Đầu tiên Hồ Lôi gọi điện thoại đến:
- Anh Phàm, chúc mừng anh, lại thăng tiến rồi, cán bộ cấp Sở trẻ tuổi nhất thành phố Đông Lâm, hoành tráng nhé! Thế nào? Tối nay làm một trận nhé, tôi chủ trì, anh chủ chi, ha ha….
Ban Tổ chức cán bộ chỉ cho mình thời gian một tuần, Trương Nhất Phàm cũng đang có ý này, mời mấy người thân hữu đến tụ họp, mọi người vui vẻ cùng uống với nhau một bữa, coi như từ biệt!
Hắn gật đầu đáp:
- Mời khách không thành vấn đề, có điều tin tức này cậu cũng biết quá nhanh đấy, có phải đâu đâu cũng có chân trong không? Tôi nghi ngờ cậu là Quốc dân đảng nằm vùng.
- Còn nằm trên giường đây, nằm vùng không hứng thú.
Hồ Lôi vẻ rất phấn khích, trong điện thoại luôn tươi cười không ngớt. Sau đó, anh ta tiết lộ một tin:
- Tằng Khai ở Văn phòng Thành ủy chính là em họ tôi, cô ấy nói đó.
Đây là Hồ Lôi nói thật cho Trương Nhất Phàm, có lẽ y cũng chú ý thấy Trương Nhất Phàm hoài nghi, như vậy không tốt. Trương Nhất Phàm thầm nhủ: May mà tay này là bạn bè của mình, nếu không thật đúng là phải đề phòng một chút.
Giữa anh em với nhau, có chuyện gì đều nói rõ mới được, Trương Nhất Phàm cũng cười nói:
- Có phải là kiểu quan hệ anh em họ như em Lâm và anh Bảo Ngọc không?
(ngầm chỉ kiểu quan hệ như Lâm Đại Ngọc và Giả Bảo Ngọc trong “Hồng Lâu Mộng”)
- Ấy ! Đừng nói lung tung. Cô bé đó đúng là có ý này, có điều tôi cảm thấy không ổn, quen quá rồi, không nỡ xuống tay.
Hồ Lôi lại cười một trận.
- Anh nói tôi và cô ấy từ nhỏ lớn lên cùng nhau, trên người chỗ nào mà chưa từng nhìn qua? Chỉ có điều tỉ lệ không giống nhau thôi. Chẳng có hứng thú gì, thôi, tôi vẫn cứ giữ Băng Băng của tôi thôi.
Lời Hồ Lôi nói là nói dối, có quỷ mới đi tin gã. Đứa bé lúc nhỏ với khi đã lớn làm sao giống nhau được? Tuy nói là tỉ lệ không giống nhau, nhưng tỉ lệ này có ý nghĩa rất lớn. Nếu Băng Băng trông vẫn như kích thước của đứa trẻ, đoán chừng Hồ Lôi cũng không có hứng thú gì.
Hai người tán gẫu một trận, Trương Nhất Phàm liền nói:
- Vậy cậu chọn lấy một địa điểm nhé!
- Chúng ta đi ăn ở khu sinh thái, được không? Tôi vừa tìm được một địa điểm tốt, non xanh nước biếc, lại không có ai quấy rầy.
Đối với đề xuất của Hồ Lôi, Trương Nhất Phàm cũng đang có ý này. Ở Thông Thành, người biết mình quá nhiều rồi, ăn cơm có lúc cũng không yên. Hôm nay hắn chỉ muốn cùng mấy anh em tốt của mình chung vui một chút.
Phỏng chừng trước khi đi, mấy ngày này không yên được, ăn cơm uống rượu chắc chắn không tránh nổi.
Trong quan trường, có một điểm rất quan trọng là phải chuẩn bị một cái dạ dày có dung lượng lớn, trên bàn rượu có thể xoay chuyển tình thế, biến xấu thành tốt: sức mạnh của rượu cũng không thua kém gì sức hấp dẫn của đàn bà, có điều, nhiều khi tửu sắc tửu sắc, rượu với gái thường gắn liền một chỗ.
Tiếp đó, Đường Vũ, Trần Trí Phú, Lương Chính Hòa, Lý Trị Quốc…tới tấp gọi điện đến ngỏ ý chúc mừng.
Trương Nhất Phàm vừa yên được một lúc, không ngờ Nhâm Quốc Đống cũng gọi điện thoại đến, nói một hồi những lời chúc mừng, sau còn đề xuất muốn Trương Nhất Phàm buổi tối đi Vạn Tử Tiên Hồng để giải khuây, chi phí tất nhiên hắn bao toàn bộ. Trương Nhất Phàm cười từ chối, khiến Nhâm Quốc Đống ít nhiều luyến tiếc.
Suốt một ngày, điện thoại của Trương Nhất Phàm không ngớt, khiến hắn buồn bực muốn tắt máy, quyết định chính thức còn chưa chuyển xuống, đám người này đã như ruồi ngửi thấy mùi tanh? Trong quan trường, cảm giác nhạy bén quá quan trọng, cũng không biết tin tức này từ đâu truyền ra,còn rất lạ là dường như toàn bộ người ở Thông Thành đều biết rồi.
Hồ Lôi tin tức đến từ cô em họ thầm yêu hắn, còn Nhâm Quốc Đống tin đến từ tên Tô thư kí có tiềm chất công tử bột bên cạnh Trưởng ban Điền, sau đó Nhâm Quốc Đống lại đem tin này nói với một số người, như thế, tin Trương Nhất Phàm bị điều đi lan truyền rất nhanh.
Khiến Trương Nhất Phàm kì lạ chính là Bí thư Lâm vẫn không lộ diện, ngày hôm qua nghe nói ông ta đã về rồi, sao vẫn không thấy đâu? Đang nghĩ ngợi, Uông Viễn Dương từ trường Đảng trở về, vô cùng hứng khởi bước vào văn phòng của Trương Nhất Phàm.
- Cậu Nhất Phàm, chúc mừng, chúc mừng.
- Chủ tịch Uông! Anh cuối cùng đã trở lại!
Trương Nhất Phàm đứng dậy, tự mình rót trà cho Uông Viễn Dương.
Trương Nhất Phàm phải điều đi, Uông Viễn Dương trở về cương vị sớm hơn. Một thị trấn lớn như thế, tất không thể hai nhân vật quan trọng nhất nhì đều không có mặt.
Uông Viễn Dương ngồi xuống, cao hứng nói:
- Bí thư Lâm muốn tôi về nhanh, tôi còn cho rằng đã xảy ra chuyện gì. Hóa ra là cậu phải điều đi, Chủ tịch huyện Sa, cậu giỏi lắm!
Uông Viễn Dương đưa ngón tay cái về phía Trương Nhất Phàm:
- Tôi sớm đã nói, thành tựu của cậu tất trên cả tôi, không ngờ câu nói ứng nghiệm nhanh như vậy.
- Chủ tịch Uông nói đùa rồi, nhiều nhất cũng chỉ là cùng cấp thôi, như nhau cả.
Trương Nhất Phàm cười đáp. Hóa ra Bí thư Lâm đi tìm Uông Viễn Dương, xem ra mình vừa đi, hắn được chọn làm người thay thế.
Công việc trên tay Bí thư Lâm cũng không nhẹ nhàng gì! Làm một Bí thư huyện ủy, ông tất nhiên biết sự ổn định lớn hơn cả, vì từ khi nhậm chức tới nay, ông đều cẩn thận từng li chấp hành chỉ thị của cấp trên.
Thật không dễ để phát hiện được một người tài, không ngờ khi dùng đã quen rồi, lại bị người khác cướp đoạt đi. Đương nhiên Trương Nhất Phàm thăng chức, ông ta cũng rất vui.
Chỉ có điều ông cảm thấy Bí thư Phùng hơi vội, huyện Sa như lò lửa, làm tốt thì vút thẳng lên trời, làm không tốt thì tan thành tro bụi, kiểu thay đổi nhanh chóng như vậy, không biết Trương Nhất Phàm có qua được thử thách không.
Ý lúc đầu của Bí thư Lâm là để Trương Nhất Phàm ở Thông Thành làm thêm một năm, không ngờ đột nhiên bộ máy lãnh đạo huyện Sa xảy ra chuyện, trên đã quyết định ông cũng không cách nào ngăn cản.
Trương Nhất Phàm phải đi, ông cũng thật không nỡ rời.
Uông Viễn Dương ngồi trong văn phòng của Trương Nhất Phàm, uống trà nói chuyện:
- Cậu Nhất Phàm, huyện Sa tuy tốt nhưng tình hình rất phức tạp, cậu phải coi chừng một chút.
Với điều Uông Viễn Dương nhắc nhở, Trương Nhất Phàm cũng rất cảm kích. Lăn lộn chốn quan trường, hắn đương nhiên biết lời nào là thật lời nào là giả, Uông Viễn Dương và Trương Nhất Phàm vẫn luôn yêu mến quý trọng nhau, quan hệ giữa hai người không tồi.
Chỉ có Uông Viễn Dương trúng mỹ nhân kế của Thi Vĩnh Nhiên bày ra, nên gã ta liền mượn cớ rời xa một thời gian, thoát khỏi sự dây dưa với Thi Vĩnh Nhiên. Đường đường một Chủ tịch huyện, không ngờ bị người âm thầm áp chế, chuyện mất mặt như vậy, đương nhiên Uông Viễn Dương sẽ không nói.
Trong những ngày ở trường Đảng, Uông Viễn Dương tuy say mê thể xác Dương Mễ, nhưng qua mấy tháng nghĩ lại cẩn thận, vẫn quyết định xa lánh Dương Mễ, sớm muộn thoát khỏi bất cứ mối quan hệ nào với Thi Vĩnh Nhiên.
Trước những điều lôi thôi trước mặt, Uông Viễn Dương có thể nhìn rõ bản chất, và rất nhanh chóng rút mình ra, điều này đã là không đơn giản. Chỉ có điều trong lòng y, từ nay về sau đối với gái đẹp càng thêm một phần sợ hãi.
Trương Nhất Phàm liền hẹn Uông Viễn Dương buổi tối cùng đi ăn cơm. Uông Viễn Dương vui vẻ nhận lời.
Đây là buổi tụ hội của đàn ông, mỗi người đều không mang theo bạn gái.
Băng Băng biết ý của Hồ Lôi, Trương Nhất Phàm sắp đi rồi, bọn họ mấy người tụ tập khuấy đảo một chút, bởi vậy, cô cũng không có ý định cùng đi theo. Tối nay thả phóng một lúc vậy! Dù sao tâm trí đàn ông quản không lại, chỉ cần y chơi đủ bên ngoài rồi, thì sẽ biết đường về nhà, vậy mình cũng đã hạnh phúc rồi.
Có người nói tình yêu giống như thả diều, giữ quá chặt thì dây sẽ đứt, thả quá lỏng lại sợ không thu về được, do vậy Băng Băng vẫn hiểu chừng mực, việc cần quản cô sẽ quản, việc không nên thì cô không hỏi.
Nơi ăn cơm buổi tối gọi là lầu Cận Thủy, là một khu sinh thái mới mở gần đập Trương Gia.
Đập nước Trương Gia là dự án trong huyện đặc biệt phê duyệt, hai bên đường sông từ đập chứa nước phân luồng, có mấy khu sinh thái. Theo Hồ Lôi dẫn, mọi người đến lầu Cận Thủy – nơi sớm đã định xong xuôi.
Đừng nói lầu Cận Thủy không tồi, phong cảnh tuyệt đẹp, toàn bộ phòng thì xây trên nước, đều dùng gỗ dựng nên, gió núi hiu hiu, gió mát rười rượi, gió thổi khiến người sảng khoái vô cùng.
Lầu Cận Thủy là nhà hàng có phong thái nhất trong những khu vui chơi sinh thái này, khiến mọi người thấy mới mẻ chính là trong ngõ núi quanh co, không ngờ lại có thể thấy nữ nhân viên phục vụ xuất sắc như thế.
Tại cửa lầu Cận Thủy, hai cô gái xinh đẹp eo nhỏ mảnh mai, mặc sườn xám đỏ đứng đó, trên khuôn mặt hai người tươi cười rạng rỡ, thân thiết nói với mọi người:
- Các vị, mời!
Sau đó, một cô có mắt rất to trong đó lắc lắc mông đi đến trước mặt. Dáng người đó phô ra khiến Hồ Lôi quen nết phải nuốt nước miếng.
Nếu không phải đám người Trương Nhất Phàm đang ở đây, hắn sớm đã in một bàn tay lên mông (vỗ mông) người ta rồi.
Cô gái đón quan khách xinh đẹp đưa mọi người đến phòng bao – “người đẹp cùng múa”
Trương Nhất Phàm phát hiện, tên ở đây được đặt rất thú vị, xem ra người chủ hẳn là người có chút học thức, cảnh ở đây vừa đẹp lại nhã nhặn, non nước hòa làm một, đích thị là một địa điểm tốt để nghỉ ngơi giải trí.
Trương Nhất Phàm đang nghĩ khi nào thiết kế nơi này thành một nơi du lịch thì tốt, chỉ có điều mình sắp rời Thông Thành, việc này cũng không cần mình suy xét nữa.
Năm người đang ngồi, Trương Nhất Phàm, Hồ Lôi, Trần Trí Phú, Uông Viễn Dương. Phòng riêng rất lớn, ước chừng 20 mét vuông. Hồ Lôi đến bên Trương Nhất Phàm:
- Anh Phàm, hôm nay để tôi sắp xếp, không ai tranh được với tôi. Nhiệm vụ của các anh là ăn, uống, chơi, mọi người thỏa chí. OK!
Hồ Lôi bật ngón tay một cái, từ cửa liền tiến vào một cô tầm 30 tuổi. Cô gái này trông có khí chất, không giống với những cô khác trong tiệm. Cô mặc bộ đồ công sở đoan trang, bên trên là vest, bên dưới là váy ngắn kết hợp tất chân màu đen.
- Âm Tỷ, tất cả bọn anh đều đến rồi, phục vụ thế nào đều trông vào em đấy chị đấy.
Hồ Lôi khẽ mỉm cười, đi qua khoát tay lên vai Âm Tỷ, cười có chút khả nghi.
- Hôm nay các vị hạ cố đến, nhà hàng đây của em thực là tồi tàn. Hồ thiếu gia, còn không giúp em giới thiệu chút đi!
Nhìn 4 người đang ngồi, Âm Tỷ vẻ mặt mỉm cười niềm nở.
Hồ Lôi vỗ vai cô nói với đoàn người:
- Vị này là chủ của lầu Cận Thủy, Âm Tỷ, chúng tôi quen biết đã lâu. “Ngẩng đầu không thấy, cúi đầu thấy!”
- Ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, tôi biết, đó chính là make love đó mà!
Đường Vũ liền cười lớn. Mọi người hiểu ý, cũng cười một trận. Đường Vũ này thật không nhìn ra, còn khá hài hước.
Dù sao thì cũng phải lăn lộn ở cái nghề này nên Âm Tỷ không hề cảm thấy tức giận chút nào, chỉ cười nói:
- Vị lãnh đạo này thật hài hước. Hay là chúng ta lần sau gặp cũng “ngẩng đầu không thấy, cúi đầu lại thấy” nhé?
- Ha ha …Đây là gậy ông đập lưng ông, vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Đường Vũ không nói, ánh mắt dừng trên cặp mông khêu gợi của Âm Tỷ, gần như thỏa thuận ngầm.
Đều là người một nhà, đùa một chút không ảnh hưởng gì, Hồ Lôi trừng mắt nhìn y, giới thiệu:
- Vị này chính là Đường đội trưởng phóng đãng nhất Thông Thành. Em cứ gọi là anh Đường nhé, sau này gặp chuyện cưỡng bức, cướp đoạt ăn bớt, ăn cơm không trả tiền, thì em tìm anh ta, dù sao hai người cũng sắp “ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy rồi”.
Âm Tỷ nhéo hắn một cái:
- Cậu cũng trêu chọc tôi sao?
Ánh mắt đó thực có vẻ xa lâu ngày nên oán trách, có người trong lòng đoán, đây chắc chắn là một đôi gian phu dâm phụ đây. Ngay trước mặt đoàn người cũng dám liếc mắt đưa tình.