Thứ sáu đến Thâm Quyến, chiều Chủ nhật đã phải trở về tỉnh Tương. Ở lại đó hai đêm cũng coi như là đã an ủi được nương tử của hắn rồi.
Ngày hôm sau lúc hắn đi làm không biết Thư Á Quân có ý gì, khi chạm mặt nhau ở hành lang, bỗng nhiên khách sáo mời Trương Nhất Phàm đến văn phòng ông ta ngồi một lát. Đây là lần đầu tiên Trương Nhất Phàm vào văn phòng của ông ta.
Văn phòng của Chủ tịch thành phố Đông Lâm, cũng là chức vụ hành chính cao nhất của toàn bộ địa khu Đông Lâm, văn phòng của nhân vật số một quả nhiên có phần không giống với văn phòng của những người khác.
Tuy rằng văn phòng của mỗi người đều có những đồ dùng vật dụng như vậy, nhưng bức tranh chữ treo trên tường của Thư Á Quân nhìn từ xa mấy chữ đó cũng có thể đoán ra được là tác phẩm của danh họa nổi tiếng. Bàn làm việc của Thư Á Quân chính là đặt ở dưới bức tranh chữ rộng chừng hai mét này.
Phòng làm việc của Chủ tịch thành phố có phần rộng rãi hơn so với chỗ của hắn, không tính phòng nghỉ ngơi bên trong, chỗ này chắc rộng khoảng bốn năm mươi mét vuông. Mấy ngăn trên giá sách đều xếp đầy sách, trên bàn của Trương Á Quân còn có một chồng tài liệu cao.
Trương Nhất Phàm ngồi đối diện với ông ta, thư ký của Thư Á Quân ngay lập tức bước vào pha trà.
Thư ký Vương bưng một tách trà đến, loại trà này là trà xanh bình thường mà các phòng làm việc được phát mỗi ngày, hình như đây không phải là trà mới được phát ngày hôm nay. Thư Á Quân liền nhíu mày nói:
- Sao cậu lại pha loại trà này mời Phó chủ tịch Trương uống chứ, mang trà Long Tỉnh Tây Hồ cao cấp nhất của tôi đến đây.
Thư ký Vương lập tức bưng chén trà trong tay Trương Nhất Phàm đi, Thư Á Quân liền cố tình tỏ ra không hài lòng:
- Làm việc thật không khéo léo gì cả, mong Chủ tịch Nhất Phàm đừng chê trách.
Sau đó ông ta liền ném một điếu thuốc về phía hắn.
Trương Nhất Phàm cười cười nói:
- Đâu có, đâu có, trà gì đã uống vào miệng của những người phàm chúng ta, thì cũng đều có một vị như nhau cả.
Hắn đón lấy điếu thuốc từ tay Trương Á Quân rồi châm một cách rất tự nhiên.
Loại thuốc lá này cũng không có gì khác biệt, chỉ là loại phù dung vương rất có tiếng ở tỉnh Tương, rất nhiều lãnh đạo đều hút loại thuốc lá này.
Thư ký Vương lại pha một chén trà, mang đến đặt trước hắn rồi lui ra ngoài.
Thư Á Quân nói:
- Uống thử xem trà này thế nào? Đây là trà của một người bạn tặng cho tôi.
Thư Á Quân nói như vậy, Trương Nhất Phàm liền đoán ra trà này nhất định không phải loại thường, người bình thường đến chắc chắn sẽ không có được diễm phúc uống trà này. Hắn liền uống một ngụm:
- Qủa thực là không tồi! Hương trà thơm thoang thoảng, quả đúng là trà ngon!
Thư Á Quân liền cười:
- Xem ra Chủ tịch Nhất Phàm cũng là người biết thưởng thức trà, nhưng mà loại trà này trên thị trường khó mà bán được, cái này là do một người bạn của tôi từ Hàng Châu mang tới biếu, hay là để tôi tặng cho cậu một hộp nhé.
Trương Nhất Phàm khoát tay:
- Quân tử không cướp đoạt cái mà người khác thích, Chủ tịch Thư cứ giữ lại từ từ thưởng thức, chỗ tôi cũng có trà, mặc dù không phải là loại tinh phẩm như của Chủ tịch Thư đây, nhưng cũng tạm uống được.
Thư Á Quân liền chỉ vào Trương Nhất Phàm nói:
- Cậu à! Chỉ biết đánh phục kích với tôi, bây giờ cậu đã là Phó chủ tịch thường trực thành phố rồi, rất nhiều công việc không thể thiểu được sự phối hợp của cậu. Hai người chúng ta cần phải bắt tay hợp tác với nhau, dưới sự lãnh đạo của của Bí thư Phạm, đưa nền kinh tế của Đông Lâm tiến lên một bậc.
Trương Nhất Phàm biết ông ta muốn ám chỉ thân phận của hắn, mai phục nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng đào được một lỗ chui lên, nhưng trèo cao ngã đau, hắn rồi cũng sẽ bị ngã gãy cả mắt kính thôi. Nhưng hắn nghe thấy mấy lời này, giống như đang mỉa mai hắn: Mày cũng chỉ là một thằng Phó chủ tịch thường trực thành phố nhỏ bé, có những chỗ cần chú ý một chút, đừng quá huênh hoang khoác lác.
Nhưng mà bản thân hắn đến thành phố Đông Lâm gần một tháng nay, hình như luôn luôn rất khiêm tốn, cũng chưa lần nào quá huênh hoang thì phải? Nhưng từ miệng Thư Á Quân hắn nghe ra được điều ông ta muốn ám chỉ là như vậy.
Nhưng hắn vẫn tỏ ra rất bình tĩnh cười:
- Dưới sự lãnh đạo của Chủ tịch Thư, chắc chắn thành phố Đông Lâm sẽ ngày một phát triển.
- Ha ha…
Thư Á Quân liền chỉ tay vào Trương Nhất Phàm cười:
- Gỉa dối.
Nói chuyện một lát, ông ta liền nói:
- Ồ, buổi chiều tôi còn đi có chút việc, Chủ tịch Nhất Phàm, hay là hôm nào đó chúng ta tranh thủ chút thời gian tụ họp nhé? Đến Đông Lâm lâu như vậy rồi mà chúng ta vẫn chưa lần nào uống rượu cùng nhau.
- Chủ tịch Thư hôm nào có thời gian, báo một tiếng, để tôi đi sắp xếp.
Trương Nhất Phàm đứng lên, chuẩn bị cáo từ.
Thư Á Quân cũng không giữ lại, chỉ nói:
- Sao có thể như vậy chứ, để tôi làm chủ. Đến lúc đó tìm một nơi tốt một chút, uống chén rượu, khiêu vũ, vui vẻ một chút.
- Được! Quyết định như vậy đi.
Trương Nhất Phàm từ phòng làm việc của Chủ tịch thành phố bước ra vẫn suy nghĩ mãi không hiểu việc Thư Á Quân hôm nay gọi mình tới là có ý gì?
Chẳng lẽ lại chỉ vì muốn mời hắn ăn một bữa cơm? Tuyệt đối không phải.
Lúc về đến văn phòng, Tần Xuyên đang ở đó đợi hắn, nhìn thấy Trương Nhất Phàm vừa bước vào, cậu ta liền lập tức đứng lên, đi ngay phía sau hắn:
- Chủ tịch Trương, vừa rồi Cục trưởng Lư của Cục công an đến xin chỉ thị, trong hội nghị tổng kết cuối năm, hi vọng anh có thể đến phát biểu.
- Biết rồi.
Trương Nhất Phàm đang suy nghĩ về chuyện lúc nãy, liền phất phất tay, Tần Xuyên liền dừng lại, không đi theo vào trong nữa.
Hắn vừa mới ngồi xuống được một lát thì điện thoại đổ chuông.
Trương Nhất Phàm không ngờ Bí thư Lâm của Thông Thành lại gọi điện thoại cho mình, nhận được điện thoại của lãnh đạo cũ, Trương Nhất Phàm thấy cảm động rất nhiều. Mấy năm này, Bí thư Lâm luôn âm thầm ủng hộ hắn, có thể đạt được thành tích như ngày hôm nay, có thể nói là một phần công lao rất lớn thuộc về Bí thư Lâm.
Vì vậy, khi nghe thấy giọng của Bí thư Lâm, Trương Nhất Phàm có chút xúc động, hắn nghĩ bản thân cũng nên đi thăm hỏi ông ấy một lần chứ nhỉ?
Bí thư Lâm nói:
- Chủ tịch Nhất Phàm, gần đầy có thời gian rảnh không?
Trương Nhất Phàm lập tức nhảy lên:
- Cựu lãnh đạo, ông không cần phải khách khí với tôi như vậy chứ? Có gì cần dặn dò, ông cứ nói.
Lâm Đông Hải liền cười cười, ông ta may ra chỉ có lúc này mới có thể nói đùa một câu, bình thường lúc nào cũng rất nghiêm chỉnh. Nhưng thỉnh thoảng nói đôi ba câu đùa vui cũng tốt, có thể khiến Trương Nhất Phàm cảm thấy chút thân mật.
Hắn đoán chắc rằng Bí thư Lâm gọi điện nhất định là có việc gì đó, vì thế hắn liền hỏi.
- Cậu còn nhớ trợ lý Kim của tập đoàn Lý Thị ở Hồng Kông không?
Lâm Đông Hải đột nhiên nhắc đến người này, Trương Nhất Phàm nhớ lại, nói chung cũng có chút ấn tượng. Hình như là trợ lý của tiên sinh Lý Gia Minh, chẳng lẽ ông ta đã đến Thông Thành rồi?
Qủa nhiên không ngoài dự đoán của Trương Nhất Phàm, Lâm Đông Hải nói:
- Dự án xây dựng đường dành riêng cho người đi bộ sau hai năm thực thi, giai đoạn đầu tiên cơ bản đã hoàn thành, họ định cuối năm nay sẽ tổ chức hoạt động chúc mừng, ý của ông Kim là muốn mời cậu đến.
Ồ! Thì ra là như vậy!
Trương Nhất Phàm nói:
- Việc này toàn bộ do một tay cựu lãnh đạo ngài lên kế hoạch, sự có mặt của tôi chắc cũng không cần thiết lắm thì phải?
- Người ta vốn định đích thân gọi điện cho cậu, nhưng sợ cậu thấy không có mặt mũi nào. Nên đành nhờ tôi gọi điện cho cậu, tiên sinh Lý Gia Minh đã nói rồi, cậu thật không có trách nhiệm gì cả, kéo bọn họ đến Thông Thành rồi bản thân lại bỏ đi mất. Ha ha…
Nghe thấy Bí thư Lâm cười như vậy, Trương Nhất Phàm suy nghĩ một lát:
- Thế này vậy, tôi sẽ về thăm các bằng hữu cũ, còn buổi lễ đó tôi sẽ không tham gia.
Trương Nhất Phàm không nhận lời tham gia buổi lễ này, vì không muốn bản thân quá nổi trội, Bí thư Lâm hiểu được dụng ý này của hắn nên cũng không ép buộc hắn. Hai người nói chuyện thêm một lát rồi mới cúp điện thoại.
Lúc này, Trương Nhất Phàm mới nhớ ra, bản thân phải tranh thủ chút thời gian trước Tết để đi thăm hỏi mấy vị lãnh đạo cũ, nếu không sẽ bị coi là vong ân phụ nghĩa mất. Mặc dù Bì thư Lâm sẽ không trách hắn, nhưng trong lòng hắn cũng sẽ cảm thấy rất khó chịu.
Nhìn thời gian trên tường, đột nhiên nhớ ra một chuyện. Lâm Uyên không phải sắp nghỉ Tết rồi sao? Vậy thì tranh thủ thời gian này đi luôn một chuyến.
Khi Trương Nhất Phàm đang chuẩn bị đi thăm hỏi Bí thư Lâm thì không ngờ Thư Á Quân ngay chiều ngày hôm đó lại gọi điện cho hắn, hẹn buổi tối đi uống vài ly, mấy người cùng tụ tập.
Trương Nhất Phàm đành phải tạm thời hoãn lại kế hoạch của mình, đây là lần đầu tiên Thư Á Quân chủ động mời hắn, bữa cơm này không thể không ăn.
Bảy giờ tối, Liễu Hải đưa hắn đến quán rượu Tiểu Động Thiên.
Trương Nhất Phàm cũng không biết nhiều về thành phố Đông Lâm này lắm, nhưng cũng đã từng nghe qua tên tuổi của quán rượu Tiểu Động Thiên này.
Tiểu Động Thiên có thể xem là một trong những nhà hàng xa hoa bậc nhất của cả địa khu Đông Lâm này, ẩm thực rất phong phú. Nhưng Trương Nhất Phàm đến đây lâu như vậy rồi, hôm nay là lần đầu tiên đến nơi này ăn cơm.
Vừa bước vào cửa đã nhìn thấy thư ký Vương ngồi đó chờ hắn, sau đó dẫn Trương Nhất Phàm lên một phòng riêng ở trên tầng ba. Thư ký Vương không bước vào, người phục vụ đứng ở cửa mở cửa cho hắn, vừa bước vào đã nhìn thấy Thư Á Quân ngồi thoải mái ở sô pha đối diện.
Đây là loại phòng hai chức năng có diện tích khá lớn, sau khi dọn dẹp bàn ăn, thì đã có ngay một phòng giải trí nho nhỏ. Máy chiếu , các thiết bị âm thanh đều đầy đủ. Trong phòng ngoài Thư Á Quân ra còn có một người trung niên và một cô gái trẻ mà hắn đều không quen biết.
Mấy người bọn họ nhìn thấy Trương Nhất Phàm bước vào, Thư Á Quân liền nhìn đồng hồ:
- Cậu đúng là đúng giờ! Không muộn một phút, mà cũng không sớm một phút.
Trương Nhất Phàm cười cười:
- Đến sớm không bằng đến đúng lúc. Xin lỗi, đã để mọi người chờ lâu rồi.
Hắn cũng không ngờ, Thư Á Quân lại đến sớm như vậy. Lúc nãy nhìn thấy thư ký Vương thì hắn biết mình đã đến muộn rồi.
Thư Á Quân cũng không để ý, chỉ vào người đàn ông trung niên nói:
- Vị này là Giám đốc Chúc, giám đốc của Đài truyền hình, còn đây là Tiểu Diệp.
Sau đó ông ta quay sang Giám đốc Chúc hỏi:
- Đây là Phó chủ tịch thường trực thành phố mới tới, anh đã gặp qua chưa?
Giám đốc Chúc lập tức đứng lên:
- Xin chào! Xin chào! Sớm đã được nghe danh vị Phó chủ tịch thành phố Đông Lâm mới tới vừa trẻ tuổi, vừa có tài, hôm nay được gặp mặt, thật vinh hạnh quá.
Trương Nhất Phàm nhìn hai người này một cái, thản nhiên nói:
- Không cần khách khí.
Cô gái kia cũng điệu đà chào một tiếng:
- Phó chủ tịch Trương!
Thư Á Quân liền nói:
- Lưu Hiểu Hiên sao lại không đến nhỉ?
Giám đốc Chúc lau mồ hôi, lộ vẻ mặt gượng gạo nói:
- Cô ấy đang quay chương trình, chắc tạm thời không đến được.
Sắc mặt Thư Á Quân liền trở nên khó coi, chắc tám phần mong tối nay Lưu Hiểu Hiên sẽ tới, nếu Lưu Hiểu Hiên không đến được, tâm trạng của ông ta sẽ kém đi một nửa.
Giám đốc Chúc nhìn thấy sắc mặt ông ta không vui, liền không ngừng lau mồ hôi, là do Lưu Hiểu Hiên không đồng ý đến. Kẻ bất tài này chẳng phải đã đưa đến một cô Tiểu Diệp rồi sao? Phỏng chừng Chủ tịch Thư không thích Tiểu Diệp, thực ra Tiểu Diệp này cũng không tồi, chỉ có điều không được trưởng thành như Lưu Hiểu Hiên, khí chất cũng có chút thua kém.
Nếu so với Lưu Hiểu Hiên đúng là có chút non nớt, năm nay nới có hai mươi mốt tuổi, vừa mới tốt nghiệp. Nhưng Thư Á Quân chỉ một mực thích người như Lưu Hiểu Hiên, chín chắn, quyến rũ, có khí chất.
Thực ra Lưu Hiểu Hiên lúc này đã quay xong chương trình của ngày hôm nay rồi, hôm nay lúc Giám đốc Chúc nói chuyện với cô ta, nể mặt ông ta đã đào tạo cô ở đài truyền hình mấy năm nay, đi xã giao một chuyến. Nhưng tiếc rằng Lưu Hiểu Hiên không đồng ý đến, làm cho Giám đốc Chúc rất tức giận.
Rơi vào đường cùng mới phải tìm một người mới thay thế.
Chuyện này nói cho cùng cũng là vì khoản tiền đầu tư cho đài truyền hình, cứ bị kẹt không được cấp đúng hạn. Giám đốc Chúc đã nghĩ hết cách, nhưng Thư Á Quân vẫn không giúp đỡ. Lần này Lưu Hiểu Hiên không chịu đến, số tiền này của đài truyền hình phỏng chừng sẽ không được cấp nữa rồi.
Giám đốc Chúc cũng không dám ép Lưu Hiểu Hiên, bởi vì lần trước ngừng chương trình của cô ta, cuối cùng đã bị Phó bí thư tỉnh ủy chỉ trích rồi, ông ta nào dám đắc tội với vị Đại tiểu thư này nữa.
Thấy Thư Á Quân vẫn quyết không buông Lưu Hiểu Hiên, Giám đốc Chúc liền cười cười:
- Hay là để tôi gọi lại cho cô ấy lần nữa, xem xem chương trình đã quay xong chưa?
Khi Giám đốc Chúc gọi điện thoại, Thư Á Quân liền lắc đầu nói:
- Cô Lưu Hiểu Hiên này bây giờ thật ghê gớm, tai to mặt lớn rồi, đến hai vị Chủ tịch thành phố như chúng tôi đây mà cũng không mời được cô ta đến ăn một bữa cơm.
Nhìn thấy Giám đốc Chúc nói chuyện với Lưu Hiểu Hiên, ông ta liền nói:
- Đưa điện thoại cho tôi, tôi nói chuyện với cô ta, xem cô ra có tới không?