Xem ra là bị chủ nhân của nó xóa đi mất.
- Chủ tịch tỉnh Trương, tôi nghi ngờ bài đăng này là thật, thời gian, địa điểm, nhân vật sự kiện đều rất rành mạch. Hơn nữa chính là nhằm vào huyện Vận, lần trước ở cửa tòa nhà chính phủ, người con gái kia bị áp giải đi không phải vừa khéo là người của huyện Vận sao?
Trên bài đăng nói một bé gái bị chết đuối, mà người phụ nữ kia khóc lóc kêu là ‘Con gái tôi’. Đây chắc chắn không phải là trùng hợp.
Trương Nhất Phàm mỉm cười,
- Đằng Phi, xem ra cậu đã tiến bộ không ít, chuyện này nên quan tâm, hơn nữa lại làm rất tốt. Như vậy đi, cậu gọi điện thoại tới phòng Thông tin đối ngoại xem bọn họ có nhận được khiếu nại hay không.
- Được, tôi lập tức đi làm!
Đằng Phi định đi ra ngoài thì Trương Nhất Phàm nói:
- Ở đây gọi điện cũng được.
Đằng Phi dùng điện thoại trên bàn của Trương Nhất Phàm,
- Alo, tôi là thư ký Đằng Phi của Chủ tịch tỉnh Trương…
Lãnh đạo của phòng Thông tin đối ngoại đang ở trong phòng làm việc xem báo, nghe được tiếng điện thoại reo, theo bản năng nhìn lên điện thoại, thấy số điện thoại là của phòng làm việc Chủ tịch tỉnh Trương! Ông ta lập tức nhảy dựng lên, cầm lấy điện thoại nói,
- Chào Chủ tịch tỉnh Trương!
Sau khi nghe được là Đằng Phi ông ta lập tức hỏi:
- Thư ký Đằng, có chuyện gì chỉ bảo.
Người ta gọi từ phòng làm việc của Chủ tịch tỉnh Trương, nhất định là đang ở cùng một chỗ với Chủ tịch tỉnh.
Đằng Phi hỏi:
- Gần đây bên ông có nhận được khiếu nại nào không, hoặc là có ai tới kêu oan?
- Có, có, anh muốn hỏi về vấn đề nào?
- Huyện Vận…
- Việc này quả thực không có. Những chuyện kêu oan khác thì không ít, giống như giải phóng mặt bằng, tiền lương của công nông dân, chỉ duy nhất huyện Vân là không có vấn đề gì.
- Vậy được, tôi biết rồi. Nếu có tình hình nào khác phiền ông thông báo một chút.
- Được, được, nhất định rồi!
Sau khi gác điện thoại.
- Chủ tịch tỉnh Trương…
Trương Nhất Phàm khoát tay,
- Cậu gọi Trương Tuyết Phong tới, chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể xuất phát.
Đằng Phi đi rồi, Trương Nhất Phàm hai tay chắp sau lưng, bước đi thong thả trong phòng làm việc.
Người phụ nữ kêu oan bị áp giải đi kia, lại còn cả bài viết này, bài viết này không thể là do người phụ nữ kia đăng, cô ta ngay cả tiếng phổ thông cũng không nói được, làm sao có thể biết được máy tính là thứ gì?
Vậy người đăng bài là ai? Còn cả chuyện trường học vì quyên tiền không ngờ lại có thể không cho học sinh đi học, sắc mặt Trương Nhất Phàm tối sầm, thở dài thật dài, xem ra lòng tốt của chính mình lại gây ra chuyện xấu.
Đang nghĩ ngợi tới đó thì Đằng Phi và Trương Tuyết Phong tới, Đằng Phi còn cầm máy tính trong tay,
- Chủ tịch tỉnh Trương, mau xem, ở trên diễn đàn này cũng tìm được bài viết, nhưng hình như là vừa mới đăng.
Trương Nhất Phàm nhìn bài viết kia, càng thêm trầm mặc.
Hai người nhìn ông chủ không lên tiếng thì im lặng đứng ở một bên.
Trương Nhất Phàm xoay người lại,
- Hai người các cậu lập tức đi huyện Vận một chuyến, cần phải điều tra rõ ràng chuyện này.
- Được!
Nhận được mệnh lệnh của ông chủ hai người tràn đầy hưng phấn.
Khi hai người rời khỏi, Trương Nhất Phàm nói:
- Đi bằng xe riêng của tôi.
Xe công vụ rất gây chú ý, nhiều cán bộ địa phương vừa nhìn là nhận ra được đây là xe của lãnh đạo tỉnh tới.
Mục đích phái hai người đi của Trương Nhất Phàm, chính là khiến bọn họ âm thầm điều tra rõ ràng sự việc.
Nếu tự mình đi mà nói thì mục tiêu quá lớn, khẳng định sẽ không điều tra ra gì cả. Việc liên quan đến mạng người, Trương Nhất Phàm không thể không cẩn thận.
Vốn dĩ một cuộc điện thoại của hắn, nói một tiếng phải điều tra sự việc kia một chút. Người phía dưới sẽ bận tối mắt để đi thăm dò sự thật, rồi làm giả , sau đó sẽ cho hắn một kết quả rất hoàn mỹ. Nhưng kết quả này, tuyệt đối không phải là thứ Trương Nhất Phàm muốn.
Hai người vừa đi khỏi, Trương Nhất Phàm muốn xem bài viết kia thì phát hiện đã bị xóa mất.
Trong lòng hắn liền nghĩ, xem ra sự việc này tám chín phần là thật.
Lại nói tới Trương Tuyết Phong, đêm hôm qua vừa ở cùng với Lưu Thanh Phương, nghĩ lại sự kích động tối qua, xoa bóp người ta thật thích!
Tiểu tử này lúc lái xe, chung quy không tránh được nhìn tay phải của mình, có lúc còn nghĩ tới mùi hương ngửi được, thật là thơm!
Đằng Phi nào biết được tiểu tử này lại phạm vào việc này, anh ta và Thôi Hồng Anh tuy rằng ở cùng một chỗ còn chưa phát sinh loại chuyện này? Thôi Hồng Anh nói, đợi cho đến lúc kết hôn nhất định sẽ cho anh ta.
Kỳ thật trong lòng Thôi Hồng Anh vẫn lo lắng, sợ bản thân và anh họ có mối quan hệ này, lại không vượt qua được định kiến của gia đình, chẳng may hai người làm chuyện đó rồi có em bé thì phải làm sao?
Cho nên chỉ có thể sờ sờ, sờ sờ một chút không có chuyện gì.
- Sao thế, hôm qua làm gì con nhà người ta rồi?
Đầu óc Đằng Phi đột nhiên thông suốt, nói toạc ra ý nghĩ của mình..
Trương Tuyết Phong hoảng sợ dẫm mạnh chân phanh, hai người chúi về phía trước, anh ta kinh ngạc nhìn Đằng Phi,
- Anh sao lại biết được?
Không đánh đã khai, bị Đằng Phi đoán trúng, anh ta đắc ý hừ một tiếng,
- Chắc là lần đầu tiên?
Trương Tuyết Phong gật gật đầu,
- Ừ, ừ…
Đằng Phi trong lòng cười nói: chỉ có lần đầu tiên mới có bộ dạng ngốc như này!
Trương Tuyết Phong trước kia ở trong quân đội, cũng không có thời gian nói chuyện tình yêu, hơn nữa bọn họ là bộ đội đặc chủng, yêu cầu rất nghiêm ngặt, rất cao. Rất nhiều chiến hữu đều chỉ biết lý thuyết, nào có kinh nghiệm thực chiến?
Trước mặt Trương Tuyết Phong, Đằng Phi rất có dáng dấp của người đa mưu túc trí.
Trương Tuyết Phong khởi động xe một lần nữa,
- Tiền bối, có mưu kế gì không?
Anh ta xem rằng, Thôi Hồng Anh hẳn là bị Đằng Phi thu phục, người ta không phải là đã ở chung rồi. Lần trước Chủ tịch tỉnh Trương ngầm đồng ý, công việc của Thôi Hồng Anh đều ở tỉnh thành, cô chính là người thành phố.
Thôi Hồng Anh không có chỗ ở, hai người liền ở chung. Vốn là người yêu, ở chung cũng không có gì.
Đằng Phi trong lòng ảo tưởng, trước kia đã cùng Lập Thu làm chuyện đó, thay đổi là Thôi Hồng Anh. Anh ta đầy kinh nghiệm nói:
- Tôi thấy anh phải đi học hỏi thêm, việc tán gái này rất đơn giản. Đầu tiên, anh có cảm giác với một cô gái mà nói, thì tìm cơ hội rủ cô ấy đi ăn cơm, đi chơiNếu cô ấy đồng ý? Anh đã thành công một nửa rồi.
Trương Tuyết Phong châm điếu thuốc,
- Tiền bối, từ từ nói, không vội, quãng đường tới huyện Vận còn dài? Ít nhất mất ba tiếng.
Đằng Phi đắc ý cười cười, lần đầu tiên Trương Tuyết Phong trước mặt mình gọi sư phụ, rất thỏa mãn. Anh ta liền gật đầu,
- Học những thứ này, tôi truyền cho anh mấy cách.
- Ha ha…
Hai người không nói mà hiểu cười to, Đằng Phi hút điếu thuốc nói:
- Tán gái không có cách, cái chính là dựa vào thời gian. Nếu anh thích người ta thì chủ động hẹn gặp. Chỉ cần cô ấy đồng ý, cho dù là mang theo một cái đuôi cũng được, các cô gái lần đầu tiên đều như vậy. Nếu lần đầu tiên không từ chối anh, thì anh coi như có trò chơi rồi. Nếu thành công, hai người dẫn nhau ra ngoài, cho thấy đối phương cũng thích anh, nhưng anh lại không biết đối phương có đồng ý làm chuyện kia với anh không, vậy phải làm sao bây giờ? Tôi nói cho anh, bước đầu tiên chính là nắm tay cô ta, nếu cô ta không cự tuyệt, hoặc là cự tuyệt nhưng không mãnh liệt, thì anh đưa tay đặt ở vai cô ta. Hoặc khi đi ngoài đường thì ôm eo cô ta. Làm những chuyện này rồi, cô ta vẫn không cự tuyệt, lúc này, anh có thể tự tạo ra cơ hội để hôn cô ta.
Trương Tuyết Phong vừa nghe, thằng nhãi này quả là một tay lão luyện, một chút cũng không sai. Bản thân khi ở cùng Lưu Thanh Phương, khi nắm tay cô ấy không hề thấy phản kháng, sau đó mới ôm vai cô ấy. Cao thủ, quả nhiên là cao thủ. Anh ta nhìn vào mắt Đằng Phi, vài phần tôn kính.
Tiền bối à tiền bối!
Đằng Phi nhìn Trương Tuyết Phong rất để tâm nghe, vẻ mặt chờ đợi, giống như sư phụ nói:
- Lái xe cho tốt, đừng có nhìn chằm chằm vào tôi!
Trương Tuyết Phong gật gật đầu,
- Yên tâm,kỹ thuật lái xe của tôi anh không phải lo Anh nói đi, nói tiếp! Bước tiếp theo làm như nào?
Đằng Phi vắt chân, nhìn Trương Tuyết Phong nói:
- Tôi đoán anh tới được bước, vừa sờ soạng người ta đúng không? Coi bộ dạng của anh. Mới sờ một chút đã đắc ý như vậy, đúng là không có tiền đồ.
Mặt Trương Tuyết Phong lại đỏ lên, thật đúng là lại bị tiểu tử này đoán đúng rồi, chẳng lẽ ngày hôm qua anh ta ở trong phòng riêng của mình xem sao?
Kỳ thật anh ta hiểu rõ, Đằng Phi lần đầu tiên sờ Thôi Hồng Anh, cũng cứ như vậy. Cứ ngửi bàn tay mấy ngày, cảm giác vẫn lưu lại mùi hương. Hơn nữa anh ta cũng là vừa mới sờ không lâu, ký ức hãy còn mới mẻ, nhìn một chút liền đoán được Trương Tuyết Phong nhất định là làm chuyện đó.
Trương Tuyết Phong nóng nảy,
- Đừng có cứ lấy tôi ra để trêu đùa, nói, nói tiếp!
- Được!
Đằng Phi khẽ mỉm cười,
- Kỳ thật tâm tư của con gái cũng không khác chúng ta là mấy, nếu như lúc anh hôn cô ấy, lơ đãng thăm dò sờ soạng các cô, nếu các cô không cự tuyệt anh có thể xuống tay.
- Thật sao? Chỉ đơn giản như vậy?
Trương Tuyết Phong thầm nghĩ, chính mình khi sờ Lưu Thanh Phương, cô không hề có phản ứng muốn cự tuyệt. Nói như vậy là có thể xuống tay?
Kỳ thật Đằng Phi trong lòng đang chửi rủa:
- Đơn giản cái đít, ông sờ soạng Thôi Hồng Anh bảy tám hồi, cô ấy vẫn không chịu cho. Ngủ trên cùng một giường, sờ cũng có sờ rồi, chỉ là không để cho làm chuyện đó. Thật là muốn phát điên!
Nhưng anh ta lại mang theo điệu bộ đắc ý vô cùng nói.
- Cứ như tôi nói mà làm, không sai được!
- Được, sau khi chuyện thành sẽ mời anh.
- Ha ha…
Hai người này hề hề cười to.
Đột nhiên, từ trong bụi cỏ ven đường có một người phụ nữ lao ra, bộ dạng giống như đang cố ý tìm cái chết, lao ra giữa đường.
Đằng Phi sợ tới mức hét lên một trận,
- Cẩn thận!!!!!!!