Về điều này, ông ta dùng rất nhiều thời gian đều không thể hiểu nổi.
Theo lý thuyết, chuyện xảy ra trong nhà mình, Tống Minh Triều không có khả năng biết được, ông ta trong lòng phán đoán, liệu có phải là Trần Quyên bán đứng mình. Trần Quyên có thể làm thế? Nhưng chuyện này, ngoại trừ Trần Quyên ra còn có ai biết?
Trần Quyên và mình là một chỗ châu chấu, không lẽ cô là người do Tống Minh Triều ngầm sắp xếp ở bên cạnh mình? Đối với vấn đề này, Tiếu Quân Dân đấu tranh tư tưởng thật lâu. Nhưng ông ta nhìn cuộn phim âm bản trong tay mình, đưa vào trong đầu VCD, nhìn thấy hình ảnh xuất hiện trên màn hình TV, Tiếu Quân Dân liền trợn tròn mắt.
Tống Minh Triều đưa cho mình thứ này, chính là muốn thỏa hiệp với mình, chẳng những phải rời khỏi trận tranh đấu vị trí Phó chủ tịch thường trực Tỉnh, hơn nữa còn phải toàn lực hiệp trợ anh ta, để anh ta ngồi lên ngai vàng Phó chủ tịch thường trực tỉnh.
Đây đúng là một tiểu nhân đê tiện vô sỉ, mười phần tiểu nhân!
Tiếu Quân Dân thở dài vô lực ngã vào sô pha, trước mắt lại hiện lên khuôn mặt tiểu nhân đắc chí của Tống Minh Triều.
Kỳ thật không chỉ Tiếu Quân Dân, ngay cả Tống Minh Triều cũng tự cảm giác được, con đường đi gần đây của mình rất thuận lợi. Trong chốn uu minh dường như có thần linh nắm giữ phương hướng của chính mình, để cho anh ta có thể thoải mái tìm được điểm bất lợi của Tiếu Quân Dân. Loại cảm giác này rất thần kỳ, có khi rõ ràng đến tận xương tủy, lại là hy vọng. Anh ta thậm chí còn hoài nghi, có phải là có một người khác đứng sau lưng trợ giúp hay không.
So với Tống Minh Triều mãn nguyện, Tiếu Quân Dân lại cực kỳ xui xẻo.
Bọ ngựa bắt ve, thất bại ở phía sau!
Hiện tại ông ta mới biết được, ai mới chính là hoàng tước.
Tống Minh Triều, Tống Minh Triều là tên hạ lưu tiểu nhân vô sỉ, nó mới là hoàng tước lòng tham không đáy.
Con ve phía trước đã chết, bọ ngựa cũng đã chết, chỉ còn lại con hoàng tước tiểu nhân đắc chí. Lúc trước, ông ta vẫn nghĩ, Bao Dụ Dân là con ve đáng thương, sau lại phát hiện, Quách Vạn Niên cũng chỉ là một con ve đáng thương, còn hiện tại, bản thân cũng biến thành ve.
Đê tiện, vô sỉ, hạ lưu, rác rưởi, ác độc! Âm hiểm, giả dối…
Tiếu Quân Dân đêm tất cả những điều mình có thể chửi đem chửi ra, đem tất cả những từ ngữ mình nghĩ đến toàn bộ dùng tới, dùng để ân cần hỏi thăm tên tiểu nhân này cùng người nhà anh ta. Thật không ngờ, hộ Tống đều là những người như vậy, toàn bộ gia tộc không có lấy một người tốt.
Nguyền rủa xong, lại nhớ tới hiện thực.
Nhược điểm của mình đang bị anh ta nắm trong tay, nếu thực sự giúp anh ta đoạt được vị trí Phó chủ tịch thường trực tỉnh, anh ta có thể tiếp tục áp chế mình hay không? Đáp án này là khẳng định, nếu như Tống Minh Triều có thể có hành vi như thế, vậy về sau anh ta nhất định còn có những thủ đoạn giống như vậy để đưa mình đi vào khuôn khổ.
Nếu chết là có thể giải quyết được vấn đề, Tiếu Quân Dân quyết định sẽ chết.
Nhưng nghĩ đến tình cảnh bi thảm của vợ ông ta, ông ta lại mất đi dũng khí.
Tiếu Quân Dân nghĩ, chết cũng không có gì đáng sợ, sống mới khó, bản thân vẫn phải chọn con đường khó đi này!
Trương Nhất Phàm ở New York những ngày này rất phóng khoáng, động tĩnh ở tỉnh Tương lien tục rơi vào trong lỗ tai mình, hăn sở bờ bên kia đại dương cũng cảm thấy được trận tranh đấy gay gắt này mang đến khoái cảm. Hiện tại người có thể thắng không nghi ngờ chính là Tống Minh Triều.
Hiện tại, cũng không có nghĩa là tương lai, Tống Minh Triều có thể là người cuối cùng hay không, đáp án này chỉ sợ bất cứ kẻ nào cũng không thể cho anh ta được.
Tuy rằng vài vị Phó chủ tịch tỉnh khác vẫn còn đang mong đợi, đến cuối cùng một cây táo đột nhiên rơi xuống đầu mình. Nhưng bối cảnh phía sau của bọn họ, tuyệt đối không thể so sánh với Tống Minh Triều, hơn nữa bọn họ cũng không dám đánh đồng với Tống Minh Triều, chỉ có người có thực lực dũng mãnh như Tiếu Quân Dân mới xứng đáng làm đối thủ.
Có người trong lòng nghĩ, ngay cả nhân vật có thực lực như Phó chủ tịch tỉnh Trương Nhất Phàm đều phải chạy tới bên kia bờ Thái Bình Dương đến tránh họa, mình và những người khác còn cùng người ta tranh cái gì?
Sở Dụ đột nhiên phát hiện, tất cả những phán đoán và dự tính của mình trước kia đều sai lầm, cô thế nào cũng không ngờ được, Tiếu Quân Dân sẽ vô duyên vô cớ rời khỏi trận chiến tranh giành này, lúc trước cô còn tưởng rằng Tiếu Quân Dân là bởi vì người bạn già đột nhiên rời đi, thay đổi ước nguyện ban đầu. Nếu như vậy, Tiếu Quân Dân coi như là một người đàn ông có tình có nghĩa.
Nhưng sau đó cô lại phát hiện, mọi chuyện căn bản không phải là như vậy, Tống Minh Triều vẫn luôn mồm hô ủng hộ Tiếu Quân Dân, đột nhiên đứng ra vung tay hô, anh ta sẽ trở thành Phó chủ tịch thường trực tỉnh duy nhất được chọn.
Tính biến hóa của hí kịch khiến rất nhiều người không thích ứng nổi.
Tuy nhiên, những người như Lý Hồng, Thẩm Hoành Quốc, Lý Thiên Trụ lại rõ ràng, trận cờ này quy mô rất lớn, chung quy có thể có quan hệ với bao nhiêu người? Suy cho cùng to đến mức độ nào, bọn họ cũng là đến hiện tại mới nhìn rõ, nhìn có thể hiểu được.
Tranh đấu quan trường chính là kinh khủng như vậy, tàn nhẫn như vậy, đẫm máu như vậy.
Tống Minh Triều là người cười đến cuối cùng.
Người ở trong vòng luẩn quẩn giống như những đấu sĩ hung ác ở Tây Ban Nha cổ đại, bọn họ cần đấu không phải bò, mà là người, chỉ có người sống sót đến cuối cùng mới có thể rời khỏi.
Đám người Lý Thiên Trụ nghĩ, bước đi này của Trương Nhất Phàm xem ra rất chính xa, biết nhìn xa!
Giờ phút này, Trương Nhất Phàm đang phơi nắng trên bãi biển ở New York, cát biển yếu ớt, khiến cho người ta thoải mái mà dẫm lên. Tại góc sáng sủa yên lặng này, không có phân tranh, không có phiền não.
Hắn ở đây đã mười hai ngày, cách hạn nghỉ phép chỉ còn hai ngày. Bất luận là từ New York về Hongkong, hay là từ New York đến Bắc Kinh, đều cần mười mấy giờ. Cho nên, tối nay là đêm cuối cùng Trương Nhất Phàm ở lại New York.
Ở đây mười hai ngày, vẫn không hề nhìn thấy bóng dáng Hà Tiêu Tiêu, nghe nói cô đi Châu Âu, tối nay mới có thể trở về. Cho nên mười hai ngày này, Trương Nhất Phàm ở cùng một chỗ với Đổng Tiểu Phàm, hai người ân ái yêu nhau ở bên cạnh bãi biển New York, để lại không ít những bóng hình xinh đẹp khiến người khác ghen tị.
Bảy giờ mười phút tối, Hà Tiêu Tiêu mới từ Châu Âu trở về, khi nhìn thấy Hà Tiêu Tiêu, Trương Nhất Phàm gần như có chút kinh ngạc. Đã lâu không gặp bộ dáng quyến rũ mềm mại hăng hái của Hà Tiêu Tiêu, hơn nữa không hề còn lưu lại hình ảnh Hà Tiêu Tiêu trước đây nữa.
Trong mắt cô không hề có u buồn, bước lại còn có một loại vui sướng không che dấu được. Nhất là khi cô mang theo một cỗ xuân phong, đi nhanh về phía hai người, bên cạnh đó còn có mái tóc thổi phất phới dưới gió biển, loại khoái cảm tùy ý bay lên, Trương Nhất Phàm cảm giác cả người cô đều thay đổi, tinh thần phấn chấn, thần thái bay lên.
Loại cảm giác thần kỳ này, đều lọt vào ánh mắt nhạy bén của Trương Nhất Phàm, hắn nghĩ, Hà Tiêu Tiêu nhất định gặp chuyện vui. Hà Tiêu Tiêu đi tới, đầu tiên là ôm lấy Đổng Tiểu Phàm, sau đấy cũng ôm Trương Nhất Phàm một chút, thấy cô vui sướng không che dấu được, hai người đều đoán được.
Đổng Tiểu Phàm hỏi:
- Chị, đang yêu sao?
Hà Tiêu Tiêu cười duyên gật gật đầu, cũng là kiểu cười không nói.
Ánh mắt liếc qua Trương Nhất Phàm, khi hai người bốn mắt nhìn nhau, Trương Nhất Phàm rốt cuộc cũng hiểu, không tồi, đều nói người tốt nhất định được báo đáp, ông trời quả nhiên không bạc đãi cô. Trương Nhất Phàm trong lòng cảm kích, cái giá Hà Tiêu Tiêu phải trả cuối cùng cũng không bị uổng phí.
Khoảng thời gian này dì Ngô cũng đi Châu Âu, dù sao người như các cô hiện tại cũng đầy trời, trên cơ bản là không có điểm dừng. chỉ có điều Đổng Tiểu Phàm kiêu căng ngạo mạn, có một số việc không thể tận lực buông tay, ông chủ thực sự, không thể chỉ dựa nào việc khổ cay của mình.
Đổng Tiểu Phàm hiện tại đã khiến cho Iomega trở thành nỗi khiếp sợ bên cạnh các công ty khác, cũng là tập đoàn người Hoa duy nhất có thể đánh đồng cùng năm công ty lớn nhất.
Hiện tại trong số năm tram, Iomega xếp hạng thứ tám.
Đổng Tiểu Phàm biết, bằng thực lực hiện tại của Iomega, vẫn như cũ không thể sánh vai với mười đại tập đoàn tài chính của Mỹ, trên thế giới còn có rất nhiều tập đoàn tài chính lớn, trên cơ bản đều có thể tìm được bóng dáng của tập đoàn tài chính này.
Bọn họ chỉ khống chế đối với xí nghiệp cổ phần, không tham gia vào kinh doanh và quản lý.
Mà những gia tộc lâu đời của Châu Âu, lại càng khó tới được, vết chân của bọn họ, sớm đã trải rộng khắp thế giới. Bất kể là ngóc ngách nào, bọn họ luôn là sự tồn tại thần kỳ. Lý tưởng của Đổng Tiểu Phàm, chính là phát triển Iomega thành tập đoàn tài chính lớn mạnh kiểu này.
Hà Tiêu Tiêu kể lại hành trình ở Châu Âu của cô, lão già George Soros này, luôn mong chờ bắt tay cùng Hà Tiêu Tiêu, khi thì bảng Anh, khi thì bath thái, một chút lại phát lên cơn lốc mới trong tài chính quốc tế. Quấy lòng người hoảng sợ, thế giới không được An Bình.
Thị trường chứng khoán lưu truyền một câu, ở đâu có George Soros, ở đó có tai nạn.
Những lời này một chút cũng không sai, chỉ cần là chỗ có George, chính là một hồi tai nạn trong ngành tài chính. Hà Tiêu Tiêu cho rằng, ông ta là một người chủ nghĩa ảo tưởng, ông ta khiến cho cả thế giới phải sợ mất mật nghe thấy tên.
Nhưng Hà Tiêu Tiêu ở Châu Âu, gặp rất nhiều nhân vật kỳ tài trong giới tài chính, đây là thu hoạch của cô. Trừ chuyện đó ra, còn một chuyện vui. Hà Tiêu Tiêu thần bí nói:
- Hai người đoán xem, đoán đúng có thưởng!
Đổng Tiểu Phàm cũng không đoán ra, Trương Nhất Phàm trong lòng hiểu rõ, nhưng lại không nói ra. Khi Đổng Tiểu Phàm thúc giục, Hà Tiêu Tiêu rốt cục nói ra tình hình thực tế, chứng bệnh vô sinh của mình đã được chữa trị. Đáp án này trong lòng Trương Nhất Phàm đã sớm có được, nhìn Hà Tiêu Tiêu cao hứng như vậy, hắn lại nhớ tới một chuyện khác, nhưng khi đó cô lại không có tư cách để làm mẹ.
Chỉ cần tiếp tục ở cùng một chỗ với mình, giấc mộng của cô, vĩnh viễn không có khả năng thành hiện thực! Đây mới là nguyên nhân khiến Trương Nhất Phàm cảm thấy ấy náy.