Vì mới mồng hai, Đằng Phi và Trương Tuyết Phong đều chưa trở về.
Tô Vệ Minh phái xe đi đón ba người, tất cả mọi người cùng nhau vào biệt thự số sáu. Bảo mẫu Tiểu Lăng nghỉ phép, cho nên trong nhà không có một bóng người.
Đổng Tiểu Phàm xem xét phòng ở,
– Điều kiện không tồi, đúng là không nhìn ra, anh đúng là biết hưởng thụ?
Chị dâu nói:
– Chú ở một mình? Đến bảo mẫu cũng không thuê?
Đổng Tiểu Phàm đi tới một căn phòng ở lầu một, nhìn thấy quần áo nữ nhi của Lăng Vi Vi, nhân tiện nói:
– Sao có thể như thế? Chỉ sợ đây là quần áo của một cô gái trẻ tuổi?
Chị dâu mỉm cười,
– Sao em biết? Chẳng lẽ em là trinh thám hình sự?
Đổng Tiểu Phàm quay về,
– Có gì kỳ lạ đâu? Giờ hắn đường đường là Chủ tịch của một tỉnh, việc này hắn không nói, sau này cũng sẽ có người sắp xếp.
Cô ta nhìn Trương Nhất Phàm,
– Em nói có đúng hay không?
Trương Nhất Phàm nói:
– Cái gì đều không thể giấu được em, ngày thường có một nhân viên phục vụ trong nhà khách chính phủ phụ trách dọn vệ sinh ở đây.
Đổng Tiểu Phàm đi lên lầu,
– Thật không ngờ, điều kiện làm việc của anh ở đây cũng chẳng kém gì ở thủ đô.
Chị dâu cũng cảm thán,
– Giang Hoài đúng là tỉnh mạnh về kinh tế, lãnh đạo đều có thể ở biệt thự tốt như vậy.
Trương Nhất Phàm giải thích nói:
– Đãi ngộ ở Giang Hoài, rõ ràng là hơi cao, Nhưng là một cán lãnh đạo tỉnh Giang Hoài, nói theo lời của họ thì Giang Hoài là do một tay họ phát triển mà lên, hiện tại kinh tế đã phát triển rồi, đó là công lao của các lãnh đạo, điều kiện nhà ở có ưu việt một chút, cũng không có gì là không ổn.
Xem qua lầu hai, lại lên lầu ba.
Lầu ba chỉ có hai gian phòng ở, phía trước phía sau đều có ban công rộng, Chị dâu nói:
– Tiểu Phàm, biệt thự ở đây đúng là không tồi. Chị xem cậu cứ ở lại luôn đi, đừng có chạy linh tinh nữa.
Chị dâu là ngưởi kinh doanh bất động sản, khi đánh giá khu biệt thự, đối với lối thiết kế mới này mà cũng khen không tiếc lời.
Khu biệt thự củaTỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh, do chuyên gia nước ngoài thiết kế, ngoài bố cục ra, còn rất chú trọng đến phong cách. Vẻ bên ngoài không có gì là khoe khoang, nhưng bên trong thoải mái hào phóng, cao nhã xa hoa chẳng kém gì khách sạn,
Trương Nhất Phàm nói:
– Mọi người thôi đừng có nghiên cứu vấn đề này nữa, ai mà biết được có thể trong này ở bao lâu? Đi thôi, chúng ta ăn cơm?
Xuống máy bay là vội vàng về nhà ngay, chủ yếu là vì tránh đi cùng Lục Nhã Tình, bởi vì Trương Nhất Phàm cảm giác khi Lục Nhã Tình đi cùng Đổng Tiểu Phàm, rất là nguy hiểm.
Đối với đề nghị ăn cơm, Chị dâu khá đồng ý, nhưng đi đâu ăn cơm, lại thành vấn đề đau đầu của Trương Nhất Phàm.
Trước kia đều là Đằng Phi đặt cơm cho hắn, hắn thật sự không biết điện thoại của khách sạn, nghĩ tới nghĩ lui, đành phải nhờ Lý Hồng giúp đỡ. Lý Hồng nghe tin Trương Nhất Phàm trở về Giang Hoài nhanh như thế, trong lòng thấp thỏm không yên, sợ rằng vì hắn mà cãi nhau mới Đổng Tiểu Phàm.
Nghe Trương Nhất Phàm nói, là vì việc ăn cơm, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm
Không ngờ Đổng Tiểu Phàm giật lấy điện thoại,
– Chị Hồng, em là Tiểu Phàm đây.
Ồ! chào Tiểu Phàm. Em cũng đến Giang Hoài rồi à?
Đổng Tiểu Phàm cười
– Đến thăm chị đây!
Sau đó, liền mời Lý Hồng đi ăn tối cùng.
Nghi đến việc phải gặp Đổng Tiểu Phàm, Lý Hồng cảm thấy hơi căng thẳng, dù sao cùng ông xã người ta làm cái việc ấy rồi, nhưng Đổng Tiểu Phàm nhiệt tình mời, cô lại không thể cự tuyệt. Cuối cùng, Lý Hồng không đành mặc một bộ quần áo cực kỳ bình thường, chạy tới khách sạn.
Phong cách của Đổng Tiểu Phàm, phóng khoáng và linh động. Phong cách của Lý Hồng, cẩn thận, nghiêm túc mà lạnh lùng diễm lệ, Chị dâu Dương Lam Lam cũng không kém, tuy rằng đã ba mươi tám tuổi, nhưng vẫn phong thái yểu điệu như xưa, đoan trang mà hào phóng.
Là người nối nghiệp nhà họ Dương, Chị dâu hoàn toàn xứng đáng là một nữ anh hùng. Lúc trước nếu không có cô quyết định thật nhanh, quả quyết đổi ngành kinh doanh, nhà họ Dương chỉ sợ là đã bị Lý Đình Đình hại thảm. Hiện tại nhà họ Dương ồ ạt tiến quân vào bất động sản, đúng là một lựa chọn sáng suốt. Mồng một năm mới, bắt đầu phiên giao dịch tại Giang Hoài, phát pháo đầu đã nổ tưng bừng, chiến thắng ngay từ trận đầu ra quân.
Chị dâu lần đầu gặp Lý Hồng, ở trên xe cô đã nghe nói Lý Hồng là cháu gái của Tổng bí thư, không khỏi nhìn ngó vài lần. Kỳ thực, Lý Hồng ít hơn cô ta không quá 2 tuổi, nhưng cái khác của Lý Hồng, là cái đẹp làm ngưởi ta khó nắm bắt, hơn nữa Lý Hồng lại chưa có sinh con, tất nhiên là trẻ hơn một chút.
Dương Lam Lam rất tán thưởng cô gái đẳng cấp Công chúa này, khi ăn cơm, cô ngạc nhiên nói một câu,
– Lý Hồng em thật sự là tuyệt phẩm mỹ nhân, trong ngàn dặm mới tìm ra một người, thật không biết ai có phúc, cưới được một cô vợ tốt như em.
Nét mặt Lý Hồng hiện lên một chút e thẹn, khẽ mỉm cười không nói gì.
Trương Nhất Phàm làm bộ như không có nghe thấy, chỉ chăm chú ăn cơm. Đổng Tiểu Phàm nói:
– Không phải em nói, trên thế giới này không một ngưởi đàn ông nào xứng đôi với Hồng Tỷ. Cho nên nàng độc thân.
– Ồ, thật là ngại quá. Tôi lại nói sai lời rồi.
Dương Lam Lam mỉm cười xin lỗi.
Lý Hồng nói,
– Chẳng sao, tôi và Tiểu Phàm đều là bạn bè, chị Lam không phải ngại, mọi người cứ tự nhiên một chút.
Tuy nói vậy, nhưng Dương Lam Lam cũng không dám đối xử tùy tiện với cô ấy, đường đường là một Công chúa, giờ vẫn là cán bộ cấp bộ rồi. Vài năm nữa, Lý Hồng thành Phó Thủ tướng cũng chưa biết chừng. Tuy rằng rất ít phụ nữ làm lên Chủ tịch nước, nước ta chẳng phải đã từng có tiền lệ? Đồng chí Ngô Nghi, không phải là Phó Thủ tướng đấy thôi!
Đổng Tiểu Phàm nhìn Lý Hồng,
– ChịHồng, sao không trở về thủ đô đón năm mới?.
Đổng Tiểu Phàm cũng nghe nói qua chuyện cũ của cô và Tống Hạo Thiên, Lý Hồng lại nghiêm mặt nói:
– Tôi cũng muốn trở về thăm mẹ già, tuy nhiên công tác không cho phép, đi không được. Giang Hoài xảy ra chút sự việc.
Đổng Tiểu Phàm cảm thấy quái lạ,
– Sự tình gì, đến nỗi còn không đón năm mới?
Lý Hồng nhìn Trương Nhất Phàm,
– Phó thị trưởng Cao của thành phố Giang Hoài bị bắt giam, theo lời khai của y, tôi đoán tỉnh Giang Hoài đợt này chẳng thể bình an được nữa.
Lời cô ta nói đương nhiên là nói với Trương Nhất Phàm. Trương Nhất Phàm kinh ngạc trong lòng, hoá ra đây là món quà lớn mà Lý Hồng tặng cho mình.
Trước mặt vợ, hắn không có biểu hiện gì. Giang Hoài hiện tại là thiên hạ của Lục Chính Ông, duy nhất chống lại hắn là Chủ tịch tỉnh trước đây bị Ủy ban Kỷ luật Trung ương bắt giam, bị cách tất cả chức vụ, đang phải chờ hầu toà. Bởi vậy, có người nói hiện tại là thiên hạ thuộc của họ Lục.
Lục Chính Ông nắm quyền trong tay, Trương Nhất Phàm là Chủ tịch tỉnh mới bổ nhiệm, lời nói không có trọng lượng, Lý Hồng liền quyết định bắt tay giải quyết vấn đề kinh tế, tìm ra một lỗ hổng lớn. Phó thị trưởng Cao xảy ra chuyện, sẽ liên luỵ đến người sau lưng hắn, chỉ cần tiếp tục điều tra vấn đề này, cơ hội của Trương Nhất Phàm sẽ tới.
Trương Nhất Phàm cũng chưa từng nói chuyện vớiLý Hồng, tất cả đều là tình hình mà Lý Hồng nhìn thấy ở hội nghị thường vụ, bởi vậy, cô quyết định ra tay giúp Trương Nhất Phàm một phen. Tỉnh ủy dù sao cũng không giống một thành phố nho nhỏ, Phó thị trưởng Cao thuộc vào hạng cán bộ cấp sở, hắn động một cái, không như nhổ một cái củ cải, không đơn giản chút nào.
Nay mới là mồng 2, những ngưởi biết Phó thị trưởng Cao bị bắt giam còn chưa nhiều, Lý Hồng đem tin tức này để lộ ra ngoài, để Trương Nhất Phàm có thời gian chuẩn bị về tâm lý. Mặt khác, bàn đến vấn đề công việc, cũng là để tránh Đổng Tiểu Phàm và Dương Lam Lam cứ nhằm vào vấn đề hôn nhân của cô mà bàn tán.
Trương Nhất Phàm tiếp tục câu truyện,
– Có gì tiến triển không?
Lý Hồng nói:
– Chủ tịch Cao thừa nhận chính mình đã nhận hối lộ, hơn nữa số lượng thật lớn, trước mắt bọn tôi đang xác thực. Tôi phỏng chừng hắn chỉ nói nhẹ tránh nặng, không khai thật hết với chúng tôi.
– Đồng chí Lục Chính Ông có biết không?
Lý Hồng trả lời,
– Còn chưa, tôi có gọi điện thoại cho ông ta, ông nói công chuyện để sau hãy nói, muốn tôi nghỉ ngơi cho tốt. Cho nên tôi không nói, sợ làm hỏng tâm trạng của ông ta.
Trương Nhất Phàm toát cả mồ hôi, hành động này Lý Hồng, đúng là có chút mạo hiểm, nếu Lục Chính Ông biết, khẳng định sẽ nhảy dựng lên. Dù Ủy ban Kỷ luật có thế nào đi nữa, cũng do ông ta- Bí thư Tỉnh ủy lãnh đạo, chủ trì công việc. Giờ đây, thứ nhất Lý Hồng không có xin chỉ thị của Lục Chính Ông, thứ 2 không liên lạc với thư ký uỷ ban, một mình liền quyết định bắt giam xử lý Phó thị trưởng Cao, chỉ sợ sẽ có người có ý kiến ra vào.
Bí thư Thành ủy Giang Hoài Chu Nhất Lai là người của Lục Chính Ông, Lý Hồng hạ lệnh bắt người ở Giang Hoài, nói như thế nào cũng phải thông báo với hắn, dù sao hắn cũng là một trong những ủy viên thường vụ Tỉnh ủy.
Trương Nhất Phàm hỏi thêm một câu,
– Thế thái độ của Chu Nhất Lai thế nào
– Ông ta đi Hải Nam, cả nhà du lịch, mồng một năm mới, chuyện như vậy, không muốn nói với ông ta.
Trương Nhất Phàm cười ra tiếng, khiến Đổng Tiểu Phàm và Chị dâu chẳng hiểu gì cả,
– Cười gì thế?
Trương Nhất Phàm nói:
– Bí thư Lý Hồng của chúng ta, ngay mồng một năm mới, cho ngay tỉnh Giang Hoài một trái bom, kiểu này có mà nổ tanh bành!