Mục lục
Quan Đạo Thiên Kiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thẩm Hoành Quốc nằm ở trong bồn nước, hưởng thụ điều kỳ diệu từ thiên nhiên.
Thân hình hắn trắng trẻo, làm cho người ta có một cảm giác sống an nhàn sung sướng, còn Trương Nhất Phàm thì có màu da ngăm ngăm , nếu so với mấy năm trước còn đen hơn. Chỉ có điều, làm việc trong văn phòng nhiều năm cũng hắn cũng dần dần trở nên trắng trẻo hơn nhiều.
Suối nước nóng hình thành do 3 điều kiện nhất định: là do có nguồn nhiệt tồn tại ở dưới đất, kẽ của tầng nham thạch khẽ nứt đủ khiến cho suối nước nóng trào ra, địa tầng trung có chứa nước ấm. Hiện nay tỉnh Tương có mấy cái suối nước nóng, hơn nữa các địa phương khác cũng không hề khai thác phát triển loại hình này, chính vì thế nên kinh doanh suối nước nóng ở đây rất tốt.
Hơn nữa, nơi này lại là khu nghĩ mát độc đáo, suối nước nóng ở đây phân hai loại, một loại là suối lộ thiên, phục vụ du khách, một loại dành cho khách quý giống như Trương Nhất Phàm bọn họ đang ở. Họ đưa nước từ suối nước nóng dẫn vào trong phòng, dựa vào núi mà xây thành một căn phòng.
Cứ như vậy, càng tăng tính an toàn và kín đáo, rất nhiều vị lãnh đạo trong những trường hợp không muốn công khai đương nhiên rất thích dùng phương thức tắm nước nóng này. Ngoài ra người đẹp như Lưu Hiểu Hiên vậy, không muốn trước đông người mà tắm tiên, vì vậy đây là loại hình được khách quý ưa thích.
Người Trung Quốc còn có thói quen thích phòng mang số 8, căn phòng này số 808, là căn phòng mà Ân Hồng Viễn thích nhất. Thật ra đây là lần đầu tiên Trương Nhất Phàm vào căn phòng này. Xem ra căn phòng này cùng với phòng của hắn cũng chẳng có gì khác nhau, càng không có cảm giác thoải mái. Chỉ là vì có hai con số 8 may mắn, khiến lão đại Ân Hồng Viễn trong lòng khó chịu.
Thẩm Hoành Quốc căn bản không thể nhường căn phòng này, thứ nhất Ân Hồng Viễn không thể to hơn hắn, thứ hai không thể có bối cảnh tốt hơn hắn. Giống như cấp bậc của bọn họ, cũng chỉ muốn có thể diện.
Ân Hồng Viễn cho rằng Trương Nhất Phàm không nể mặt y, thì Thẩm Hoành Quốc cũng cảm thấy Ân Hồng Viễn không giữ thể diện cho hắn ta. Tuy nhiên, sự bất mãn của ông ta đối với Ân Hồng Viễn không hề thể hiện ra ngoài.
Ngâm trong nước ấm ba mươi mấy độ,nỗi tức giận cuồn cuộn trong lòng. Nếu có người đến xoa bóp thân thể, đập đập bả vai thì thật thích biết bao. Chỉ là hôm nay hai người bàn chuyện chính sự nên Trương Nhất Phàm cũng không có kêu nhân viên phục vụ tới.
Hắn vừa nhìn ra cử chỉ đó, liền nhận ra Thẩm Hoành Quốc hẳn là thường xuyên ra vào nơi xa hoa này. Khi nãy hành động tháo nhẫn ra cho thấy ông ta hiểu khá rõ quy tắc ở nơi này.
Trương Nhất Phàm lần đầu tiên vào suối nước nóng, không ai nhắc nhở hắn điểm này, kết quả là vật trang sức yêu quý trên tay hắn biến thành màu đen.
Hai người nằm ở trong bồn, Thẩm Hoành Quốc thản nhiên nói:
- Bên phía Bí thư Tạ, ngày mai tôi qua đó một chút. Có thể giúp cậu dọn sạch trở ngại, kế hoạch của bọn họ là để cho cậu ở thành phố Song Giang này hai ba năm. Nhân cơ hội hiện nay có nguyên tắc đề xướng trẻ hóa cán bộ, cậu có thể nhảy cao bao nhiêu tùy sức.
Trương Nhất Phàm vẻ mặt khiêm tốn, hắn không biết Thẩm Hoành Quốc vì sao tự dưng lại nói với hắn chuyện này. Trước đây Thẩm Hoành Quốc rất khiếm tốn, nay không ngờ lại giúp mình dọn sạch chướng ngại. Điều này nhất định không phải là vì tác dụng của việc ngâm suối nước nóng, chẳng lẽ bọn họ lại đạt được thỏa thuận gì đó?
Hai đến ba năm, thời gian tuy rằng không dài, nhưng cũng chẳng hề ngắn. Nếu như ba năm sau lên tới tỉnh, cũng chỉ ba mươi hai ba mươi ba tuổi. Ở bộ máy chính quyền của Tỉnh ủy chắc chắn là người trẻ nhất.
Thẩm Hoành Quốc hai tay lau mặt, lại nghĩ tới ông cụ nhà mình mấy ngày hôm trước điện thoại tới.
- Vị trí của con ở tỉnh Tương này, là do nhà họ Trương cho, con phải phát huy năng lực của mình. Hiện tại Trương Thẩm hai nhà đã thành liên minh, con hãy tận dụng triệt để năng lực của mình, nâng đỡ cho Trương gia đời thứ ba đi lên.
Thẩm Hoành Quốc vẫn còn nhớ rất rõ ràng lời nói của bố mình, chỉ là ông ta vẫn nghĩ không thông, tại sao ông cụ lại muốn tận lực nâng đỡ Trương Nhất Phàm? Tuy không đoán ra tâm tư của bọn họ, nhưng Thẩm Hoành Quốc quyết định làm hết sức mình.
Được sự ủng hộ của Thẩm Hoành Quốc, lòng hắn cuối cùng đã rõ ràng. Thẩm Hoành Quốc nói:
- Con người Tạ Kiến Quốc, bất kể là làm cái gì, ông ta cũng không thể chịu thiệt. Chỉ cần chúng ta lấy điều kiện trao đổi với ông ta, nhất định sẽ được đáp ứng. Bản thân cậu có ứng cử viên Trưởng ban Tổ chức cán bộ chưa?
Trương Nhất Phàm sớm đã nghĩ tới, quan hệ của mình ở trong tỉnh cũng chẳng ra làm sao, nếu hắn muốn tiến thêm bước nữa, chỉ sợ là quá khó khăn. Còn không bằng tiến vào Thành ủy, trở thành Trưởng ban Tổ chức cán bộ, tin rằng ông ta hiểu rõ ý của mình.
Vì việc này, Trương Nhất Phàm đangphân tích, theo xếp hạng, Phó Chủ tịch thường trực thành phố thường được xếp trước. Phó chủ tịch là hành chính cấp bậc. Trưởng ban tổ chức là cán bộ đảng. Nhưng căn cứ theo nguyên tắc lãnh đạo của Đảng mà so sánh địa vị trong đảng. Bọn họ đều là thường vụ ủy viên, hơn nữa Trưởng ban tổ chức cán bộ cũng là cấp thành phố. Tuy nhiên Phó chủ tịch thường trực xếp trước Trưởng ban Tổ chức cán bộ.
Xét theo mức độ coi trọng mà nói, Phó chủ tịch tỉnh thường trực thành phố được coi trọng hơn. Hơn nữa hiện tại Phó chủ tịch thường trực thành phố được phân công quản lý kinh tế, hiện nay kinh tế sản xuất của Trung Quốc đứng thứ nhất, cho nên bất kể đảng nội xếp hạng hay là mức độ coi trọng thì đều là Phó chủ tịch thành phố. Có người còn nói Trưởng ban Tổ chức cán bộ chuyên quản nhân lực nên có quyền hơn còn lớn hơn nữa. Nhưng nếu là nâng cấp cho cán bộ phải mở hội nghị thường vụ, đều phải do Bí thư Đảng ủy quyết định , cho nên vẫn là Phó chủ tịch thành phố quyền lực lớn hơn.
Theo chức mà nói, Phó chủ tịch thường trực thành phố đi nơi khác có thể thăng chức lên Chủ tịch thành phố. Trưởng ban Tổ chức cán bộ phải lên tới chức Phó bí thư, sau đó mới điều đi nơi khác làm Chủ tịch thành phố, cũng có thể làm Bí thư Thành ủy.
Đối với hai vị trí này. Nếu như khiến Quan Bảo Hoa lui khỏi chức Trưởng ban Tổ chức cán bộ, thì mục đích cuối cùng là xử lý Ninh Thành Cương. Chỉ cần Quan Bảo Hoa lên chức, không tới một năm, Trương Nhất Phàm sẽ giúp Quan Bảo Hoa có thể ngồi lên vị trí Phó bí thư.
Đương nhiên, điều này đối với Quan Bảo Hoa mà nói, lên chức là một con đường khúc khỉu. Nếu không có sự xuất hiện của Phương Nghĩa Kiệt, vị thế của Quan Bảo Hoa bây giờ hẳn là còn tốt hơn nữa. Bởi vì Phương Nghĩa Kiệt cân đối lại quyền lực trong tay gã một chút, những ngày tháng của Quan Bảo Hoa mãi mãi không thể thoải mái như trước kia được nữa.
Trương Nhất Phàm ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
- Như vậy đi, tôi suy xét một chút rồi trả lời cho ông biết được không?
Thẩm Hoành Quốc gật đầu,
- Tôi cũng không có ứng cử viên tốt, nếu như chẳng may ngươi nghĩ không ra, chỉ còn cách điều người bên ngoài.
Hai bên thương lượng ổn thỏa, thời gian tắm cũng tương đối rồi, bèn vào trong một bồn nước sạch xối nước một chút rồi mặc quần áo đi ra.
Thật đúng lúc, khi hai người đi ra, ở bãi đỗ xe vừa vặn lại đụng tới bọn người Ân Hồng Viễn, bọn họ hiểu ý gật giật đầu rồi lên xe.
Trở về đến nội thành, cũng đã mười giờ hơn.
Lưu Hiểu Hiên gọi điện tới,
- Anh đã trở về chưa? Không thì bọn em đi ngủ trước đây!
Đúng lúc Trương Nhất Phàm đưa Thẩm Hoành Quốc đến đại viện Tỉnh ủy. Hắn giật mình,
- Bọn em? Ở đó còn có ai?
Có lẽ là thấy bộ dạng kinh hãi của hắn, Lưu Hiểu Hiên không khỏi bật cười
- Còn có thể có ai? Ôn Nhã. Cô ấy đang tắm, anh nhanh lên!
Trương Nhất Phàm lúc này mới nhớ tới, Ôn Nhã ở đây chờ Emi tới
- Em càng ngày càng khâm phục anh rồi, đến cả người đẹp lạnh lùng Ôn Nhã cũng không chịu nổi sự hấp dẫn của anh.
Lưu Hiểu Hiên tuyệt không ghen, ngược lại còn cảm thấy đây là cơ hội tốt của Trương Nhất Phàm.
Trương Nhất Phàm bĩu môi,
- Đừng đùa! bọn anh chỉ là bạn bè bình thường!
Lưu Hiểu Hiên gắt lên một tiếng, cô cũng chịu rồi, đồ xỏ lá!
Đinh đong, đinh đong - chuông cửa vang lên, Lưu Hiểu Hiên giật mình, Ai? Nơi đây của mình không thể có người ngoài. Cô đi về phía cạnh cửa nhìn, thì thấy Trương Nhất Phàm cầm điện thoại, đứng ở ngoài cửa cười ha hả.
- Chết tiệt! Muốn dọa chết em sao! Anh không phải là đang trên đường à?
Trương Nhất Phàm vào nhà, vừa đúng lúc Ôn Nhã từ phòng tắm đi ra. Nhìn thấy Trương Nhất Phàm, cô tỏ ra vô cùng trầm lặng.
Lưu Hiểu Hiên cười cổ quái, “Tôi đi toilet”
Trương Nhất Phàm đến bên cạnh Ôn Nhã,
- Em đến rồi?
Ôn Nhã đột nhiên đỏ mặt.
- Ngày mai ở sân bay lúc tám rưỡi, Emi đến là nhiệm vụ của em hoàn thành.
Ôn Nhã nhìn thấy Lưu Hiểu Hiên đi ra, nghiêm trang nói.
Trương Nhất Phàm tiếp tục,
- Vất vả cho em rồi, mấy ngày nay cùng Emi sắp xếp công việc. Việc của em ở văn phòng luật sư, ngày mai tôi giúp em đặt vấn đề.
Lưu Hiểu Hiên nhìn hai người bọn họ, cũng không biết là bọn họ đang thật hay là giả. Ôn Nhã bình tĩnh, đích thật là làm cho người khác không hiểu sao cả. Trong lòng cô liền nghĩ, tâm tư của Ôn Nhã là quá sâu sắc. Bản thân có chuyện gì cũng thẳng thắn với cô, nhưng cô ngược lại có đánh chết cũng không bày tỏ.
Lần trước ba người đi tắm trở về, là Lưu Hiểu Hiên và Ôn Nhã ở cùng nhau, Trương Nhất Phàm một mình ngủ riêng một phòng.
Chẳng lẽ tối nay lại muốn tái diễn?
Cô và Trương Nhất Phàm giống như Ngưu Lang Chức Nữ, mấy tháng trời mới gặp nhau một lần, Lưu Hiểu Hiên càng không nghĩ sẽ bỏ qua cho hai người cơ hội thân mật. Lúc cô nhìn Trương Nhất Phàm, hắn đang nghe điện thoại,
- Alo! Bí thư Đoàn, ồ, xin chào, xin chào!
- Như vậy đi, ông chọn thời gian đến Song Giang một chuyến, tôi đúng lúc cũng muốn tìm ngài!
Là điện thoại của Đoàn Chấn Lâm gọi tới, nghe giọng của Đoàn Chấn Lâm, Trương Nhất Phàm đột nhiên như phát hiện ra điều gì. Đúng rồi! làm sao mà lại có thể quên mất anh ta?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK