Mục lục
Quan Đạo Thiên Kiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Đừng nói nữa, anh ta đang ở phòng của anh, cho hai người mười phút, anh còn phải dẫn anh ta rời khỏi, để ông phát hiện sẽ không tốt đâu.
Thẩm Uyển Vân có chút cảm động, cắn răng gọi tiếng anh. Thẩm Kế Văn hơi sửng sốt, con bé này đã bao nhiêu năm không gọi mình là anh rồi, hôm nay vì Trương Nhất Phàm, không ngờ nó lần đầu tiên gọi mình. Thẩm Kế Văn phất phất tay:
- Đừng giả bộ nữa, mau đi đi!
Thẩm Uyển Vân nhận chùm chìa khóa ném qua trong tay, đôi mắt đẫm lệ bước đi.
Thẩm Kế Văn quan sát căn phòng này, đây luôn là khuê phòng của Thẩm Uyển Vân, bản thân cũng chưa vào lần nào. Đứa bé trên giường ngủ rất say, anh ta không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì?
Thẩm Kế Văn lấy ra một điếu thuốc, đang chuẩn bị châm lửa, ánh mắt dừng lại trên người đứa bé dễ thương, lại rút điếu thuốc lại. Ngồi bên giường quan sát tỉ mỉ đứa bé này.
Lúc này, trong đầu anh ta hiện lên một suy nghĩ, muốn đưa đứa bé này đi, nói không chừng tình cảnh của Thẩm Uyển Vân có thể thay đổi. Chỉ cần đứa bé không ở đây, ông cụ sẽ gây phiền toái cho Thẩm Uyển Vân nữa. Thẩm Kế Văn đang suy nghĩ, hay là nhân lúc em gái không có ở đây, đưa đứa bé đi.
Đi đến phòng của Thẩm Kế Văn, Thẩm Uyển Vân cảm thấy tay của mình có chút run rẩy, cô từ từ cắm chìa khóa vào. Trương Nhất Phàm nghe thấy tiếng động, lập tức đứng dậy chạy đến bên cửa.
Nhất định là Thẩm Kế Văn đã quay về!
Cửa phòng mở ra, không ngờ Thẩm Uyển Vân xuất hiện ngay cửa, hai mắt ướt đẫm.
- Tiểu Vân!
Trương Nhất Phàm ngẩn người, ánh mắt dừng lại trên cơ thể hơi mập lên của Thẩm Uyển Vân, đôi mắt vẫn ngân ngấn nước.
- Ông xã ——
Thẩm Uyển Vân nhảy bổ đến, hai người ôm chặt lấy nhau.
Suốt mười bốn tháng, hai người lại gặp nhau, Thẩm Uyển Vân có chút kích động, cô dù sao cũng không nghĩ đến, Trương Nhất Phàm thật sự xuất hiện một cách chân thực như vậy trước mắt. Nếu như không nhào vào lòng của hắn, cô không dám tin tất cả đều là sự thật.
Trương Nhất Phàm ôm chặt cô, không ngừng an ủi nói:
- Tiểu Vân, em chịu khổ rồi, anh xin lỗi em!
Thẩm Uyển Vân nằm trong lòng hắn, nhẹ nhàng nức nở.
Trên hành lang vọng lại tiếng bước chân, Trương Nhất Phàm vội vàng đóng của lại.
Thẩm Uyển Vân cũng nghe được âm thanh này, lập tức ngừng khóc.
Một lát sau thì nghe thấy tiếng vừa đi vừa nói chuyện của hai vợ chồng Thẩm Hoành Vĩ, đợi sau khi hai người đi qua, lúc này Trương Nhất Phàm mới ôm Thẩm Uyển Vân đến ghế xa-lông.
- Tiểu Vân…
Trương Nhất Phàm vừa mở miệng, liền bị Thẩm Uyển Vân che miệng lại, cô lẩm bẩm nói:
- Đừng nói gì cả, tất cả đều là em tự nguyện, chỉ cần ông từ bỏ việc điều tra cha của đứa bé, xử lý em như thế nào cũng được.
- Nếu không anh sẽ đi nói với ông, cùng lắm anh không làm quan chức nữa, chúng ta cùng làm kinh doanh!
- Đừng quá xúc động, anh không đi còn tốt, đi rồi sẽ khiến cho quan hệ của hai nhà Trương Thẩm chuyển biến xấu thêm.
Thẩm Uyển Vân ngồi dậy trong lòng Trương Nhất Phàm:
- Anh không cần lo lắng, một mình em sẽ xử lý tốt thôi.
Tiếp đó, cô liền đứng dậy, mỉm cười với Trương Nhất Phàm:
- Có phải em mập lên rất nhiều không? Khó coi chết đi được.
Trương Nhất Phàm đưa tay ra kéo eo cô lại:
- Không, em mãi mãi xinh đẹp như vậy.
Nhìn Thẩm Uyển Vân ra vẻ cười thoải mái, Trong lòng Trương Nhất Phàm càng có chút nặng trĩu.
Thẩm Uyển Vân ngoan ngoãn ngồi xuống:
- Anh thôi an ủi em đi, anh có thể tiết lộ một chút không, bây giờ Tiểu Phàm đã hoàn toàn bình phục rồi phải không?
Trương Nhất Phàm không có tâm trạng nào thảo luận với cô mấy vấn đề này, hắn biết rằng Thẩm Uyển Vân chỉ muốn nói sang chuyện khác, không muốn mình có áp lực quá lớn. Trương Nhất Phàm cũng đứng dậy, vuốt ve cái bụng hơi nhô lên của cô, đó là vết sẹo lồi sau khi sinh con để lại. Trước kia Đổng Tiểu
Phàm cũng có, nhưng không lâu sau, lại thêm sự chú ý chăm sóc của cô, phần thịt này từ từ cũng không thấy nữa.
Bây giờ Thẩm Uyển Vân sinh con chưa đầy mấy tháng, hơn nữa lại đang cho con bú, tự nhiên không thể hồi phục nhanh như vậy.
- Cô bé ngốc, lúc trước khi quyết định chuyện này, tại sao không bàn bạc với anh?
Trương Nhất Phàm vuốt phần thịt trên bụng cô, ghé vào tai hỏi.
- Vốn muốn cho anh một niềm vui bất ngờ, không ngờ kế hoạch của em bị lộ rồi.
Thẩm Uyển Vân nhẽ nhàng đáp, cô quay đầu lại:
- Có lẽ em cho rằng đây là cách trốn chạy tốt nhất, nếu em không làm vậy, họ sẽ bắt em lấy người khác. Anh cũng biết mà, ngoài anh ra, ai em cũng không lấy.
Trương Nhất Phàm không nói gì, hắn đang suy nghĩ trong lòng, nếu chẳng may chuyện này bại lộ rồi, mình chỉ còn cách dẫn theo cô và Tiểu Phàm làm kinh doanh. Từ chức làm kinh doanh, chuyện này đối với hắn mà nói, vẫn có thể sống rất thoải mái, hơn nữa lại càng tự do.
Chỉ có điều Đổng Tiểu Phàm có đồng ý không? Trương Nhất Phàm suy nghĩ rất lâu, quyết định Đổng tiểu Phàm không sao đồng ý được, hắn vẫn quyết định nói chuyện này với Đổng Tiểu Phàm. Đối với Đổng Tiểu Phàm mà nói, chuyện mờ ám giữa hắn và Thẩm Uyển Vân, đã không còn là bí mật gì nữa.
Thẩm Uyển Vân yếu ớt nói:
- Có lẽ chỉ có như vậy, họ sẽ không còn ép em kết hôn nữa. Hơn nữa khắp thành phố Bắc Kinh, e rằng không có nhà nào chấp nhận lấy về một cô gái đã có con làm vợ. họ không vứt bỏ được người này, hơn nữa ông cụ cũng sẽ không nói ra chuyện này, ít nhất em cũng cho rằng, đây là cách duy nhất giải quyết mọi nỗi lo về sau.
- Nhưng như vậy, anh thật có lỗi với em và con.
Trương Nhất Phàm chậm rãi nói:
- Từ khi biết được em sinh con ở Singapore, cả mấy tối anh không ngủ được, nằm mơ cũng nghĩ đến tình cảnh của em.
- Em không sao, đừng ngốc thế. Hổ dữ không ăn thịt con, anh lo gì chứ? Chỉ cần qua giai đoạn này, ông cụ nguôi giận thì mọi chuyện sẽ không sao. Ngày mai là mồng một, họ sẽ không nhắc đến chuyện này đâu, cứ yên tâm ăn tết đi!
- Không được, anh phải nghĩ ra cách thu xếp ổn thỏa cho mẹ con em, nếu không cả đời anh sẽ khó mà yên tâm.
Trương Nhất Phàm ngang ngược nói.
Lúc này, ông cụ đang ở trong thư phòng nói chuyện với Thẩm Hoành Vĩ, hai vợ chồng Thẩm Hoành Vĩ bị mắng té tát:
- Hai người làm cha mẹ kiểu gì hả? Không ngờ nhà họ Thẩm chúng ta lại có đứa con cháu bất hiếu như vậy! Nếu như con bé vẫn không nói ra thân phận của đối phương, ngày mai cứ để nó đi, nhà họ Thẩm chúng ta không có hậu thế như vậy!
- Ba! Ngày mai đã là mồng một rồi, ba để nó đi đâu chứ?
Thẩm Hoành Vĩ có chút khó xử, Thẩm Uyển Vân là con gái duy nhất của ông ta với Thư An Ảnh, năm đó vì chuyện của Thư An Ảnh mà thành phố Bắc kinh xảy ra phong ba bão táp, bây giờ con gái mình lại xảy ra chuyện này, Thẩm Hoành Vĩ cũng rất buồn.
Nhưng trời sinh Thẩm Uyển Vân tình tính ương bướng, không sao khuyên nhủ được.
- Nếu ngày mai đã là mồng một, vậy tối nay đuổi nó đi, nhà họ Thẩm chúng ta thêm nó cũng không sao, thiếu nó cũng không vấn đề gì.
Ông cụ tức giận, Thư An Ảnh một câu cũng không dám nói, chỉ là ngồi đó khẽ nghẹn ngào.
Thẩm Hoành Vĩ đứng dậy:
- Con đi khuyên nhủ nó lần nữa.
Thẩm Kế Văn đang ngồi trong phòng bỗng sững người, nhìn thấy ba đột nhiên đi vào, không khỏi giật mình:
- Em gái con đâu?
- Nó, nó…
Thẩm Kế Văn bợ đỡ vài câu:
- Con cũng không biết, lúc đi qua đây, phát hiện cửa mở, con liền đi vào.
Thẩm Hoành Vĩ nhìn đứa bé đang ngủ say trên giường, lại quan sát cả căn phòng. Cửa phòng tắm mở, chắc chắn không có trong phòng tắm, Thẩm Kế Văn đứng dậy:
- Hay là ba đợi chút, con đi tìm nó.
Không đợi Thẩm Hoành Vĩ lên tiếng, anh ta liền chạy như bay đi ra.
Từ trên lầu đi xuống, Thẩm Kế Văn lập tức gọi điện đến phòng của mình, Thẩm Uyển Vân nhận điện thoại chưa nói gì, nghe thấy giọng của anh trai, lúc này cô mới hỏi một câu:
- Chuyện gì vậy?
- Ba đang tìm em, em tìm cách thoát thân đi, đừng để ba phát hiện Trương Nhất Phàm cũng ở đó.
Thẩm Kế Văn gác máy, giả bộ nhìn một vòng trong viện.
Thẩm Uyển Vân vội vàng nói:
- Ba tìm em rồi! Em phải lập tức qua đó, anh cẩn thận một chút, đừng để người khác phát hiện.
Đang nói, Thẩm Hoành Vĩ gõ cửa:
- Kế Văn, tìm thấy em gái con chưa?
Xem ra Thẩm Hoành Vĩ có thể sẽ xông vào, Trương Nhất Phàm quýnh quá, vội vàng trốn vào nhà vệ sinh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK