Mục lục
Quan Đạo Thiên Kiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đầu trọc dẫn theo mấy tên dưới quyền tin phục trở về, hai tên trông cửa lập tức mở cửa, bọn đàn em đi theo đầu trọc vào.
Hà Tiêu Tiêu ngồi ở đó, bình tĩnh ngoài dự đoán của mọi người. Nghe thấy tiếng khóa cửa lách cách lên, liền biết có người đến, cô chậm rãi xoay người, bình tĩnh nhìn những người này, cô phải nhớ đặc thù của mỗi tên ở nơi này, dung mạo của từng người.
Nếu như mình chịu uất ức nào, nhất định để cho những người này chết không có chỗ chôn. Sau khi tên đầu trọc đi vào, gã phất phất tay như kiểu đại ca:
- Dẫn cô ta đi!
- Từ từ đã!
Hà Tiêu Tiêu đứng lên:
- Các anh không được qua đây!
- Ha ha…
Tên đầu trọc cười:
- Cô còn có lời nào muốn nói? Tôi đã mua cô với giá mười nghìn nhân dân tệ. Nếu trách cô hãy trách cái người đã lừa cô chứ!
Hà Tiêu Tiêu đã ngồi ngây người ở đây mấy tiếng đồng hồ, đương nhiên trong lòng rõ ngọn nguồn của nó. Phải trách mình quá sơ ý, dễ tin vào con chó Nhật lái xe. Lúc đó trong tình huống cấp bách, cũng không nghĩ nhiều, cho rằng gặp phải người tốt, hơn nữa đối phương cũng không để lộ ra bất kì sơ hở nào, tất cả đều rất bình thường.
Ai ngờ rằng, đi taxi cũng sẽ bị người ta bán?
Bây giờ nghĩ, lại có chút nực cười, mình cũng đã từng vào Nam ra Bắc nhiều năm như vậy, không ngờ lại bị lật thuyền trong mương. Sau khi nhìn thấy rõ động cơ của đối phương, Hà Tiêu Tiêu cũng không thấy sợ hãi, ngược lại tỉnh táo trở lại.
Bởi vì trước đó không hẹn rõ với Trương Nhất Phàm, cũng không biết Trương Nhất Phàm có biết mình gặp chuyện hay không. Tình hình bây giờ, chỉ có mình mới cứu được mình.
Tên đầu trọc thấy cô gái này bình tĩnh một cách khác thường, trong lòng có chút do dự, con chó Nhật Sẹo Đen kia sẽ không lừa một người phụ nữ làm quan chứ, nếu đúng thế vậy thì xong rồi.
Hà Tiêu Tiêu mở miệng, nhìn đầu trọc nói:
- Anh trai này, cho một cái giá đi! Các anh cướp tôi chẳng phải là vì tiền sao? Các anh cho một cái giá, chỉ cần không quá đáng, tôi nhất định sẽ đồng ý với các anh.
Lời nói này nói, khiến người ta rất động lòng. Bây giờ mấy người làm chuyện này, còn không phải thuần túy là kiếm tiền? Năm nghìn mua vào, một hai chục nghìn bán ra, lợi nhuận cũng tầm mười nghìn. Điều này còn phải xem là hàng tốt hay là hàng xấu! Những cô gái kém, nhiều nhất cũng chỉ kiếm được ba đến năm nghìn.
Nghe Hà Tiêu Tiêu nói như vậy, đầu trọc càng tin tưởng, người con gái trước mắt chắc chắn là con gái của một gia đình giàu có. Bán cô ấy chi bằng làm cuộc trao đổi! Tay đầu trọc nhìn cô ta, lại nổi lên ý nghĩ vơ vét tài sản.
Chỉ có điều, bây giờ người ta chủ động đề xuất ra, đầu trọc liền dò xét hỏi mấy câu:
- Vậy thì cô có thể trả bao nhiêu tiền?
Hà Tiêu Tiêu cũng không nói, đưa ra một ngón tay.
- Mười nghìn? Ha ha…chúng tôi bán cô qua tay cũng được mười đến hai mươi nghìn.
Một tên Hồng Mao bên cạnh đầu trọc mặc ý cười. Đầu trọc nhìn chằm chằm vào y:
- Mẹ mày, mày không nói người khác cũng tưởng mày bị câm sao?
Hồng Mao lập tức không nói nữa, lui sang một bên. Hà Tiêu Tiêu cười một cái:
- Một trăm ngàn! Có thể đổi tiền mặt ngay lập tức.
- Đại ca, đồng ý cô ấy đi! Dù sao chúng ta cũng không chịu thiệt.
Mấy tên tay chân bên cạnh động lòng, một trăm nghìn, ít nhất mỗi người có thể chia được mấy nghìn.
Đầu trọc lắc đầu, thầm mắng mấy câu, những thằng này đúng là ngu hơn bò, không ngờ đây lại là khối thịt béo? Cắn một miếng nhỏ là no, đúng là không có tiền đồ. Gã yên lặng nhìn Hà Tiêu Tiêu, vẻ mặt khinh khỉnh nói:
- Không được! Một triệu.
Lúc đầu trọc nhìn Hà Tiêu Tiêu, trong lòng liền tính toán, hôm nay coi như là gặp phải con chó may mắn, nếu như cô ta thực sự có thể bỏ ra một triệu, ông mày liền cầm tiền chạy, rời khỏi thành phố này. Về phần mấy tên đàn em dưới chướng, thì lo cho chúng nó làm cái quái gì!
Có chủ ý này, đầu trọc liền mặc cả giá với Hà Tiêu Tiêu, không ngờ Hà Tiêu Tiêu thẳng thắn đồng ý:
- Được! Thì một triệu. Tuy nhiên, các anh phải giúp tôi làm một chuyện.
Cái gì? Còn bắt ông mày làm việc cho mày? Đầu toàn nước rồi sao? Tên đầu trọc lại ngẩn người ra một lần nữa, những người bị bắt đến đây, làm gì có ai không khóc sướt mướt, từ trước đến giờ chưa từng gặp con đàn bà nào to gan như cô ấy. Tên đầu trọc nhìn cô ta, trong lòng cũng thiếu tự tin. Con ranh này rốt cuộc có thân phận gì?
- Chuyện gì? Cô nói đi!
Vốn dĩ tên đầu trọc muốn từ chối, không ngờ mình lại đáp ứng một cách u mê.
Hà Tiêu Tiêu bình tĩnh nói:
- Túi tiền của tôi có thẻ ngân hàng, còn có hơn mười nghìn, còn có một bộ điện thoại, nếu như các anh giúp tôi tìm thấy túi tiền, tôi cho thêm một trăm ngàn.
- Cái gì? Cô điên à?
Đầu trọc mở to hai mắt, Không ngờ lại bảo mình giúp tô ta tìm đồ? Rốt cuộc bọn họ là bọn cướp hay là cô ta là cướp?
Tuy nhiên, nghĩ đến việc cô ấy hào phóng thêm một trăm nghìn, đầu trọc hơi do dự. Cừ thật! trong túi chứa hơn mười ngàn tiền mặt, còn có thẻ ngân hàng, điện thoại. Mẹ kiếp! Đúng là một người chủ có tiền.
Tục ngữ nói có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, huống chi những người này đều là những tên này cần tiền không cần tính mạng, chỉ cần tìm cái túi của cô ấy trở về, là có thể nhận được một triệu một trăm ngàn. Nhưng mà yêu cầu này hơi quá đáng, không ngờ còn muốn mình cử người đi tìm túi cho cô ta, nực cười!
Tên đầu trọc nhìn cô, cười lạnh nói:
- Cô coi chúng tôi là đứa trẻ ba tuổi sao? Giúp cô đi tìm túi xách?
- Đúng vậy, tự các anh cân nhắc đi, tuy nhiên tôi có lời muốn nói ở phía trước, nếu như các anh ai dám động vào tôi, tất cả các anh đều không có kết cục tốt!
Hà Tiêu Tiêu cũng không đếm xỉa đến, rõ ràng đang dọa bọn chúng.
Giống bọn lưu manh như bọn họ, đều là những kẻ mềm nắn rắn buông, không ai là kẻ tốt đẹp gì, nếu như có thể bình tĩnh là tốt nhất, nếu như không thể bình tĩnh, ít nhất cũng phải để trong lòng bọn chúng tồn tại sự kiêng dè, không dám dễ dàng động vào mình.
Quả nhiên tên đầu trọc đã hơi sửng sốt, quay đầu lại nói với mấy tên thủ hạ:
- Bọn mày đi ra một lúc!
Mấy tên lưu manh gật đầu, lập tức rời khỏi phòng, đầu trọc vuốt mũi:
- Rốt cuộc cô là ai?
Gã nhìn Hà Tiêu Tiêu, trong lòng nắm không chắc.
Hà Tiêu Tiêu cười:
- Cái này anh không cần xen vào, chỉ cần các anh nhận được tiền, thả cho tôi đi là được, từ nay về sau, anh không cần xuất hiện ở thành phố Song Giang nữa, cầm tiền cao chạy xa bay!
Tên đầu trọc trề môi xì một tiếng:
- Tôi dựa vào cái gì để tin cô?
- Tin hay không tùy anh, có điều anh cũng có thể lựa chọn như thế này, tôi cho anh một số điện thoại, anh nói cho hắn, tôi ở trong tay các anh, cần hắn lấy hai triệu đến chuộc người!
- Cái…cái gì? Hai triệu?
Đầu trọc lại trợn tròn mắt một lần nữa, gã cảm thấy tay mình hơi run. Nhưng mà gã hình như lại sợ Hà Tiêu Tiêu nhìn thấy bộ dạng này của mình, liền giấu tay ở phía sau.
Khi lợi ích hấp dẫn ngay trước mắt, tên đầu trọc do dự, không phải là gã không muốn số tiền này, mà là lo lắng đây là một cái chụp vòng, gã cảm thấy còn đàn bà này, sao có chút kỳ lạ.
Do dự một lúc, gã liền cắn môi:
- Được, tôi đồng ý với cô! Nói cho tôi số điện thoại của hắn.
- 139
Hà Tiêu Tiêu nói ra số điện thoại của Trương Nhất Phàm, đầu trọc cầm điện thoại, bấm số, lúc đang chuẩn bị gọi, đột nhiên quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào Hà Tiêu Tiêu một cách hung tợn:
- Nếu như cô dám chơi tôi, đến lúc đó đừng trách tôi không khách sáo!
Hà Tiêu Tiêu ngồi ở đó, mặt không đổi sắc tim không đập, nhìn đầu trọc cầm điện thoại đi ra ngoài:
- Alô___
Ô – Hà Tiêu Tiêu cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, cô biết mình được cứu rồi! nghĩ đến cuộc trao đổi lúc nãy, đến giờ sau lưng vẫn lạnh toát, quần áo đã ướt đẫm.
Bên ngoài mơ hồ truyền vào giọng nói của đầu trọc, hình như đã thông điện thoại với Trương Nhất Phàm rồi.
Lúc này Hồ Khoa cũng dẫn theo mấy người đến, bọn họ gặp mặt nhau, Hồ Khoa liền đi tìm các anh em của mình ở thành phố Song Giang.
Trương Nhất Phàm và Hồ Lôi hai người đang đi tìm ở mấy hộp đêm, Hồ Lôi khuyên:
- Cứ tiếp tục như thế này không phải là cách, cho dù chúng ta tìm từng nơi một, cũng không gặp được cô ấy. Nói không chừng đã xảy ra vấn đề khác rồi, hoặc là bị người ta bắt cóc.
Đang nói, điện thoại của Trương Nhất Phàm xuất hiện một dãy số lạ, trong đầu Trương Nhất Phàm hiện lên một ý nghĩ:
- Là Tiêu Tiêu!
Hắn lập tức nhận cuộc điện thoại:
- Alô Tiêu Tiêu à? Em đang ở đâu thế?
Đầu trọc nghe thấy âm thanh này, hình như đối phương đang rất lo lắng, gã liền thầm yên lòng, cô gái này quả nhiên không lừa mình. Thế là gã lớn tiếng nói:
- Anh nghe đây, người anh cần đang ở chỗ tôi, chuẩn bị hai triệu tiền mặt. Đến lúc đó chờ điện thoại của tôi!
- Này, này! Anh là ai?
Cuối cùng đã có tin của Hà Tiêu Tiêu, cô ấy bị người ta bắt cóc. Trương Nhất Phàm vội vàng hô lên.
Tên đầu trọc trả lời:
- Đừng hỏi tôi là ai, hạn cho anh hai tiếng, chuẩn bị tiền, nếu không thì chúng tôi sẽ giết chết con tin. Cô gái này rất xinh, không được báo cảnh sát, nếu không ha ha…anh biết hậu quả rồi đấy!
Nghe thấy điều kiện mà đối phương đưa ra, Trương Nhất Phàm lại bình tĩnh trở lại, hắn trầm giọng nói:
- Hai triệu không thành vấn đề, nhưng tôi có một điều kiện, phải nói chuyện qua điện thoại với cô ấy.
- Các ngươi đúng là lắm chuyện, được!
Đầu trọc bịt điện thoại, vào phòng một lần nữa, chuyển điện thoại cho Hà Tiêu Tiêu:
- Nhanh lên, nói hai câu.
Hà Tiêu Tiêu hơi lo lắng nhận điện thoại:
- Anh! Em là Tiêu Tiêu.
Quả nhiên là giọng của Tiêu Tiêu, Trương Nhất Phàm không kìm được, lớn tiếng hô một câu:
- Tiêu Tiêu, Em không sao chứ! Anh lập tức chuẩn bị tiền, bảo bọn họ đợi đấy!
Hà Tiêu Tiêu cắn môi:
- Em không sao, Nhất…
Lời vẫn chưa nói xong, điện thoại đã bị đầu trọc cướp đi rồi:
- Nói hai câu là được rồi, lắm chuyện quá đấy!
Gã nói với Trương Nhất Phàm trong điện thoại mấy câu:
- Bây giờ đã tin rồi chứ, lập tức chuẩn bị tiền. Sau một tiếng tôi sẽ gọi điện thoại cho anh.
Tít tít --- Đầu trọc đã dập máy, đầu kia Trương Nhất Phàm truyền đến một trận những âm thanh vội vàng. Hồ Lôi liền hỏi:
- Cô ấy đúng là bị bắt cóc sao?
- Đi mau, chúng ta đi chuẩn bị tiền!
Trương Nhất Phàm nói mấy câu với Hồ Lôi, hai người liền nhảy lên xe.
Hồ Lôi vừa gọi điện thoại, vừa lái xe:
- Liễu Hải, các cậu mau chóng trở về, tập hợp.
- Hồ Khoa, mau trở về tập hợp.
Trong lúc này, lấy hai triệu tiền mặt ở đâu đây? Ngân hàng không mở vào ban đêm, máy rút tiền cũng không rút được nhiều tiền mặt như vậy. Hồ Lôi và Trương Nhất Phàm đều nhức đầu.
Sau khi tất cả mọi người đều tới khách sạn Song Giang, nghe nói tình hình cũng Hà Tiêu Tiêu, Hồ Lôi lập tức nghĩ đến:
- Tôi có một người bạn, mở sòng bạc ở Song Giang.
Tiền ở sòng bạc đầy đủ, bình thường mấy triệu không thành vấn đề. Hồ Khoa liền ở bên trong phòng gọi điện thoại:
- Đầu trọc, thằng ranh này đang ở đâu thế? Tôi Hồ Khoa.
Đầu trọc vừa trở về phòng, vắt chéo hai chân, đợi sau hai giờ đồng hồ thu tiền. Đột nhiên nhận được điện thoại của Hồ Khoa, liền nằm trên ghế cười nói:
- Cái gì? Hai triệu? Anh đùa gì thế? Nếu như tôi có hai triệu, ông mày đã không ở đây rồi. Sòng bạc gì, ông đã đóng cửa từ lâu rồi, bây giờ ăn bữa nay chưa biết đến bữa mai, đâu giống anh, nghe nói đã làm ông chủ rồi. Được được được, không nói nữa, nếu như anh đến Song Giang, ông mày mời anh đi đánh bắn pháo.
Hồ Khoa buồn bực dập điện thoại, mẹ nó, thằng ranh này sao lại lăn lộn thế nhỉ, không ngờ lại phá sản rồi.
Mấy người nhìn thấy Hồ Lôi cúi đầu đi ra, liền biết không mượn được tiền.
Mặt Trương Nhất Phàm bình tĩnh:
- Hay là dùng biện pháp phi thường đi!
Tại “Sức hấp dẫn của đô thị”, cái tên anh Cương và Lý Tông Hán đang ngồi trong phòng bao, hai người đang uống trà, ông chủ của “Sức hấp dẫn của đô thị” tay anh Cương nhìn đồng hồ:
- Mẹ kiếp, thằng ranh đầu trọc này sao vẫn chưa đến? Không phải là bị xe đâm chết rồi chứ! Đi, chúng ta đi xem xem!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK