng Châu đang dừng ở đó. Một người đàn ông tuổi chừng hơn 30 đang cầm kính viễn vọng để nhìn, mặt lạnh lùng chửi thề một câu: “Con đĩ thối tha, sớm sẽ có ngày ông mày khiến cho mày phải thân bại danh liệt!
Chiếc xe Honda quay đầu đi, để lại một làn khói xe giận dữ, tan dần theo gió lạnh của mùa đông.
Cộc cộc… cộc cộc cộc…
Tiếng giầy cao gót dừng lại trước cửa phòng, lập tức có tiếng gõ cửa. Bí thư Trịnh trầm giọng nói:
- Vào đi!
Rất nhanh, một cô gái đeo kính râm tiến vào:
- Đợi lâu rồi phải không?
Người con gái sau khi bước vào, liền tự nhiên như nhà của mình vậy, bỏ kính ra, vuốt vuốt lại mái tóc, nhìn cách ăn mặc cực kỳ gợi cảm đó, không ngờ là Phó chánh văn phòng Tống Thúy Bình.
Hôm nay Tống Thúy Bình trang điểm và ăn vận rất thời thượng, tóc cũng mới được làm xong, cái áo nhung da báo tuyệt đẹp đó cũng là mới mua ở siêu thị hôm qua, cái váy ngắn bó sát đó vừa vặn ôm gọn lấy cặp mông mẩy quyến rũ cười người đàn bà 30 tuổi.
Không thể phủ nhận Tống Thúy Bình là một người phụ nữ rất biết cách ăn mặc, chăm sóc bản thân. Khuôn mặt trắng ngần không hề có một tì vết, hơn nữa cô ta lại trang điểm khá kỹ nên nhìn trông rất nồng nàn, quyến rũ. Bí thư Trịnh trông thấy cách ăn vận và trang điểm của cô ta như vậy bỗng chốc cảm thấy có gì đó mới mẻ, đưa mắt lặng nhìn một lúc.
Bình thường khi ở văn phòng, cô ta chỉ mặc những bộ quần áo bình thường, tuy rằng cũng có thể mơ hồ nhận biết được cơ thể đầy đặn, quyến rũ của cô ta, nhưng khi so sánh với Tống Thúy Bình ở trước mặt đây thì đúng là khác hẳn nhau một trời một vực.
Cái vẻ chính trực, nghiêm túc khi làm việc ấy, sau khi bước vào phòng này đã hoàn toàn biến mất mà thay vào đó là một tư thế và thái độ của một cô gái yểu điệu thục nữ.
Tống Thúy Bình đặt kính râm và túi xách xuống, lại cởi bỏ chiếc áo khoác tuyệt đẹp đó xuống, khiến cho cả thân hình đầy đặn quyến rũ được phô bày ra, gò ngực kiêu ngạo vươn ra phía trước khiến cho Bí thư Trịnh có những cảm xúc không giống nhau.
Hai người không chỉ hẹn hò nhau một lần, nhưng cảm giác ngày hôm nay thì lại khác. Một người đàn ông ở vào cái tuổi 45 đột nhiên có một phản ứng mãnh liệt, ông muốn được chinh phục người đàn bà này ngay lập tức.
Không, giữa bọn họ không còn tồn tại sự chinh phục nữa. Từ hai năm trước khi ông ta đến đây thì người đàn bà xinh đẹp đứng trước mặt đây đã trở thành đồ chơi trên giường của ông ta rồi, hơn nữa lúc đó Tống Thúy Bình cũng có ý định ỡm ờ.
Dù sao cũng tư cách là một Bí thư huyện ủy, nên Trịnh Mậu Nhiên cũng không biểu hiện ra mình là thành phần háo sắc, nhưng ánh mắt nóng bỏng của ông ta lại tố giác tâm tư của ông ta. Tống Thúy Bình thản nhiên cười, đi đến trước mặt ông ta:
- Để em giúp anh cởi áo khoác nhé!
Bí thư Trịnh cũng không nói năng gì, để mặc cho Tống Thúy Bình cởi áo khoác của mình.
Sau đó ông ta xoay người, ngồi xuống ghế sô pha, trong tay vẫn cầm lấy điếu thuốc khói thuốc nghi ngút bay. Tống Thúy Bình cũng là người hiểu chuyện, khi lúc nãy cởi áo giúp Bí thư Trịnh, cô ta cũng đã nhạy bén phát hiện thấy, bình thường Bí thư Trịnh rất khó cảm thấy có hứng, nhưng lúc này đây cơn hứng tình của ông ta đã nổi lên cuồn cuộn rồi.
Trên khuôn mặt cô ta khẽ có một tia cười đắc ý biết mình đã thành công. Chí ít thì cũng đã khiến cho một người đàn ông đã chiếm hữu mình hơn 2 năm nay vẫn luôn giữ được cảm giác tươi mới. Hơn nữa phản ứng của ông ta hôm nay có thể minh chứng một điều, sự hứng thú của ông ta đối với mình ngày càng lớn.
Có thể nắm chặt được trái tim của một người đàn ông, cô ta tự cho rằng như vậy là đã thành công rồi. Hôm nay Bí thư Trịnh vừa mới bước vào tuổi 45, vẫn còn cơ hội để tiến lên cấp thành phố. Mà cho dù ông ta không được lên đến cấp thành phố mà vẫn có thể giữ vững được những chính sách quan trọng ở huyện như thế này thì đối với Tống Thúy Bình mà nói, thế cũng quá đủ rồi.
Nhìn thấy bộ mặt nghiêm túc của Bí thư Trịnh, cô ta hiểu tâm tư của ông ta:
- Vẫn còn lo lắng chuyện đó sao?
Tống Thúy Bình nói đến chuyện Trương Nhất Phàm mở một đường dây nóng Chủ tịch huyện, đẩy mạnh chế độ trách nhiệm của cán bộ.
Bí thư Trịnh gật gật đầu, ông ta thích Tống Thúy Bình ở điểm có thể hiểu thấu tâm tư của người khác. Có rất nhiều chuyện, không cần bản thân mình phải mở miệng, cô ta liền hiểu. Người đàn bà như vậy rất thông minh, cũng rất nguy hiểm. Đương nhiên ông ta biết Tống Thúy Bình muốn cái gì, nhưng ông ta không thèm để ý. Bây giờ ông ta chỉ muốn xả, muốn xả hết những gì không vui đang chất chứa ở trong người.
Ngay khi bàn tay của Tống Thúy Bình chạm đến bả vai của ông ta, rốt cụ Trịnh Mậu Nhiên không thể kìm nén nổi nữa, liền tóm lấy tay của cô ta, kéo nhẹ một cái, Tống Thúy Bình đã theo đà ngồi gọn trên đùi ông ta.
Đó là một động tác không có gì mới mẻ, nhưng hôm nay lại vô cùng có ý nghĩa. Không hiểu hôm nay do Tống Thúy Bình ăn vận, trang điểm hấp dẫn hay trên người cô ta toát ra một mùi hương đàn bà quyến rũ mà khiến cho Trịnh Mậu Nhiên không kìm nổi lòng mình.
Hai tay đặt lên đùi của cô ta, bắt đầu rờ rẫm.
- Để em giúp anh cởi quần áo, chúng mình lên giường nhé!
Giọng Tống Thúy Bình nhẹ như gió thoảng qua bên tai, Trịnh Mậu Nhiên bỗng rống lên như bò rống:
- Không đi đâu cả, cứ ở đây!
Đó là một hành động thật khác thường, khiến cho một Tống Thúy Bình ngày thường nhìn thấy ông ta vốn là người trầm ổn cũng cảm thấy khác lạ. Nhưng cô ta chưa kịp phản ứng gì thì Trịnh Mậu Nhiên đã ấn cô ngã xuống ghế sô pha. Thô bạo dùng tay xé rách tất chân và quần lót của cô ta, đột nhiên xuất hiện một khoảng da trắng ngần.
- Chờ chút, kéo rèm lại đã!
Tống Thúy Bình đột nhiên phát hiện thấy rèm vẫn đang kéo ra. Trịnh Mậu Nhiên dùng hai tay kéo cái váy bó ngắn ở hông của cô ta lên, rồi đi vào một cách thành thục. Cái áo lót màu đen cũng nhanh chóng bị ông ta quẳng xuống nền nhà.
- Cần gì kéo, không sao cả!
Trịnh Mậu Nhiên lúc này đã gấp gáp lắm rồi. Đó là điều mà từ trước đến giờ Tống Thúy Bình chưa hề ngờ tới. Trước đây, ông ta rất thích được nhẹ nhàng nằm ở trên giường, đợi cho cô ta lên trước, khởi động một hồi lâu rồi ông mới thúc ngựa.
Hôm nay Bí thư Trịnh lại hoàn toàn khác, khác hẳn với suy đoán của mình.
Trong phòng tràn ngập xuân tình. Lần đầu tiên làm chuyện đó ở ghế sô pha, không ngờ Bí thư Trịnh lại sung sức như một chàng thanh niên khỏe mạnh vậy!
Lúc này, trong đầu ông ta, ngoài việc có thể xả thì không còn một ý niệm nào khác nữa. Khắp phòng chỉ nghe thấy tiếng động của hai người. Dồn dập một hồi, cuối cùng Bí thư Trịnh cũng thấm mệt, liền ngồi xuống.
- Con người ta vẫn phải theo quy luật của tự nhiên, có tuổi rồi, hai năm nay càng ngày càng kém.
Trịnh Mậu Nhiên ngồi trên ghế sô pha thở hồng hộc.
Tống Thúy Bình đứng lên, lấy tờ giấy lau phía dưới, sau đó kéo cái tất chân bị tụt xuống đầu gối lên rồi đi vào nhà vệ sinh.
Sau một hồi dội nước ào ào, rất nhanh cô ta liền xuất hiện ra, cầm theo một chiếc khăn mặt ấm lau cho Trịnh Mậu Nhiên. Lúc nãy vừa hừng hực khí thế, giờ thì nhũn như con mèo hen nằm sấp ở đó.
Xong xuôi đâu đấy, cô ta mới ngồi xuống ghế sô pha.
- Cho anh điếu thuốc!
Sau khi xả được rồi, Trịnh Mậu Nhiên lại dùng ánh mắt thản nhiên nhìn người đàn bà của mình, nhớ lại tình cảnh lúc nãy, ông ta bất giác không kìm nổi, hỏi một câu:
- Chắc đã lâu không làm chuyện đó với gã ta rồi hả?
Tống Thúy Bình châm điếu thuốc, nghe thấy hỏi vậy liền sững người một lúc, rồi gật gật đầu:
- Bọn em cả tháng nay không động đến nhau rồi. Anh ta đúng là thần kinh có vấn đề, chẳng hiểu nghe ngóng ở đâu mà về hùng hổ giận dữ với em.
Quả nhiên là vậy, chẳng trách lúc nãy cô ta có vẻ gấp gáp đến thế.
Tống Thúy Bình nhét điếu thuốc vào miệng của ông ta. Trịnh Mậu Nhiên rít một hơi, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt của Tống Thúy Bình. Ông ta biết Tống Thúy Bình không hề nói dối, về vấn đề này cô ta không lừa được ai cả.
Vì thế ông ta nói một câu quan tâm:
- Cho dù thế nào thì quan hệ vợ chồng cần phải giữ cho tốt. Mấy hôm nữa, anh sẽ chuyển anh ta đến một nơi khác, thăng lên một chức.
Chiếm hữu vợ của người ta nên trong lòng cũng có chút áy náy. Trịnh Mậu Nhiên muốn điều Lưu Chí Viễn đi xa, càng xa càng tốt, khuất khỏi tầm mắt càng tốt.
Tống Thúy Bình đoán được ý nghĩ của ông ta, liền cẩn thận hỏi:
- Đừng xa quá, nếu không anh ta càng nghi ngờ đấy.
Trịnh Mậu Nhiên nhìn cô ta cười đầy thâm ý:
- Chiếu cố đến cả hai người thật khó xử, nhưng anh sẽ tự lo liệu. Chỉ có điều chuyện này không cần phải ầm ĩ, truyền ra ngoài sẽ có ảnh hưởng không tốt.
- Em biết rồi.
Tống Thúy Bình ngoan ngoãn gật đầu. Cô ta chợt nhận thấy người đàn ông này đã có vẻ già nua rồi. 45 tuổi, tuy rằng mặt mũi vẫn còn hồng hào, nhưng trên đầu tóc đã lấm tấm bạc.
Chắc do phải lao tâm khổ tứ, suy nghĩ chuyện tranh quyền đoạt vị nên mới khiến cho người đàn ông già đi nhanh chóng như vậy.
Kỳ lạ thật, đột nhiên trong lòng cô ta lại nhớ đến Trương Nhất Phàm. Cái vị Chủ tịch huyện trẻ tuổi này không thèm để ý gì đến mình, lại còn rất cao ngạo nữa chứ.
Trong lòng cô ta nghĩ, nếu như cô ta trang điểm, ăn vận giống như hôm nay, liệu Trương Nhất Phàm còn dám không thèm để ý nữa không?
Tống Thúy Bình khá hài lòng với cơ thể của mình. Bình thường khi ở văn phòng, có khi mấy cô gái trẻ còn không được như cô. Tay Đàm Khoa ở cục Dân chính vẫn luôn mơ ước đến cô, làm gì mà Tống Thúy Bình không biết cơ chứ?
Tuy nhiên, một khi đã dính vào Bí thư Trịnh, một nhân vật có tiếng ở địa phương, thì người như Đàm Khoa làm sao mà lọt vào mắt xanh của cô ta được nữa chứ. Thèm thì thèm đấy, nhưng vĩnh viễn không bao giờ có cơ hội.
Dù sao Tống Thúy Bình cũng không phải hạng đàn bà một lòng một dạ. Đi theo Bí thư Trịnh cũng bởi vì muốn tiến thân. Bây giờ lại có thể khiến cho chồng của mình được thăng chức, thì mọi sự nỗ lực của mình coi như đã được trả giá phần nào xứng đáng. Chỉ tiếc cái thằng cha không biết điều là chồng cô ta lại không hề hiểu cho ý nghĩ này.
Nếu như cô mà đi theo Đàm Khoa, thì đó mới là một sự thiệt thòi lớn. Tống Thúy Bình vô cùng hy vọng sang năm có thể tiến vào cấp Phó Chủ tịch huyện, được bước lên một nấc thang mới trong con đường thăng tiến.
Bí thư Trịnh đưa tay vuốt ve vai của cô ta, hoàn toàn không thể biết được tâm tư ngổn ngang của cô ta lúc này. Ngó lên đồng hồ trên tường đã là 12 giờ, liền vỗ vỗ vai cô ta:
- Mau về sớm đi! Nếu không cậu ta lại nghi ngờ!
- Vâng!
Tống Thúy Bình gật gật đầu, hôn lên mặt Trịnh Mậu Nhiên một cái rồi mới đứng dậy ăn vận chỉnh tề như lúc bước vào. Nhìn theo bóng dáng xinh đẹp, quyến rũ dần đi xa, Trịnh Mậu Nhiên lại có những liên tưởng mới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK