Lục Chính Ông sau khi trải qua những áp lực tâm lý của ngày hôm qua, cuối cùng hôm nay sắc mặt cũng đã khá hơn một chút. Nhưng vẫn có thể thấy rõ được sự lo âu trên khuôn mặt ông ấy. Chỉ cần Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy một ngày chưa trở về, ông ấy sẽ thêm một ngày không yên thân.
Lúc hắn đến, Âu Dương Tam Hào vẫn có chút tâm sự, sắc mặt rất khó coi.
– Bí thư Lục đang bận việc, anh chờ chút nhé!
Nói xong gã liền làm tiếp việc của mình, không để ý gì đến Trương Nhất Phàm và Đằng Phi.
Hai, một thư ký thì kênh kiệu cái gì chứ?
Trương Nhất Phàm nhìn gã một cái,
– Vậy được rồi, anh báo lại với Bí thư Lục là tôi đã ghé qua nhé.
Nói xong, hắn quay lưng đi.
Hai….
Khi Âu Dương Tam Hào tình giấc định đón tiếp hắn, thì hắn đã vào thang máy rồi.
Đúng lúc Lục Chính Ông đi vào, thấy Âu Dương Tam Hào ngơ ngác nhìn theo hướng thang máy bèn hỏi:
– anh sao thế?
Âu Dương Tam Hào ấp úng nói lúc nãy đồng chí Nhất Phàm vừa đến đây, tôi nói ông đang bận việc, nói ông ấy chờ một tý, thế là ông ấy giận đùng đùng bỏ về.
Lục Chính Ông nhìn Âu Dương Tam Hào một cái, khẳng định việc này không thể nào xảy ra được, Trương Nhất Phàm đường đường là Chủ tịch tỉnh làm sao có thể so đo với một thư ký như Âu Dương Tam Hào được chứ.
Âu Dương Tam Hào là loại người gì, bản thân Lục Chính Ông biết rất rõ.
Lục Chính Ông xoay người tiến vào văn phòng, Âu Dương Tam Hào vội vào đi theo.
Lục Chính Ông không nói gì cả chỉ lấy vội chiếc áo khoác trên giá rồi đi ra, Âu Dương Tam Hào nhanh chống lấy ba–lô và đi theo sau.
Nếu thư ký mình lịch sự tiếp đãi thì người ta sẽ không bỏ đi như vậy.
Ánh mắt của gã khiến Âu Dương Tam Hào toát mồ hôi hột.
Lúc 2 người bước lên xe, Âu Dương Tam Hào ở phía sau không dám nhìn vào ánh mắt của ông chủ mình.
– Đến Uỷ ban tỉnh!
Lúc nãy người ta đến nhà ông không gặp, bây giờ người ta đi rồi lai muốn đi tìm, không phải rất kỳ cục sao?
Lúc nảy Lục Chính Ông không quan tâm điều gì nữa, chỉ cần Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy trở về kịp thời để bù đắp lại lỗi lầm lớn này của gã, đối với gã mà nói đây là điều mà gã mong muốn nhất. Thời gian chỉ có 4 ngày, qua một ngày lại thêm phiền phức.
Lúc này Thư ký đang chơi trò chơi tâm lý với người khác, Lục Chính Ông đương nhiên là giận, vì thế gã không thèm ngó ngàng gì đến Âu Dương Tam Hào.
Bởi gã đã sớm hiểu rằng không nên quá tin tưởng bất kỳ người nào hết, nếu không sẽ chuốt lấy phiền toái.
Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy là một ví dụ như vậy, ông ta không hy vọng sẽ xảy ra tình trạng như hôm nay nữa.
Lúc Âu Dương Tam Hào đi cùng sếp đến văn phòng của Chủ tịch tỉnh, Trương Nhất Phàm lại đi vắng.
sau khi tìm không được Trương Nhất Phàm, trong lòng Lục Chính Ông hiện rõ sự bực mình.
Đường đường là lãnh đạo, đích thân đến tìm Trương Nhất Phàm lại công cóc một chuyến.
Âu Dương Tam Hào trong lòng rất sợ hãi, Trương Nhất Phàm không phải cố ý làm khó dễ mình chứ?
Lúc gã lấy điện thoại định liên lạc với Đằng Phi, Lục Chính Ông thò tay giật lấy điện thoại rồi bấm số của Nhất Phàm,
– Bí thư Đằng, tôi là Lục Chính Ông, có đồng chí Nhất Phàm ở đó không?
Đằng Phi đưa điện thoại cho Nhất Phàm, hắn nói:
– tôi đang uống trà cùng 2 vị Thủ trưởng tại nhà khách Tình ủy.
Lục Chính Ông ném điện thoại cho Âu Dương Tam Hào:
– đến nhà khách Tỉnh ủy mau lên.
Sắc mặt Âu Dương Tam Hào bắt đầu biến sắc.
Lúc Lục Chính Ông vội vã chạy đến nhà khách thì Trương Nhất Phàm và 2 vị thủ trưởng đang ngồi thưởng thức trà.
Lục Chính Ông đến, Trưởng ban thư ký Giả bèn đứng dậy nói,
-Ông đó! định lơ chúng tôi sao?
Lục Chính Ông đâu còn tâm trạng nói đùa nhưng vẫn cố tỏ ra vui vẻ,
– Đâu dám, đâu dám, chỉ là tôi đến trễ mà thôi.
– Như vậy đi, hôm nay ông hãy dành thời gian cùng chúng tôi đi câu cá. Việc làm ăn của bà xã đồng chí Nhất Phàm có trục trặc nên ông ấy phải đi xử lý.
Tôi cũng rất muốn gặp Thi Văn và con dâu, ông thấy thế nào?
– Được, vậy để tôi gọi chúng đến.
Phó trưởng ban tổ chức trung ương nói:
– Tôi nói nhé ông Lục, Trưởng ban thư ký Giả vô cùng yêu quý Nhã Tình nhà ông,Khi ông ấy ở Bắc Kinh vẫn thường nhắc đến đến cô ấy, nào là con dâu vừa xinh đẹp lại giỏi giang.Phu nhân của Trưởng ban thư ký Giả thực ra cũng muốn ghé qua thăm, nhưng do chúng ta bận làm việc nên bà ấy vẫn chưa ghé qua được.
Lục Chính Ông liếc nhìn Âu Dương Tam Hào, lần này gã thật thông minh, lập tức đi gọi điện thoại.
Lục Chính Ông đi đến trước mặt Trương Nhất Phàm,
– vậy hôm nay chúng ta phân công như vậy nha, tôi đi với lãnh đạo, ông lo chuyện hậu cần.
Hắn đặt ly trà xuống rồi đứng lên
– vậy thì quyêt định vậy nhá!
Hắn nhìn Lục Chính Ông dường như còn lời muốn nói, Lục Chính Ông hiểu ý bèn nhanh trí xin phép 2 vị Thủ trưởng rồi đi vào phòng riêng với hắn.
– đồng chí Nhất Phàm, tình trạng của Trưởng ban thư ký tỉnh ủy thế nào rồi?
Lúc này đây, Lục Chính Ông không thèm quan tâm đến bất cứ thứ gì hết, công việc đã phân công đã rất rõ ràng. Gã thì tháp tùng 2 vị Thủ trưởng đi câu cá,
Trương Nhất Phàm thì tập trung làm việc, công việc của Trương Nhất Phàm đương nhiên là phải hao tốn rất nhiều công sức rồi, để trưởng ban thư ký tỉnh ủy trở về Giang Hoài.
Lục Chính Ông nóng lòng muốn biết tình hình bên kia, Trương Nhất Phàm nghiêm túc nói:
– tôi nhận được điện thoại, Trưởng ban thư ký tỉnh ủy có một điều kiện, tôi không có cách nào đáp ứng được.
– Điều kiện gì vậy?
– Miễn tội tử hình cho gã, nếu không gã thà vượt biên, cũng không chịu trở về nước.
– Thiệt là nực cười.
Lục Chính Ông giận đùng đùng đập vào bàn, tên nhãi ranh này còn mặt mũi để ra điều kiện này nọ sao?
Gã có tư cách gì ra điều kiện chứ?
Lục Chính Ông vắt tay sau lưng đi tới đi lui trong phòng.
– Tôi với gã không có giao tình gì cả, lời tôi nói gã không nghe đâu. Tôi thấy hay là ông đi khuyên gã thử xem?
– Sao mà khuyên được? cai tên khốn này!
Lục Chính Ông không kìm chế nổi, cục tức trong lòng cứ hừng hực.
Nếu đây không phải là Trưởng ban thư ký tỉnh ủy là tâm phúc của mình, Lục Chính Ông sẽ không cần phải bị động như vậy.
Trương Nhất Phàm nhìn thấy Lục Chính Ông kích động như vậy bèn khuyên:
– Bí thư Lục hãy lấy đại cuộc làm trọng, chùng ta nên đối mặt với sự thật. Bất luận là ai nếu về nước tự thú mà còn bị tử hình thì ai àm dám về.
Hơn nữa, nếu ép gã vào đường cùng không chừng sẽ ảnh hưởng không tốt đến quốc tế. Cho nên, bất luận nói thế nào, đặt điều kiên gì, tôi cảm thấy chúng ta cũng nên đáp ừng cho gã.
– Nhưng mà …. Tôi không có quyền …
Lục Chính Ông giậm giậm chân, việc của Trưởng ban thư ký tỉnh ủy đã không còn do ông ấy quyết định nữa rồi.
Trương Nhất Phàm chỉ vào bức tường, nhắc nhở Lục Chính Ông.
Trưởng ban thư ký Giả hoàn toàn có thể cho gã một lời hứa hẹn.
Lục Chính Ông lắc đầu một cách kiên quyết,
– Không được, tuyệt đối không thể được, đây là nói đến vấn đề nguyên tắc.
– Vậy tôi hết cách rồi, lẽ nào phải mang thi thế hắn về nước sao?
– Để tôi suy nghĩ!
Lục Chính Ông thở một hơi dài, việc này thật sự phiền phức.
Nếu hứa với gã, thì cũng là nói suông thôi. Gã quay về sẽ xử tội thế nào?
Đã hứa với người ta mà không thực hiện được thì khác nào là một kẻ lưu manh chính trị.
Trong lúc chờ quyết định của Lục Chính Ông, Trương Nhất Phàm ngồi bên đó nhăm nhi vài điếu thuốc.
Lục Chính Ông dường như không có lựa chọn nào.
Cuối cùng, Lục Chính Ông thở dài:
– Để tôi thử xem sao!
Vẻ mặt Lục Chính Ông nghiêm nghị quyết định này đối với ông mà nói là rất mạo hiểm, ông ấy không thể nào làm chủ được, nếu Trưởng ban thư ký Giả có thể ủng hộ ông ta thì sẽ thành công.
Trưởng ban thư ký Giả đương nhiên biết mình đã rơi vào bẫy của nhóm Tia Chóp, cho dù Lục Chính Ông có nói gì đi nữa thì cũng vô dụng, một khi Thủ trưởng trung ương lên tiếng, thì ông mới có được đường sống.
Lục Chính Ông đi tìm Trưởng ban thư ký Giả, 2 người vào phòng nói chuyện,
Trưởng ban thư ký Giả nhanh chóng đoán ra, sự việc này chắc chắn rất nghiêm trọng, nếu không sắc mặt Lục Chính Ông cũng không khó coi như vậy.
– Gặp phải vấn đề gì khó sao?
Lục Chính Ông gật gật đầu,
– Tên khốn đó đặt điều kiện với chúng ta, nếu không miễn tội chết cho gã, gã sẽ không về nước tự thú.
– Lão Lục à lão Lục, sao lại như vậy? Gã còn có tư cách ra điều kiện sao?
Gã là một tên phạm nhân, là kè bại hoại trong mắt Đảng bộ và dân chúng, còn có thể đặt ra điều kiện quá đáng như vậy sao.
– Tôi và đồng chí Nhất Phàm đã thương lượng qua rồi, việc này cũng phải hỏi ý của ông một chút.
– Không được, không được! chúng ta không nên làm như vậy.
Trưởng ban thư ký giả khoát tay, vấn đề nguyên tắc, tuyệt đối không thể thỏa hiệp, lúc về làm thế nào, nên làm thế nào?
– Vậy tôi đành phải kêu người đem xác hắn về, Sau đó đi Bắc Kinh chịu tội.
Lục Chính Ông từ trước đến giờ chưa từng chịu thiệt thòi như vậy, trưởng ban thư ký Giả bàn chuyện nguyên tắc lúc này khi ông ấy không thoải mái chút nào. Đối với thái độ của Trưởng ban thư ký Giả, Lục Chính Ông cũng không biết nên làm thế nào?
Nguyên tắc cũng phải tùy trường hợp mà nói.
Dựa vào mối quan hệ của 2 bên, nói đến nguyên tắc có chút xa lạ.
Trưởng ban thư ký Giả nhìn Lục Chính Ông
– vậy nhé. Ông đi nói chuyện với gã trước. Nếu gã chịu về nước sẽ miễn tất cả tội cho gã, tổ chức đồng ý cho gã một cơ hội tự xử lý bản thân.
Lục Chính Ông gật đầu,
– Vậy tôi đi nói chuyện với gã một chút.
Lúc sắp ra khỏi cửa, Trưởng ban thư ký gọi Lục Chính Ông lại,
– Lão Lục chờ một chút.
– Trưởng ban còn có việc gì sao?
– là việc tư.
Trưởng ban thư ký Giả đi lại khoác tay lên vai Lục Chính Ông,
– chuyện giữa Nhã Tình và Thi Văn, ông biết chứ?
Lục Chính Ông đâu hề hay biết, ông ngơ ngác lắc đầu, trưởng ban thư ký sao lai nói đến việc này vào lúc quan trọng này, đúng là nhãm nhí mà!
Trưởng ban thư ký Giả cười
– Không có gì đâu, ông cũng đừng lo lắng, chỉ là khi làm việc cũng nên quan tâm đến con cái một chút. Bà nhà tôi đang chờ để ẫm cháu nội đó, haha, thôi ông đi làm việc đi!
Việc này đã đánh trúng tim đen của Lục Chính Ông, nhung lúc này, ông không thể lo quá nhiều thứ được, vội vả chạy đến chỗ Trương Nhất Phàm, phải lập tức giải quyết cho xong viên thuốc nổ này.