Quả nhiên không ngoài dự đoán, nửa tiếng sau Bạch Khẩn gọi điện thoại đến, cô nói cô vừa cãi nhau với anh trai, hai người đang ầm ĩ nên cúp điện thoại.
Trương Nhất Phàm hỏi cô vì sao lại thế.
- Không phải vì con hồ ly kia sao, tôi lo lắng rằng nhà máy này sớm muộn cũng bị hại trong tay bọn họ. Hiện tại một số nhân viên quản lý đều là người thân của cô ta.
Một nông dân chưa tốt nghiệp trung học, không ngờ cũng muốn quản lý nhà máy. Bạch Khẩn nói chúng ta là nhà máy sản xuất thuốc, không phải nhà máy nuôi heo mà có thể làm bậy, hại chết người. Nhà máy dược chỉ có một sai lầm gì đó, thì sẽ hại chết người. Không hiểu tại sao anh trai lại càng ngày càng hồ đồ như vậy.
Trương Nhất Phàm liền an ủi cô.
- Không phải tức giận, vừa rồi tôi đã nói chuyện điện thoại với ba cô, ông ta quyết định xây dựng một nhà máy ở Vĩnh Lâm. Đến lúc đó nhà máy này tặng cho cô làm quà cưới. Cô có thể tự quản lý nhà máy của chính mình, dùng cách quản lý của mình, phát triển nhà máy thật tốt. Đến lúc đó nhà máy ở Tùng Hải thua, chẳng phải là rất tốt sao? Để bọn họ thành người làm công, cô muốn đuổi ai thì đuổi ha ha …
- Ba tôi cũng đã nói cho tôi biết rồi, nhưng ba tôi rất phiền vì bọn tham quan.
Trương Nhất Phàm biết lo lắng của cô, hắn nói nhanh:
- Việc tham quan tôi sẽ giải quyết, ai dám giơ tay xin cô, tôi để cho y xuống địa ngục.
Bạch Khẩn cười:
- Đúng thế, hiện giờ tốt xấu gì tôi cũng là bà xã tương lai của Phó cục trưởng Liễu của bọn họ. Xem ra, tôi phải nhanh chóng đăng ký kết hôn với Liễu Hải, xem bọn họ ai còn dám bắt nạt tôi ha ha …
Nói chuyện điện thoại với Bạch Khẩn xong, Trương Nhất Phàm suy nghĩ Bạch Văn Thiên xây dựng nhà máy dược có lẽ dễ dàng hơn quặng mângn của Hồ Lôi nhiều lắm. Hay là trước tiên giải quyết chuyện của Bạch Văn Thiên sau đó đến Hồ Lôi.
Ở Vĩnh Lâm muốn làm ra thành tích thật sự khó khăn, bị bó hẹp nhiều lắm. Trương Nhất Phàm xác định một con đường mới, tâm trạng rộng mở, bước ra khỏi văn phòng.
Đằng Phi nhìn thấy cánh cửa đóng cả ngày cuối cùng đã mở ra, lập tức chào:
- Bí thư Trương.
Trương Nhất Phàm khoát tay:
- Hôm nay cậu không cần theo giúp tôi, cứ làm việc của mình đi.
Đằng Phi đang định nói việc của Chủ tịch Lưu nhưng nghe Bí thư Trương nói vậy cũng không tiện nhắc lại. Không nghĩ Bí thư Trương nhanh chóng đi ra khỏi văn phòng.
Chu Bân hỏi Đằng Phi Bí thư Trương đi đâu?
Đằng Phi nói không biết. Chu Bân nhíu mày,
- Đằng Phi, làm thư ký chuyên trách của bình thường, anh ấy đi đâu cậu cũng không biết thì người khác nói thế nào?
Chu Bân tức giận bỏ đi, y thầm nghĩ, Đằng Phi vẫn còn non lắm.
Nghĩ lại hoàn cảnh của người ta là một thư ký chuyên trách, người ta có nhiều ưu thế. Khi đi ra ngoài còn oai phong hơn cục trưởng. Thư ký là nhân vật rất quan trọng, đừng nhìn không có cấp bậc gì, nhưng quan hệ với lãnh đạo rất tố. Cán bộ cấp Cục cũng không là gì trong mắt y.
Trình việc gì, họ là nhân vật quan trọng số một, không phải là cần khách khí một chút sao? Chính y cũng không dám coi thường. Dù sao Đằng Phi cũng mới ra đời, nhiều việc trong quan trường còn chưa quen.
Đằng Phi có thể phát triển được hay không quan trọng phải xem tâm trạng của Bí thư Trương.
Một câu của Chu Bân khiến Đằng Phi tự trách mình. Anh ta biết quan trường rất phức tạp, một thư ký nếu không được lãnh đạo tin tưởng và khen ngợi thì cuộc đời không khác gì bị giam trong lãnh cung.
Nghe nói Bí thư Trương năm đó cũng xuất thân từ thư ký, qua chức Chủ tịch thị trấn sau đó Phó chủ tịch huyện rồi từng bước đi đến ngày hôm nay. Trong vài năm qua mấy thành phố ở tỉnh Tương đều để lại dấu ấn phấn đấu của hắn.
Đằng Phi đương nhiên cũng có suy nghĩ này, hi vọng một ngày kia có thể tự mình phấn đấu đến mức đó. Bởi vậy câu nói của Chu Bân khiến anh ta canh cánh trong lòng. Đằng Phi thầm thề, nhất định phải lấy được sự tín nhiệm của Bí thư Trương.
Có chút hối hận Đằng Phi gọi điện thoại cho Thôi Hồng Anh. Không bao lâu sau, Thôi Hồng Anh gọi điện thoại lại, Đằng Phi hỏi tối nay cô có thời gian không, cùng ăn tối.
Thôi Hồng Anh nghe ra anh ta có tâm sự cũng không đành lòng từ chối liền đồng ý.
Ăn cơm buổi tối, Đằng Phi không nghĩ em họ đưa Lập Thu đến. Nhân lúc Lập Thu đi toilet Đằng Phi có chút không hài lòng hỏi:
- Cô ấy sao lại đến đây?
- Trên đường thì gặp nhau.
Thôi Hồng Anh chỉ đáp lại môt câu, nhìn Lập Thu từ toilet đi ra, hai người không nói gì nữa.
Lập Thu gần đây cũng không có việc gì, luôn gọi điện thoại cho Thôi Hồng Anh, Thôi Hồng Anh cảm thấy tất cả mọi người đều trong cùng một thôn, bởi vậy đối với Lập Thu cũng tốt hơn. Hơn nữa Lập Thu lại thích Đằng Phi, chẳng qua với thân phận hiện tại của Đằng Phi thì sợ rằng Lập Thu không có khả năng.
Vừa rồi trên đường gặp Lập Thu, Lập Thu vô cùng vui vẻ đi theo cố đến đây. Thôi Hồng Anh cũng không tiện từ chối.
Ăn cơm xong Đằng Phi nói với Thôi Hồng Anh:
- Không cần về trường đâu, đi xem phim với anh.
Thôi Hồng Anh có chút khó xử, không nghĩ Lập Thu lập tức đồng ý.
- Hồng Anh không rảnh, em đưa anh đi, lâu rồi em cũng không xem phim.
Tâm trạng Đằng Phi không tốt, có chút buồn bã, Thôi Hồng Anh cũng thấy thế, cô hỏi Đằng Phi:
- Anh hôm nay sao thế, có vẻ không vui. Nếu không để Lập Thu đi cùng anh, em còn phải về trường ôn lại bài chút.
Đằng Phi tức giận:
- Em lúc nào cũng chỉ có bài vở và Bí thư Trương. Trong mắt có người anh họ như tôi không. Thôi đi, em không đi, anh đi một mình.
Đằng Phi tức giận một mình đi rồi. Lập Thu nhìn Thôi Hồng Anh:
- Hồng Anh, Đằng Phi hình như có tâm sự, không thì cậu đi theo anh ấy đi.
- Tính tình đó của anh ta tôi mặc kệ.
Thôi Hồng Anh nói. Đang định về thì nhớ đến lời nói của Lập Thu, cô không đành lòng. Nhưng tối nay cô thật sự không có thời gian. Ngay cả chỗ Bí thư Trương cũng chưa đến, bởi vì hai ngày nữa cô thi, phải ôn bài.
Đằng Phi nổi giận đùng đùng đi ra. Thôi Hồng Anh nhìn Lập Thu nói:
- Nếu không cậu đi cùng anh ấy một chút đi Lập Thu.
Lập Thu nhìn Thôi Hồng Anh,
- Như vậy được không?
Cô đưa mắt nhìn Thôi Hồng Anh tiếp tục nói:
- Nếu vậy thì tớ phải đi.
Lập Thu thực sự đuổi theo Đằng Phi, còn Thôi Hồng Anh trở về trường học.
Trong lòng Đằng Phi rất không thoải mái, chủ yếu là bởi vì mấy câu nói của Chu Bân kia. Bọn họ nói lãnh đạo có hai người tri kỷ nhất là lái xe và thư ký. Nếu chính mình không được Bí thư Trương tin tưởng thì sau này sẽ khổ sở.
Nhưng phải như thế nào mới có thể làm cho Bí thư Trương tin tưởng? Đằng Phi rối rắm trong lòng.
Trong việc này Đằng Phi thật sự hơi non một chút giống như những gì Chu Bân nói. Dù sao anh ta vẫn chưa có nhiều kinh nghiệm, vừa mới bước vào vòng tròn này.
Một khi tâm trạng không tốt dễ dàng cảm thấy mất mát. Khi đó người ta thích tìm người để tâm sự. Người mình thích lại không thích mình. Đến bây giờ Đằng Phi còn không hiểu vì sao em họ lại từ chối anh ta.
Chỉ là bảo cô đi cùng mình, trò chuyện một chút tôi. Không ngờ Thôi Hồng Anh lấy lý do học tập, làm Đằng Phi đau lòng. Vừa mới ăn cơm xong nhưng Đằng Phi đi vào một quán ăn nhỏ, gọi ít đồ ăn và mấy chai bia.
Anh ta muốn tìm người uống rượi, nhưng trong cuộc sống của mình Đằng Phi không thân cận với người khác quá. Bởi vì Bí thư Trương đến đây, hiện giờ cũng chỉ có vài người thân cận.
Nếu chẳng may để Bí thư Trương nhìn thấy anh ta và người khác ngồi cùng, chắc chắn sẽ có sự hiểu lầm. Đằng Phi rất cẩn thận trong công việc. Lại càng không dám có quan hệ với người không ở cạnh Bí thư Trương.
Đằng Phi vừa mới rót chén rượu Lập Thu đã đến rồi. Lập Thu cũng ngồi xuống, rót cho mình một chén, nhìn Đằng Phi nói:
- Cô ấy không đi với anh, tôi đến uống với anh.
Lập Thu cũng là bạn học của Đằng Phi. Lớn lên từ nhỏ với nhau. Nếu trên mặt Lập Thu không có mấy hạt rỗ, nếu cô không phải là người chanh chua thì coi như Lập Thu không có trở ngại gì.
Đằng Phi nhìn cô, nâng chén rượu lên, uống vào ba chén. Lập Thu cũng không nói gì, Đằng Phi uống rượu cô cũng uống rượu. Sau bốn chai bia, mặt Lập Thu ửng hồng lên.
Đằng Phi cũng không sau vài ly rượu đột nhiên thấy khuôn mặt của Lập Thu biến thành khuôn mặt xinh đẹp của Thôi Hồng Anh.
Cứ như vậy hai người vừa uống rượu vừa nói chyện. Cho dù chỉ có một mình Đằng Phi độc thoại, Lập Thu chỉ nghe rồi gật đầu ừ ừ.
Hơn hai tiếng sâu, Lập Thu nghe Đằng Phi nói hết. Sau đó Đằng Phi uống càng nhiều, Lập Thu uống ngày càng ít, chậm rãi nhìn Đằng Phi, cô chạm chén, nâng lên nhưng không uống.
Tối nay Đằng Phi cảm thấy Lập Thu là tri kỷ, trong mắt anh Lập Thu trở tành một mỹ nhân.
Đến mười một giờ, Đằng Phi mới nói chúng ta về thôi. Lập Thu nói để tôi đưa anh về.
Cô giúp Đằng Phi lên phòng. Đây là căn phòng mà Thành ủy phân cho Đằng Phi chỉ có một mình anh ta ở đây. Căn phòng rất đơn giản, không có dụng cụ gia đình, nhưng so với chỗ ở của Lập Thu thì hơn gấp trăm lần.
Tối nay Đằng Phi rất hứng thú, anh ta nhìn Lập Thu, nếu không tối nay cô đừng đi nữa, ngủ đây đi có dám không?
Lập Thu không nói gì cả.
- Chúng ta trước đây không phải không từng ngủ cùng nhau. Trong bụi cỏ, trên núi, trên ruộng đều có chỗ chúng ta cùng nằm.
- Vậy thì cứ ngủ đi!
Trong phòng chỉ một có chiếc giường, không có sô pha.
- Cô ngủ có được không?
Đằng Phi nói.
- Không sao, tôi ngủ trên giường.
Sau đó cô để cả quần áo nằm xuống.
Đằng Phi nhìn Lập Thu phá lêncười:
- Vừa rồi còn nói không sợ, sao ngủ không cởi quần áo?
Đằng Phi thật sự là đã uống nhiều, Lập Thu biết thế. Cô nghe thấy Đằng Phi nói vậy, ngồi dậy cởi quần ào. Trên người chỉ còn bộ đồ lót.
Đằng Phi nhìn cơ thể của cô. Nhất là khi Lập Thu cởi quần áo, anh ta nhìn rõ hai chiếc bánh mì trắng trong chiếc áo ngực màu đen kia.
Hôm đó trong nhà Bí thư Trương, Đằng Phi cũng nhìn thấy ngực của em gái. Chẳng qua, dáng người của Lập Thu không thể so với Thôi Hồng Anh được. Ngực Thôi Hồng Anh rất trắng, Lập Thu thì hơi đen. Nhưng với men say ngà ngà thì vẫn rất mê người.
Vì thế anh ta không thể khống chế được mình.
Lập Thu không phản kháng, để mặc Đằng Phi cởi đồ của mình. Cô chỉ trợn mắt nhìn Đằng Phi nằm úp lênngười mình, rất hung hăng.
Một suy nghĩ lướt qua trong đầu Lập Thu “Qua đêm nay tôi chính là người của anh.”