Vì vậy, cô ta rót rượu, dịu dàng nói với giám đốc:
- Giám đốc à, em rất cảm ơn sự quan tâm và giúp đỡ của sếp thời gian vừa qua, Tiểu Mẫn em kính anh một ly.
Giám đốc cười tươi, cụng ly với cô, đang định uống thì tay sản xuất nói:
- Ấy! Chờ chút!
- Làm sao vậy?
Hai người đồng thời ngẩn người, ngạc nhiên nhìn tay sản xuất.
- Mỹ nữ kính rượu, sao có thể để anh uống dễ dàng như vậy.
Đôi mắt của tay sản xuất lúc nào cũng lấp lánh, hơn nữa con ngươi liên tục đảo qua đảo lại. Lúc nhìn bạn, ánh mắt lão như có thể nhìn xuyên qua cổ áo của bạn, tìm thẳng đến bộ ngực của bạn, đến lúc không bỏ sót một điểm nào mới thôi.
Tiểu Mẫn nâng ly rượu lên.
- Anh có cao kiến gì chăng?
Tay sản xuất nói:
- Trong ngành sản xuất của chúng tôi có quy tắc thế này, thường thì khi mỹ nữ kính rượu, chén đầu tiên nhất định phải giao bôi, hòa hợp được thì càng tốt.
Đài truyền hình dù sao cũng không phải giới giải trí, không có lắm chuyện mờ mịt ám muội như vậy. Tuy rằng cũng có mấy chuyện tặng quà cáp, biếu xén tiền nhưng quy tắc ngầm thì rất hiếm gặp. Hôm nay Tiểu Mẫn trông thấy “trái bom nhỏ” kia không ngừng tỏ ra quyến rũ như vậy, cô ta cũng chẳng buồn quan tâm.
Giao bôi thì giao bôi, tạo quan hệ tốt với giám đốc cũng chẳng thiệt gì. Hơn nữa, mình càng chủ động thì càng giữ thể diện cho giám đốc. Bởi vậy, cô ta liền thoải mái đứng lên, tay cầm ly rượu rồi hỏi:
- Thế nào gọi là hòa hợp ạ?
Lưu Hiểu Hiên nhận ra rõ ràng là tay sản xuất này không có ý tốt, lão quay sang cười với tay đạo diễn.
- Đạo diễn, anh làm mẫu cho họ đi!
Đạo diễn nói một mình tôi thì không làm được, phải có người phối hợp mới được.
“Trái bom nhỏ” ưỡn ngực nói:
- Phối hợp thế nào? Anh cứ tùy ý làm đi ạ!
Tay đạo diễn mỉm cười, vỗ đùi nói:
- Tôi hôm nay phải xem xem, cô có khả năng thiên phú hay không.
“Trái bom nhỏ” mỉm cười, hiểu ý ngồi lên đùi gã đạo diễn. Chết mất, chết mất thôi, lúc cô ta ngồi xuống còn cố tình kéo váy lên một chút.
Kéo lên thế thì chịu thế nào được? Tay sản xuất ngồi bên cạnh, tròng mắt như muốn rớt ra, chết tiệt!
Đăng ten nha, đen tuyền!
Dường như còn thấy cả mấy sợ lông nữa, đôi mắt của tay sản xuất thật đáng sợ! Trong giới giải trí lâu như vậy, cái ông ta luyện được chính là chiêu này, nhìn cái gì cũng rõ ràng rành mạch.
Cho dù không nhìn rõ được, thì vẫn có thể dùng tay xác nhận, tay sản xuất là một kẻ có phong cách nghiên cứu “khắc khổ” thế này.
“Trái bom nhỏ” vô cùng hấp dẫn, bộ mông ấy vừa đặt xuống, gã đạo diễn liền thấy tinh thần kích động, liên tục nuốt nước bọt, đây chính là mỹ nữ của đài truyền hình đó! Tiểu yêu tinh đáng chết này vừa ngồi xuống, gã liền nhận ra ban nãy mình nói sai rồi.
Vốn cho rằng mình có thể giữ bình tĩnh, không ngờ có chỗ không chịu kém cạnh, cứ chọc thẳng vào đùi “trái bom nhỏ” kia. Mà cô nàng lại giả vờ không biết gì, mặt mày vẫn rạng rỡ, tươi cười như cũ.
- Đạo diễn, chúng ta làm mẫu một cảnh “gió vàng móc ngọc một gặp lại, hơn biết mấy người cả đời gần gụi”*, để Tiểu Mẫn tiểu thư mở rộng tầm mắt đi.
Nói xong, cô nàng liền e thẹn cười khúc khích.
* hai câu dịch thơ từ bài “Thước kiều tiên” của Tần Quán)
Tiểu Mẫn tỏ ra không hài lòng, không phải chỉ là rượu giao bôi thôi sao, làm ra vẻ dâm dãng như vậy, cô có thấy buồn nôn hay không.
Cô ta nhìn sang Lưu Hiểu Hiên, cô làm như không thấy gì hết, vẻ bình tĩnh ấy khiến Tiểu Mẫn tự trách không bằng người. “Vẫn là chị Hiểu Hiên dày dặn kinh nghiệm, mình phải học theo chị ấy, chứ cứ như con yêu nữ Nhu Nhu kia, cuối cùng cũng chẳng làm được việc gì.”
Vì thế, Tiểu Mẫn lấy lại vẻ thản nhiên, nhìn “trái bom nhỏ” kia ngồi trên đùi gã đạo diễn, vẻ mặt tỏ ra khinh thường. Có người lại dường như rất thích thú với màn này, lão sản xuất lại bắt đầu ồn ào.
- Khá lắm, khá lắm, chính là như vậy, cô Nhu Nhu quả thật rất có tố chất của một diễn viên. Đạo diễn này, nếu giám đốc đồng ý, cậu thử đưa cô Nhu Nhu lên trước ống kính xem, tôi thấy cô ấy rất khá đấy.
Giám đốc đài liền cười nói:
- Lão đầu lâu này, lại muốn đục khoét rồi.
Nhu Nhu lại nở nụ cười rạng rỡ, đưa tay ra nắm lấy “vũ khí” của gã đạo diễn, đưa nó đến khe hở giữa hai chân mình, rồi cứ như vậy mà thoải mái ngồi xuống. Một tay cô nàng vòng qua cổ đạo diễn, tay kia nâng ly rượu.
- Đạo diễn, em kính anh một ly, nể mặt em nhé!
Đạo diễn mỉm cười nâng ly rượu lên, bên dưới càng trở nên cương cứng hơn.
- Rượu của cô Nhu Nhu, tôi phải uống chứ, từ từ thưởng thức, tinh tế cảm nhận.
- Ha ha ha ——
Lão sản xuất cười đến méo cả miệng.
Sau đó nhìn hai người kia uống rượu giao bôi, hơn nữa còn theo kiểu tôi một ngụm, anh một ngụm, cách uống này xem ra khá là ghê tởm. Nhưng có một số tên đàn ông lại cứ thích trêu đùa mấy cô nàng trẻ người non dạ này.
Tay sản xuất hăng hái ngồi bên cạnh vỗ tay, trêu đùa, Lưu Hiểu Hiên cảnh giác liếc lão một cái, cô phát hiện ra lão già này đã gần năm mươi tuổi, nhưng còn giảo hoạt, háo sắc hơn cả đàn ông bình thường.
Cô nghĩ tay sản xuất này cố tình đùa cợt để “trái bom nhỏ” này làm mẫu, có lẽ người kế tiếp sẽ là Tiểu Mẫn. Vì hành động kính rượu ban nãy của cô ta đã dẫn đến trò đùa cợt này.
Lưu Hiểu Hiên còn đang nghĩ ngợi mông lung thì Nhu Nhu đã chủ động tiến tới, ôm đầu gã đạo diễn, đẩy ngụm rượu còn ngậm trong miệng sang miệng gã.
Quá lắm rồi!
Lưu Hiểu Hiên cau mày, Nhu Nhu này thật không biết điều, cô ta làm như vậy không phải đang hại Tiểu Mẫn hay sao? Tay sản xuất đang tính toán gì, ba người họ không phải không biết, tên khốn này đang đẩy cô vào chuyện này, cố ý gây khó dễ cho cô và Tiểu Mẫn!
- Hay lắm ——
Quả nhiên, lão ta hào hứng cổ vũ, Nhu Nhu quả là nữ trung hào kiệt, thật bái phục, bái phục!
Lão ta nói:
- Cô Tiểu Mẫn, có người làm mẫu rồi, giờ cô hiểu nên uống chén rượu này thế nào rồi chứ!
Nghe vậy, Tiểu Mẫn cũng thấy tức, uống thì uống, ai sợ chứ?
Hơn nữa, bình thường giám đốc đối xử với cô ta cũng không tệ lắm. coi như bị chó cắn một cái, ôm một chút thôi, cũng chẳng chết được. Vì vậy, cô ta nén giận, mỉm cười nâng ly rượu lên.
- Giám đốc, Tiểu Mẫn kính anh một ly.
Giám đốc khẽ gật đầu, Tiểu Mẫn liền ngồi lên đùi ông ta. “Mình không tin mình lại thua con tiểu yêu tinh này”. Lúc giám đốc ôm lấy eo cô ta, ông kinh ngạc phát hiện ra rằng, Tiểu Mẫn quả thật là một tài năng cần được bồi dưỡng. Vì vậy ông thầm vui mừng, cô gái này khá lắm, rất có tiềm năng.
Dù sao cũng là một cán bộ, ông ta chỉ một hơi đã uống cạn ly rượu, cũng không để cho tay sản xuất có cơ hội trêu đùa.
Tiểu Mẫn cười hì hì ngồi trên đùi giám đốc, tay nâng chiếc ly không nói:
- Cám ơn giám đốc nể mặt em.
Giám đốc cũng rất biết cách phối hợp.
Sau màn kính rượu này, có người liền quay sang nhìn Lưu Hiểu Hiên mỉm cười. Lúc này, dĩ nhiên lão sản xuất sẽ không nói gì, tự nhiên sẽ có người giúp lão mở lời.
Có vẻ đạo diễn và lão sản xuất rất thân thiết, lão sản xuất đã giúp gã diễn một màn kịch hay với “trái bom nhỏ”, tự nhiên gã sẽ giúp lại. Vì thế, gã cười cười nhìn Lưu Hiểu Hiên.
- Cô Hiểu Hiên à, cô là người dẫn chương trình chủ chốt của đài, danh tiếng lẫy lừng, nể mặt mọi người, cô cũng kính sản xuất một ly đi chứ?
Lưu Hiểu Hiên rất khó xử, vừa rồi cô đã nói rõ mình không thể uống rượu. Vì giám đốc mở lời nên cô đã uống cùng mọi người một ngụm nhỏ, như vậy đã rất nể mặt rồi.
Giờ lão sản xuất lại tốn nhiều tâm tư như vậy, mà đơn giản cũng chỉ muốn Lưu Hiểu Hiên ngồi lên đùi lão, uống rượu với lão. Nhưng cô có thể làm được sao? Cô đã sớm biết được ý định của lão, bày ra nhiều trò như vậy, mục đích của lão rốt cục cũng bị vạch trần.
Lưu Hiểu Hiên hạ quyết tâm, có chết cô cũng không làm.
Cô bèn lên tiếng:
- Ban nãy Nhu Nhu đã nói rồi, cô ấy muốn một mình đối phó với hai người các vị, hôm nay tôi thật sự không thể uống được rượu. Đành để Nhu Nhu bồi tiếp hai người tiếp vậy!
Tay sản xuất nói:
- Cô Hiểu Hiên thật không nể mặt gì cả, cô Nhu Nhu đang phải tiếp đạo diễn mà, không thể để cô ấy một mình phải chịu cảnh hai nam một nữ chứ! Mọi người cũng không được xem kịch hay.
Giám đốc dĩ nhiên cũng hiểu được tâm tư ông bạn này. Lão ta là cái thá gì chứ, trong giới giải trí cũng nổi tiếng với việc thường xuyên nghĩ cách để giày vò rất nhiều minh tinh. Không lên giường thì cũng phải “chấm mút” được gì đó.
Giám đốc cũng không muốn làm khó Lưu Hiểu Hiên, nhưng cũng không muốn làm mất mặt bạn. Ông ta liền nói:
- Hiểu Hiên, cô uống cùng sản xuất một ly đi! Cô không khỏe thì uống ít một chút là được.
Lời của ông ta đã nói rất rõ ràng, nhưng sản xuất vẫn mặc kệ.
- Ông bạn à, ông đang xem thường tôi phải không! Cô Lưu uống cùng tôi ly rượu cảm thấy ấm ức lắm phải không? Không uống thì thôi vậy. Tôi tự uống.
Ý của lão ta là, các người thì được uống rượu ăn thịt, tôi thì chỉ được nhìn thôi sao? Hơn nữa ban nãy lão ra sức khích lệ “trái bom nhỏ” và Tiểu Mẫn như vậy, mục đích cuối cùng là khiến Lưu Hiểu Hiên chịu áp lực mà ngồi lên cặp đùi lông lá của lão.
Lưu Hiểu Hiên cũng sợ làm cho bầu không khí căng thẳng, khiến giám đốc mất mặt, vì vậy, cô đành nâng ly rượu lên rồi nói:
- Nào, tôi kính lãnh đạo một ly. Hiểu Hiên cạn trước tỏ lòng thành.
Ấy —— Cô Hiểu Hiên, từ từ đã. Đạo diễn nói:
- Rượu này không thể uống như vậy được, cô Nhu Nhu đã làm mẫu cho mọi người rồi, có cần làm lại lần nữa không? Dù thế nào cô cũng nên phối hợp một chút chứ!
Lưu Hiểu Hiên có chút không vui, cô nhìn vẻ mặt tràn ngập vẻ mong chờ của tay sản xuất, trong lòng vô cùng tức giận. Ông có muốn uống hay không, không uống thì đổ đi! Nếu đổi lại là ở Hồ Nam, cô đã hắt chén rượu đi rồi.
Không ngờ khi cô nâng chén rượu lên, mặt lão sản xuất nở ra một nụ cười ghê tởm, rồi lão đặt bàn tay đầy lông lá lên đùi Lưu Hiểu Hiên.
Lưu Hiểu Hiên chỉ mặc một chiếc quần tất mỏng manh, vì vậy, cô lập tức cảm thấy rợn tóc gáy, khiến cả người đều sởn gai ốc.
Lão sản xuất nói tiếp:
- Được, tôi cũng không làm khó cô Hiểu Hiên nữa, chúng ta cứ uống một ly bình thường đi!
Nói xong, bàn tay lại sờ qua sờ lại, dường như đang muốn xuyên qua lớp quần tất kia, thăm dò thế giới bên trong.
Lưu Hiểu Hiên giận tím mặt, đứng bật dậy, tay cầm ly rượu, hất mạnh qua.
- Vô sỉ ——
Mọi người trong phòng bao đều ngẩn người, không ngờ Lưu Hiểu Hiểu lại nóng nảy như vậy, dám dùng rượu tạt vào mặt sản xuất. Ngay cả giám đốc cũng chết điếng, lúc bọn họ định thần lại thì mới biết, hóa ra tay lão sản xuất không yên phận, đang sờ soạng đùi Lưu Hiểu Hiên.
Khó trách người ta giận như vậy, nhưng trong giới này ai dám không nể mặt mà chọc vào sản xuất chứ? Cho dù đài truyền hình trung ương có mấy quân bài lớn, song cũng không thể nóng nảy như vậy, phần lớn bọn họ đều phải nén giận. Trong mắt bọn họ, Lưu Hiểu Hiên thật sự thái quá rồi.
Sản xuất ngượng quá, giận dữ cầm ly rượu ném đi.
- Con điếm khốn khiếp, nể mặt còn không biết điều! Ông lại gọi người giết mày ngay bây giờ!
Nói xong, lão định đánh Lưu Hiểu Hiên, Tiểu Mẫn và giám đốc vội đứng lên khuyên nhủ:
- Đừng nóng, đừng nóng, có chuyện gì thì cứ từ từ, bĩnh tĩnh giải quyết!
Lưu Hiểu Hiên cắn môi, giận đến đỏ mặt, xoay người cầm túi đi thẳng về phía cửa, không ngờ lại lao thẳng vào lòng Trương Nhất Phàm.
Trông thấy Trương Nhất Phàm, cô liền òa lên khóc, Trương Nhất Phàm và Thẩm Kế Văn vừa mới đi ra, hắn đỡ người cô rồi hỏi:
- Làm sao thế?
Lưu Hiểu Hiên không nói lời nào, vẫn không ngừng khóc. Cửa phòng bao bật mở, sản xuất xắn ống tay áo, lớn tiếng mắng nhiếc cô:
- Con mẹ nó, hôm nay nếu mày không xin lỗi bố mày đây, không tỏ chút thành ý ra đây thì bố mày cho mày đẹp mặt luôn!
Trương Nhất Phàm liền nói,
- ai vậy? Khẩu khí cũng lớn thật đấy!
Thẩm Kế Văn thấy không ổn, lập tức đẩy Trương Nhất Phàm rồi nói:
- Hai người đi trước đi, để tôi xử lý cho.