Vừa rồi ở thành phố Song Giang, năm người giết chết một côi gái mát xa, trốn Đông trốn Tây mấy ngày nay, giống như chuột chạy qua đường vậy. Không ngờ ông trời lại thưởng cho cơ hội tốt này, gửi đến đây ba tiểu mỹ nữ xinh đẹp như hoa, trong lòng ba người ngứa ngáy, hận nếu không phải ở bờ sông thì đã nổi dậy.
Mấy cô gái bị bắt vào căn lò gạch bẩn thỉu, có mấy đám rơm rạ trải lên trên nền đất.
A ——
Tên gầy đẩy một cái, U U lập tức hét lên. Tuy nhiên y vẫn có chút đỏ mắt nhìn lão đại chia cho mỹ nữ kia, vừa rồi bị cô đá cho một cước, bây giờ vẫn còn đau.
Vừa đẩy U U vào, tên gầy đã bổ nhào vào, một loạt xé cuồng điên, U U phát ra tiếng hét hoảng sợ chói tai, quần áo bị xé nát cả. Hai tay cô ôm chặt lấy ngực, bộ dạng rất đáng thương rúc vào trong góc.
Lưu Trí Viễn bị gọi dậy, vứt vào góc lò gạch để xem kịch, tên tiểu tử này vừa tiểu ra cả quần, đang run lẩy bẩy ở đó. Nhìn ba cô gái bị bắt vào đây, anh ta sợ đến đầu cũng không dám ngẩng lên.
Triệu Sâm liếc mắt nhìn anh ta, cảm thấy rất thú vị, liền gọi một tiếng nói tên gầy dừng lại. Tên gầy không hiểu lão đại muốn làm gì, nhưng vẫn có chút luyến tiếc buông U U ra.
- Ừm, mày qua đi!
Triệu Sâm dùng súng chỉ vào Lưu Trí Viễn:
- Cởi hết quần áo của chúng nó, một thứ cũng không để lại.
Hả ——
Mọi người đều kinh gạc kêu lên, tên gầy và lão nhị cười hì hì nhìn Triệu Sâm, lão đại đúng là cao tay! Thú vị thật!
- Mẹ kiếp, còn đứng đó làm gì! Nhanh lên!
Tên gầy đá Lưu Trí Viễn một cái, hươ hươ khẩu súng trong tay. Lưu Trí Viễn bị dọa đến run lẩy bẩy, bò qua chỗ ba cô gái.
- Mộ… Mộ Tuyết, các cô đừng… đừng… đừng trách tôi, tôi cũng bị… ép… ép buộc.
Lưu Trí Viễn bò trên mặt đất, nhắm chặt mắt, kêu aaa mà xông tới.
Mấy cô gái hoảng loạn:
- Lưu Trí Viễn, anh điên rồi, sao lại nối giáo cho giặc, thông đồng với bọn chúng?
Vương Mộ Tuyết mắng, Lưu Trí Viễn với vẻ mặt cầu xin:
- Mộ Tuyết, các cô cũng thấy đấy, nếu tôi không làm, chúng sẽ giết tôi.
Ba người Triệu Sâm cầm súng, ngồi trong lò gạch xem kịch.
Ba người ha ha cười lớn, nhìn Lưu Trí Viễn đứng lên, lại bổ nhào vào ba người. Không gian của lò gạch vốn không lớn, chưa chạy được hai vòng, Tiểu Anh đã bị Lưu Trí Viễn bắt lại.
Trên người ba cô gái vẫn bị trói, căn bản là không có cách nào chống cự lại. Lưu Trí Viễn đè chặt cô, ra sức xé quần áo của cô, Vương Mộ Tuyết bị tức chết, từ phía sau đá cho anh ta một cái:
- Chết đi! Tên súc sinh như anh!
Xem ra Triệu Sâm rất thích màn kịch này, hươ hươ khẩu súng trong tay, giải thích với Lưu Trí Viễn:
- Mày còn có hai phút, nếu như không giải quyết được một trong số ba người đó, thì sẽ đánh gãy chân của mày. Cho mày thêm năm phút nữa, không giải quyết được đứa thứ hai, lại đánh gãy chân còn lại của mày. Nếu sau mười lăm phút, mày vẫn chưa lột sạch đồ của ba đứa, tao sẽ bắn thẳng vào đầu mày.
Mấy câu nói của Triệu Sâm kèm theo sát khí đằng đằng, toàn thân Lưu Trí Viễn run cầm cập, liền ngã ngay xuống đất.
Sau mười lăm phút, lột sạch hết quần áo của ba cô gái, nếu như không có Vương Mộ Tuyết, có lẽ sẽ được, nhưng Vương Mộ Tuyết luyện tập lâu như vậy, Lưu Trí Viễn vốn không phải là đối thủ của cô. Bị Triệu Sâm dọa cho, làm sao anh ta còn đứng vững được chứ?
- Còn một phút.
Triệu Sâm nhắc nhở một câu.
Lưu Trí Viễn lập tức đứng dậy:
- Xin lỗi, các cô đừng trách tôi!
Nói xong anh ta liền nhào vào ba người, vừa hay bắt được Vương Mộ Tuyết, lúc này Lưu Trí Viễn cũng không màng gì nữa, trước mắt là tính mạng, cho dù cô là Vương Mộ Tuyết hay là U U, bắt được một người thì một người, chỉ cần giữ được mạng của mình, quản không được nhiều như vậy.
Vương Mộ Tuyết tức giận, cái tên nhu nhược này không ngờ dám làm tay sai cho kẻ xấu, vừa rồi ở bên sông còn luôn miệng nói cài gì mà vì bản thân mình, ngay cả phải trả giá bằng tính mạng cũng không tiếc. Mẹ nó, lời nói của đàn ông mà có thể tin thì heo mẹ cũng trèo được lên cây.
Nhìn Lưu Trí Viễn xông về phía mình, Vương Mộ Tuyết cắn răng, một cước đá qua. Nghe nói chỗ đó của đàn ông là yếu nhất, một đá là gục. Quả nhiên, Lưu Trí Viễn kêu lên một tiếng ai da, che hai quả trứng lại gục xuống đất.
- Tên ngốc vô dụng!
Triệu Sâm chạy qua, giơ súng lên đầu của Lưu Trí Viễn:
- Đã cho mày cơ hội, đừng trách tao!
Đang lúc bóp cò, lão nhị đang canh giữ ở ngoài hét lên;
- Không được rồi, có cảnh sát.
Triệu Sâm lập tức phản ứng lại, cầm súng xông ra cửa lò gạch.
Quả nhiên, xa xa có mười mấy cảnh sát vũ trang cầm vũ khí qua đây lục soát.
- Mẹ kiếp, có phải hai tên tiểu tử kia bán đứng chúng ta không?
Tên gầy nhìn mấy cảnh sát vũ trang cầm vũ khí đi đến, tức giận mắng một câu.
Triệu Sâm tối sầm mặt, nhìn chiếc Porsche dừng ngay bờ sông:
- Lão Hầu, anh đi lái chiếc xe kia qua đây.
Lão nhị nói:
- Không kịp nữa rồi, chỉ cần chúng ta đi ra, lập tức sẽ bị họ phát hiện.
- Vậy phải làm sao?
Lão nhị nhìn bốn người trong lò gạch:
- Chỉ cần chúng nằm trong tay chúng ta, cảnh sát sẽ không có cách nào xông vào được.
Triệu Sâm mắng:
- Mẹ nó, ở Việt Nam, Thái Lan, ông đây tung hoàng ngang dọc, không ngờ về đến Đại Lục lại gặp hạn. Hầu, kệ bọn chúng, liều đi.
- Hàng thì làm sao đây?
Tên gầy hỏi, lão nhị trả lời:
- Hàng không sao, chỉ cần ba người chúng ta có thể sống sót, hàng giấu ở đó mãi mãi không biến mất được.
Ba người tay cầm súng, Triệu Sâm hoi một câu:
- Các cậu còn mấy viên đạn?
Tên gầy sờ soạng khắp người:
- Khoảng hai mươi viên, lão nhị, anh thì sao?
- Tôi còn mười sáu viên.
Triệu Sâm trầm giọng nói:
- Đủ rồi, lão nhị và tao canh ở bên ngoài, Hầu trông chừng mấy người cô ta.
Liễu Hải dẫn đội quân nhỏ nhanh chóng chạy đến, họ nhìn thấy bên đường có một chiếc Porsche mới tinh, đoán rằng mới mua chưa lâu, đến giấy phép cũng chưa có. Ở bở sông không xa, có một cái nồi, lửa bên dưới vẫn còn nóng.
Bên cạnh có một đống thức ăn thừa, Liễu Hải vẫy vẫy tay:
- Lục soát thật kĩ, nơi này nhất định có manh mối.
Liễu Hải đi một vòng lân cận, về lại chỗ chiếc xe Porsche, ngửi ngửi thử, đây có thể là một chiếc xe mà con gái đã từng lái, mùi nước hoa ở bên trong rất nồng.
Người trong xe đâu? Chẳng lẽ bị bắt cóc rồi?
Liễu Hải nhìn chung quanh, đột nhiên, lò gạch bỏ hoang cách đó một trăm mét khiến cho anh ta chú ý. Thế là, Liễu Hải liền đi về phía lò gạch đó.
Anh em ở phía sau, các công an mặc áo chống đạn, trên tay cầm súng, phát hiện bên bờ sông không có gì bất thường, liền đi theo sau Liễu Hải.
- Ưm, ưm ưm! Cứu với!
Trong lò gạch phát ra một tiếng la lớn, tên gầy mắng một câu:
- Không được kêu!
Y giơ súng lên đánh thật mạnh vào sau gáy của Vương Mộ Tuyết, Vương Mộ Tuyết lập tức ngất xỉu, nằm co quắp trên nền đất.
- Có chuyện! Nằm xuống!
Liễu Hải hét lên, tất cả mọi người đều nằm sấp xuống.
- Ha ha…
Triệu Sâm cười lớn, đẩy Tiểu Anh từ trong lò gạch đi ra:
- Các người được lắm, không ngờ lại tìm ra nơi này.
Y để Tiểu Anh đứng chặn phía trước, tựa lưng vào lò gạch, cũng không sợ có người đánh lén. Triệu Sâm xông vào đám người Liễu Hải quát lên:
- Đứng lên đi! Lén lút làm gì.
Liễu Hải đứng lên, đặt súng vào sau lưng:
- Triệu Sâm, thả cô ấy ra, tôi đảm bảo sự an toàn của các anh.
- Thôi đi! Ông đây thả cô ta ra, lập tức sẽ bị các người đánh như ong vò vẽ. Mày tưởng ông đây ngu sao! Nói thật cho mày biết, trong tay chúng tao có bốn con tin, mau kêu người của mày tránh ra, đừng cản trở chuyện tốt của ông đây.
Liễu Hải để tay ở sau lưng, âm thầm ra ám hiệu, một cảnh sát vũ trang hiểu ý, lập tức gửi tin tức cho đội quân khác, Liễu Hái quát lớn về phía Triệu Sâm:
- Triệu Sâm, đừng một mực không chịu giác ngộ nữa, các anh chạy không thoát đâu!
- Đừng có nhiều lời, ông đây vốn không muốn chạy rốn, tìm cục trưởng của các người tới đây, tao không có thời gian đôi co với mày, nhanh lên, chỉ có mười lăm phút, nếu không một phút giết một con tin.
Liễu Hải lấy điện thoại ra:
- Cục trưởng Diệp, ba tên tội phạm còn lại, tất cả đều ở đây, bọn chúng đã bị bao vây. Nhưng trong tay bọn chúng có bốn con tin, hơn nữa tên tội phạm yêu cầu gặp ngài.
Liễu Hải chưa nói xong, Triệu Sâm liến nói:
- Nói anh ta chuẩn bị một trăm nghìn tệ tiền mặt, còn có một chiếc xe việt dã đổ đầy xăng. Phải nhanh lên, ông đây không có tính nhẫn nại đâu.
- Tội phạm yêu cầu một chiếc xe việt dã đổ đầy xăng, còn có một trăm nghìn tệ tiền mặt, thời gian còn nửa tiếng nữa.
- Tôi biết rồi, các anh cứ giữ chân chúng, nhất định không được làm bị thương con tin, tôi lập tức báo cáo với Bí thư Trương.
Diệp Á Bình nhận được điện thoại, vừa mừng vừa lo. Mừng là cuối cùng đã tìm ra tung tích của mấy tên này, lo là không ngờ bọn chúng còn bắt cóc bốn con tin.
Hiện tại người dân của toàn thành phố đều đau đầu vì vần đề này, rất nhiều đến cửa cũng không dám bước ra. Mấy ngày nay Bộ Kiên Cố cũng không có tâm trạng, lại lần đầu chạy đến phòng làm việc của Bí thư Trương thương lượng đối sách.
Hai người vô cùng lo lắng bất an, đột nhiên nhận được điện thoại của Diệp Á Bình:
- Cái gì? Tìm được rồi, được! Được, được! tôi sẽ đi chuẩn bị những thứ đó, cô lập tức cử tất cả mọi người đến đó, nhất định phải bắt hết một mẻ bọn chúng.
Trương Nhất Phàm gác máy, thở phào thật dài, nắm đấm dừng trên bàn:
- Cuối cùng tìm ra rồi, Chủ tịch thành phố Bộ, nhưng mà tình hình không được tốt, trong tay bọn tội phạm có bốn con tin. Chúng ta phải nghĩ tất cả các cách đảm bảo sự an toàn của con tin.
Bộ Kiên Cố trong lòng giật mình:
- Bọn chúng có yêu cầu gì?
- Một trăm nghìn tệ tiền mặt và một chiếc xe việt dã đổ đầy xăng.
- Mấy tên súc sinh gan to này, không ngờ dám sư tử há to mồm đớp.
Bộ Kiên Cố tức giận mắng một câu. Trương Nhất Phàm cầm túi lên, vừa đi vừa nói:
- Bây giờ không phải lúc tức giận, nhanh nghĩ cách đi đến hiện trường.
Các đội nhỏ đều lần lượt nhận được tin, từ khắp nơi vội vàng chạy đến. Tên gầy nhìn thấy nhiều công an, cảnh sát vũ trang như vậy, hai chân bắt đầu run rẩy. Làm lưu manh nhiều năm như vậy, chưa bao giờ thấy cảnh tượng này, đặc biệt là trong tay họ có vũ khí, đó có thể là vũ khí để đánh người như đánh ong vò vẽ vậy.
Triệu Sâm canh ngoài cửa, không gấp cũng không vội, chỉ nhìn thấy y chậm rãi hút thuốc, nhìn bầu trời xanh vô tận, không chút để ý nói với Liễu Hải:
- Thành phố Song Giang các người cũng xem trọng chúng tôi quá, bày thế trận lớn như vậy.
Lúc này công an và cảnh sát vũ trang dồn dập chạy đến, ít nhất cũng sáu bảy chục người, phía sau còn liên tục đi về phía này. Liễu Hải nói:
- Triệu Sâm, chịu tội đi! Các anh không chạy thoát đâu, thả bọn họ ra.
- Tiểu tử, không ngờ mày biết tên tao, xem ra mày đã vạch trần hết gốc gác của tao. Nói thật với mày, đừng có giở trò gì, tao đợi nhiều lắm là hai mươi phút. Nếu các người không đáp ứng được điều kiện của tao, chuẩn bị nhặt xác của chúng nó đi! Dù sao thì chúng tao cũng không sống nổi, kéo theo mấy cái đệm lưng cũng đúng thôi.
- Triệu Sâm, nếu anh là đàn ông, thả họ ra, tôi làm con tin của các anh!
Liễu Hải chỉ có thể cố gắng kéo dài thời gian. Triệu Sâm cười nói:
- Đã đến lúc này rồi, còn bày đặt làm anh hùng gì nữa, tao thật không hiểu nổi mấy tên khốn kiếp như mày, chẳng lẽ không sợ chết?
Trên đường của vùng ngoại phía Đông, Trương Nhất Phàm và Diệp Á Bình ngồi trên xe cảnh sát, phía sau Đường Vũ lái một chiếc xe việt dã đổ đầy xăng, ba người dẫn theo bốn cảnh sát, gấp rút đi về phía này.
Trong tay Trương Nhất Phàm cầm một túi vải đựng một trăm nghìn tệ tiền mặt, không ngừng nhìn đồng hồ:
- Nhanh lên, nhanh lên một chút, nhất định không được xảy ra án mạng nữa! Nếu không chúng ta khó lòng giải thích với người dân thành phố Song Giang, cũng khó lòng giải thích với xã hội.