Mục lục
Quan Đạo Thiên Kiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc ăn cơm, Lưu Hiểu Hiên nói, hôm nay sao lại không có rượu được nhỉ?
Cô chạy vào phòng, lấy ra hai bình rượu Bảo Kiến. Đó là chai rượu lần trước Hồ Lôi đã để lại, anh ta biết Trương Nhất Phàm sẽ thường xuyên qua đây, vì thế để lại cho hắn một thùng dự trữ.
Trương Nhất Phàm nhìn cô, rượu này ở đâu ra vậy?
Lưu Hiểu Hiên cười nhưng không nói,
- Cứ uống đi, tối nay, ba chúng ta không say không về.

Ôn Nhã nhìn Lưu Hiểu Hiên có chút hoài nghi nói:
- Em không theo hai người được. Để em về khách sạn.

Lưu Hiểu Hiên có vẻ không vui,
- Cô không nể mặt tôi sao? Lão đại ở xa đến, sẽ để cô ở khách sạn. Tối nay, cô không uống cùng tôi, tôi cũng sẽ chuốc cô say.

Ôn Nhã nói, cô muốn làm gì? Chỉ là sinh nhật, sao lại chuốc người ta say, có dụng ý gì vậy?
Lưu Hiểu Hiên nói:
- Đã là sinh nhật của tôi, cô nên biết, hôm nay do tôi quyết định.

Trương Nhất Phàm thấy hai người tranh cãi, liền hoà giải,
- Được rồi, được rồi, Ôn Nhã cô nhịn chút, để cô ấy quyết định. Lần sau đến sinh nhật cô, sẽ để cô quyết định. Vậy là huề nhau.

Ôn Nhã tôi mặc kệ, ai biết hai người có thông đồng mưu tính gì không?
Trương Nhất Phàm có lý chẳng sợ,
- Mưu hại cô? Chúng tôi mưu hại cô để làm gì? Lão đại của cô đã đến, để mừng cho sinh nhật bạn, chúng tôi tính toán với cô thì còn là con người sao?

Vốn trong lòng của Lưu Hiểu Hiên có ý nghĩ này, không ngờ Ôn Nhã đã đề phòng, cô chỉ biết giả bộ,
- Có phải họcluật , đều thích tính toán người khác? Cô có phải bị bệnh nghề nghiệp không? Đây là lần đầu tôi làm sinh nhật ở đây, hai người không uống với tôi, tôi sẽ tuyệt giao với hai người.

Trương Nhất Phàm nói:
- Dù với bất cứ giá nào, Ôn Nhã cô thể hiện gì đi!
Ôn Nhã bất đắc dĩ,
- Là hai người ép tôi, xảy ra chuyện gì, cũng đừng trách tôi.

Lưu Hiểu Hiên đang có ý dụ dỗ cô, nếu không sao có thể hả giận? Cô nói:
- Giữa ba người chúng ta, còn có chuyện gì để xảy ra. Nếu không như vậy đi, mỗi người một chai được rồi.

Ôn Nhã nói,
- Hiểu Hiên cô làm vậy để làm gì? Dùng ly vẫn tốt hơn, không thích uống như vậy. Mỗi người một chai, nửa chai tôi còn uống không nổi, nghe nói tác dụng của rượu rất chậm, đến lúc thấm vào, sẽ không tự chủ được mình.

Lưu Hiểu Hiên mỉm cười, làm sao không tự chủ được? Ở đây cũng không có người ngoài.
Ôn Nhã nhìn Trương Nhất Phàm,
- Cô với hắn không phải người ngoài, còn tôi là người ngoài.

Trương Nhất Phàm liền nói,
- Cô cũng không phải người ngoài.
Ôn Nhã lén đá hắn một cái, dường như không muốn nói ra chuyện của hai người
Lưu Hiểu Hiên khui rượu,
- Hôm nay tôi cố ý chuẩn bị cái lẩu, hai người muốn ăn gì thì lấy đó, đã lâu không tự tay làm đồ ăn, cũng không biết có hợp khẩu vị không.

Ôn Nhã nói:
- Đáng lẽ hôm nay chúng ta ra ngoài ăn, chỉ có điều thân phận của Hiểu Hiên hơi phiền toái, ôi, con người đúng là đừng có nổi tiếng là tốt nhất. Người ta nói người sợ nổi tiếng như heo sợ xuất chuồng, đi đâu cũng bị người khác nhòm ngó, ăn một bữa cơm cũng không an tâm.

Lưu Hiểu Hiên trừng mắt nhìn cô,
- Cô có ý gì, so sánh tôi với heo sao? Tối nay cô sẽ ngủ chung với heo, cô thật là xấu xa!

Ba người cười ha hả, Trương Nhất Phàm kính hai người đẹp ly rượu.
- Hiểu Hiên, chúc cô sinh nhật vui vẻ!

Lưu Hiểu Hiên nhìn hắn,
- Khoan đã, quà đâu?
Trương Nhất Phàm sờ sờ cái mũi,
- Ở trên xe! Đợi lát anh ra ngoài lấy sau.

Hắn liếc mắt với Lưu Hiểu Hiên, trong lòng Lưu Hiểu Hiên hiểu, cô cầm ly lên, cười hì hì nói với hai người:
- Cảm ơn! Nào, chúng ta cùng cụng ly!

- Cụng ly ---
Ba người cụng ly, uống một hơi hết ly rượu.
Trương Nhất Phàm là con trai, đảm trách việc rót rượu. hắn rót đầy ly của hai người, Lưu Hiểu Hiên đã có ý muốn chuốc say Ôn Nhã, bởi vậy mục tiêu của cô là Ôn Nhã,
- Ôn Nhã, cảm ơn cô không ngại xa đến dự sinh nhật của tôi, hai người chúng ta uống một chén.

Đương nhiên Ôn Nhã không từ chối, cùng Lưu Hiểu Hiên uống sạch,
- Tiểu Nhã, hai chúng ta có quan hệ như thế nào? Nào, cạn ly!

Uống hai ly rồi, Trương Nhất Phàm nhắc nhở hai người, ăn chút đồ đi, đừng chỉ biết uống rượu, thời gian còn sớm. Nhưng hắn không tranh thủ trở về trường, tối nay phải uống cho thật đã.
Cái lẩu này là Lưu Hiểu Hiên tự tay làm, có rất nhiều đồ ăn, nhất là rau quả, nhiều đến nổi ăn không hết.
Chờ hai người nghỉ ngơi chút, Trương Nhất Phàm cầm ly lên, nói với Ôn Nhã:
- Ôn Nhã, anh mời em một ly.

Ôn Nhã nói,
- Vì sao?
- Uống rượu, cần lý do sao?

- Tất nhiên, anh đừng nghĩ rượu của ai em đều uống? Anh mời rượu em, dù sao cũng phải có lý do, em sẽ không tuỳ tiện uống rượu của người ta.
Biểu hiện của Ôn Nhã, rất bình tĩnh, hai người giống như không quen biết, Trương Nhất Phàm nhìn cô, nghĩ chắc Ôn Nhã cố ý, làm cho quan hệ của cô ấy và mình xa lạ chút.
Biết đâu, cô tức giận chuyện hồi nãy.
Tuy nhiên, Ôn Nhã đã sớm biết chuyện của mình và Lưu Hiểu Hiên, cô là cô gái thận trọng, không để đến hôm nay mới phát hiện. Trương Nhất Phàm nói nếu em cần lý do, anh sẽ tìm một lý do.
- Vụ án lần trước ở Mỹ, cám ơn em, nếu không có em ra mặt, chắc vụ án đó đến bây giờ vẫn chưa xong.

Mặt Ôn Nhã bình tĩnh, cười nhạt,
- Lý do của anh, thật miễn cưỡng, đó là chuyện của năm nào rồi. Cho qua đi, em sẽ cùng anh uống một ly, nhưng hôm nay anh đừng bắt em uống rượu nữa.

Lưu Hiểu Hiên hai người hỏi, vì sao?
Ôn Nhã cười cười nói,
- Em bị mộng du, làm người ta sợ chết mất.

Đúng là Ôn Nhã bị mộng du, Trương Nhất Phàm từng thấy rồi, trước kia Lưu Hiểu Hiên đã biết. Cô nói không sao, căn phòng này đều được trang bị cửa sổ chống trộm, chờ chút tôi sẽ khoá trái cửa lại, không có chìa khoá cô không ra được. Mộng du cũng chỉ trong phòng mà thôi. Hay là cô uống nhiều vào, cô sẽ say đến nổi không mộng du không được.
Ôn Nhã nói, không kinh khủng như vậy, không xảy ra thường, nhưng uống rượu vào, thì rất khó nói.
Trương Nhất Phàm nói, sao cô không tìm bác sĩ?
Ôn Nhã mỉm cười, nếu như xem bác sĩ có ích, em còn để đến hôm nay làm chi?
Lưu Hiểu Hiên gắp đồ ăn cho Ôn Nhã,
- Kệ nó đi, mộng du thì mộng du, dù sao cũng không có người ngoài.

Trương Nhất Phàm nhớ rõ chuyện này,
- Anh giúp em hỏi xem, có bác sĩ nào về lĩnh vựcnày.

Vì thế Ôn Nhã cầm ly lên, nói cảm ơn, cùng Trương Nhất Phàm cạn ly rượu.
Lưu Hiểu Hiên thấy Ôn Nhã đã uống ba chén, một chút đỏ ửng trên mặt đều không có, cô thấy kì lạ, trước kia Ôn Nhã không biết uống rượu, sao bây giờ lại uống nhiều vậy?
Theo lý thuyết, tửu lượng của mình tốt hơn cô ấy, nếu không đánh ngã cô, tôi sẽ là trò cười cho thiên hạ. Bởi vậy, Lưu Hiểu Hiên một lòng một dạ, phải chuốc say Ôn Nhã. Sau đó cô tìm những vấn đề trước kia có liên quan đến Ôn Nhã, hai người vừa uống vừa trò chuyện.
Nếu như vậy thì gạt Trương Nhất Phàm qua một bên, Lưu Hiểu Hiên cố ý, một ly rồi lại một ly uống cùng Ôn Nhã.
Hai người uống hết hai xị rượu, hai má ửng đỏ lên rồi , Ôn Nhã đã nói, tôi không xong rồi, tôi đi nhà vệ sinh chút. Sau đó, cô loạng choạng bước ra.
Lưu Hiểu Hiên cười gian xảo với Trương Nhất Phàm, đột nhiên dựa vào hắn, nói vào tai:
- Tối nay, em có món quà muốn tặng anh, thích không?

Trương Nhất Phàm chưa biết Lưu Hiểu Hiên đang bày tính chuyện gì? Xem bộ dạng của cô, hắn hỏi:
- Là quà gì?
Lưu Hiểu Hiên cười nhưng không nói,
- Đem quà của anh ra trước, em xem anh có thành ý không.
Trương Nhất Phàm thấy Ôn Nhã không có ở đây, liền lấy chiếc nhẫn ra.
- Oa --- đẹp quá!
Một chiếc nhẫn kim cương trị giá một trăm mấy chục nghìn tệ, chiếc nhẫn phát ra một tia sáng, rực rỡ loá mắt.
Từ xưa con gái rất thích kim cương, Lưu Hiểu Hiên có chút cảm động đeo nhẫn vào tay, lật qua lật lại xem. Đột nhiên nũng nịu nói:
- Nhẫn kim cương rất đẹp, em thích, anh cầu hôn với em sao?

- Cầu cái gì!
Trương Nhất Phàm gõ gõ cô,
- Mau cất đi, đừng để Ôn Nhã thấy.

Con trai tặng nhẫn kim cương cho con gái, có ý nghĩa rất quan trọng, Lưu Hiểu Hiên rất vui sướng, có cảm giác vô cùng thích thú.
Cô có chút lưu luyến không nỡ tháo nhẫn ra. Trên mặt Trương Nhất Phàm, hôn một cái. Sau đó nói bên tai Trương Nhất Phàm:
- Chờ khi Ôn Nhã say, và ngủ thiếp đi, anh đến bên cạnh em, ba chúng ta cùng ngủ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK