Trương Nhất Phàm giao hoàn toàn việc này cho các Cao Thiên Viễn công ty Macao, họ theo dõi hành trình của Tàu số 1. Đợi Tàu số 1 xuất phát, Trương Nhất Phàm lập tức đi Kiev, tới bệnh viện tốt nhất, vừa lúc Tiểu Tứ tỉnh lại.
Sắc mặt Tiểu Tứ tái nhợt, thân thể suy yếu, lúc nhìn thấy Trương Nhất Phàm anh cố hết sức ngồi dậy nhưng Trương Nhất Phàm ra hiệu cứ nằm xuống.
- Cứ nằm yên nghỉ dưỡng đi, không nên cử động nhiều.
Đích thân ông chủ đến thăm mình khiến Tiểu Tứ rất cảm động.
Trương Nhất Phàm vỗ vai anh ta, cậu được lắm, đúng là anh hùng của nhân dân. Yên tâm đi, tôi sẽ tạo điều kiện để cậu được chữa trị tốt nhất, sau này còn có nhiều nơi cần cậu.
Tiểu Tứ xúc động, cắn môi gật đầu nói không nên lời.
- Cậu không phải nói gì, chỉ cần nghỉ ngơi tốt, nhanh chóng hồi phục chúng ta sẽ về nước.
Tiểu Tứ nghe nói về sau có nhiều nơi cần mình liền cảm thấy băn khoăn trong lòng.
Thực ra chỉ cần 2 ngày nữa, đỡ hơn một chút là có thể đi máy bay, không nhất thiết phải khiến tất cả mọi người phải ở đây. Nhưng Trương Nhất Phàm quyết định phải chờ đến khi Tiểu Tứ bình phục, có sức khỏe chịu đựng được thì mới đi.
Rời khỏi phòng bệnh, trở lại đại sứ quán liền nhìn thấy Đồng Tuyết chào đón:
- Trưởng đoàn Trương, các vị đã về.
Trương Nhất Phàm chưa hiểu chuyện gì, liền hỏi:
- Xảy ra chuyện gì nữa vậy?
Đồng Tuyết gãi gãi đầu:
- Không có, chỉ là tôi nhớ các vị. Không có các vị bên cạnh, tôi sống trong héo úa mất.
Buổi sáng trên TV đưa tin Tàu số 1 xuất phát, Đồng Tuyết rất vui mừng, trong tâm trí của mình đoàn trưởng Trương là người đức cao vọng trọng, truyền đại anh hùng. Hiện nay có hắn ở đại sứ quán thì trên đường không cảnh sát nào dám ức hiếp người Hoa nữa.
Trương Nhất Phàm cười lạnh rồi trở về phòng nghỉ ngơi.
Vừa mới vào phòng thì Lỗ Đông Nam liền gõ cửa, anh ta tới để mời Trương Nhất Phàm cùng đi ăn tối.
Trương Nhất Phàm nhìn đồng hồ thấy còn sớm, hai người nói chuyện vài câu sau đó Lỗ Đông Nam trở ra.
Tại đại sứ quán, Lỗ Đông Nam giống như một tiếp tân, chịu trách nhiệm tiếp đón.
Vừa rồi anh ta tìm tới Trương Nhất Phàm cũng chính vì biết mấy người Trương Nhất Phàm sắp đi. Hi vọng sau khi hắn ta về nước có thể nói tốt cho mình vài câu, nhằm tăng thêm kinh phí cho đại sứ quán thì càng tốt.
Nhưng anh thấy Trương Nhất Phàm rất nghiêm túc, sắc mặt lại không tốt nên không dám nói ra những lời này.
Ở trong phòng Trương Nhất Phàm gọi điện cho vợ. Hai người hàn huyên một hồi, Đồng Tiểu Phàm rất quan tâm đến tình hình của hắn ở Ukraine. Vừa mới tắt máy thì Trịnh Kiếm Phong lại gọi tới.
- Đồng chí Nhất Phàm, lần nay Tàu số 1 có thể thuận lợi rời khỏi cảng. Tổ chức khen thưởng vì biểu hiện của cậu ở Ukraine.
Trương Nhất Phàm mỉm cười:
- Không nhất thiết phải thế, chẳng qua cháu cũng làm chuyện nên làm mà thôi.
Trương Nhất Phàm nói có vẻ đơn giản dễ dàng nhưng Trịnh Kiếm Phong biết chuyện này gặp rất nhiều mạo hiểm. Cùng đấu với CIA Mỹ, có thể bảo toàn sinh mạng mình là giỏi lắm rồi, hơn nữa họ lại bảo vệ thành công tàu sân bay, đó là một kỳ tích.
Hiện tại trung ương Đảng rất khen ngợi vợ chồng Trương Nhất Phàm, nếu không có sự liên kết hợp tác của họ, e rằng sẽ không được thuận lợi như vậy. Người dân yêu nước rất nhiều nhưng tấm gương đặc biệt của Đổng Tiểu Phàm lại rất ít.
Từ thời kỳ chống dịch Sars đến việc Tàu số 1, số tiền mà cô quyên tặng rất lớn. Lần này giá trị của Tàu số 1 đều do Đồng Tiểu Phàm trả, thời điểm tin Tàu số 1 xuất phát thuận lợi được truyền đến thủ đô khiến trong lòng tất cả mọi người đều vui mừng.
Tuy nhiên tương lại Tàu số 1 sẽ được sử dụng ở đâu, cho dù để nghiên cứu quân sự hay cải tạo thành bá chủ trên biển thì nó hoàn toàn xứng đáng là quốc bảo. Xét trên phương diện an toàn Trịnh Kiếm Phong yêu cầu ngày mai lập tức trở về.
Vốn tin tức này chỉ một số người biết nhưng cháu trai quân ủy Phó chủ tịch Tống Hạo Thiên tìm mọi cách tìm hiểu thông tin, trong thời gian đó Tống Hạo Thiên luôn suy nghĩ vì sao Trương Nhất Phàm đột nhiên nghỉ, đột nhiên về thủ đô, sau đó lại đi đâu?
Trương Nhất Phàm đột ngột xin nghỉ, tinh thần Tống Hạo Thiên không yên, gã ta đi tìm Lý Hồng.
Lý Hồng cũng không biết rốt cuộc Trương Nhất Phàm đi đâu, làm gì?Giả sử có biết cũng không dám nói bởi vì vấn đề này đề cập đến cơ mật quốc gia.
Cho nên trong khoảng thời gian này Lý Hồng không dám gọi điện thoại cho hắn, cô cảm nhận được có điều gì đó khác lạ, vị trí Trương Nhất Phàm như vậy đột nhiên lại nghỉ, sau đó trở về thủ đô, điều này khiến cho mọi người rất khó hiểu.
Vì thế Lý Hồng nhanh chóng liên tưởng đến một chuyện, thời gian trước, báo chí có đưa tin đấu giá tàu sân bay Ukraine. Cuối cùng về tay công ty du lịch Macao, cô cảm thấy rất lạ.
Cùng ngày đấu giá, ở Indonesia phát sinh một chuyện, George Soros tuyên bố tấn công thị trường Indonesia, George Soros là chuyên gia đầu cơ, trước đến giờ hắn đều kiếm tiền bằng cách đầu cơ.
Điều này gây ra sự náo động ở Indonesia, nhanh chóng lan sang một số nước Đông Nam Á. Điều này ảnh hưởng đến các doanh nghiệp ở Indonesia, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủn giá cổ phiếu đã sụt giảm trầm trọng. Lúc này thời gian ở Ukraine chậm mấy tiếng so với thủ đô, Hồ Thái Chính nhận được điện thoại như muốn điên lên, công ty của hắn đang rớt một cách thảm hại.
Cho nên hắn hốt hoảng vội rời khỏi buổi đấu giá.
Căn cứ vào các sự kiện Lý Hồng không khó để đưa ra kết luận, chắc chắn Trương Nhất Phàm phải đi tham dự lần đấu giá này. Đây là một nhiệm vụ bí mật, thân là cán bộ quốc gia, cô biết tầm quan trọng của nó.
Không đợi đến ngày hôm sau Duệ Quân bên kia liền tìm hiểu được nhiều điều về công ty du lịch Macao, mấy tháng trước công ty này đã được Đổng Tiểu Phàm mua lại. Tất cả những điều đó đủ để Lý Hồng đưa ra kết luận cuối cùng của mình.
Dĩ nhiên cô sẽ không đem những điều mình biết được nói cho Tống Hạo Thiên.
Tống Hạo Thiên cũng không phải là đèn cạn dầu, anh ta vẫn biết một số thông tin theo cách của mình. Nghe được tin Trương Nhất Phàm tham dự buổi đấu giá tàu sân bay ở Ukraine, anh ta vô cùng khiếp sợ, như thế nào Trương Nhất Phàm lại trở thành nhân vật quan trọng đến vậy.
Tống Hạo Thiên ngồi không yên, không quấy rầy Lý Hồng nữa, lập tức về thủ đô tìm hiểu cho rõ sự việc.
Anh ta không muốn bại trong tay Trương Nhất Phàm, cũng muốn lập nên kỳ tích trong cuộc đời mình.
Trương Nhất Phàm chỉ có một yêu cầu lần này về nước sẽ chỉ dẫn theo Trương Tuyết Phong, còn mọi người sẽ ở lại cùng Tiểu Tứ, để Tiểu Tứ bình phục hẳn mọi người sẽ cùng về sau.
Sắp xếp như vậy Tiểu Tứ vô cùng cảm động. Anh biết nếu không phải là lệnh của tổ chức thì ông chủ nhất định sẽ ở lại với mình. Bởi vì ông chủ đã nói nhất định sẽ dẫn họ cùng trở về.
Quân lệnh như sơn, Trương Nhất Phàm không dám trái lệnh, đành để lại mấy anh em chăm sóc Tiểu Tứ.
Trở về thủ đô, nhìn không gian quen thuộc này Trương Nhất Phàm mới có cảm giác về chính nhà mình, về tới nước mình, cái cảm giác quả thực không tả nổi bằng lời.
Điều không ngờ đến là toàn bộ thành viên tổ khảo sát đều ra sân bay đón mình.
Thẩm Uyển Vân cầm hoa tươi, nở một nụ cười rạng rỡ, đưa hoa cho Trương Nhất Phàm và nói:
- Hoan nghênh người anh hùng của chúng ta trở về.
Lời nói tình cảm này của Thẩm Uyển Vân khiến ai cũng phải phục. Bởi vì đoàn khảo sát ở Ukraine cùng nhau trải qua nhiều chuyện nên rất hiểu nhau, người ngoài không thể lý giải nổi.
Cho dù biểu hiện của Thẩm Uyển Vân có thân thiết một chút thì cũng là chuyện bình thường.
Hai người Trương Nhất Phàm xuống sân bay, đây là sân bay chuyên dụng nên không có hành khách khác. Trịnh Kiếm Phong từ trên xe xuống, gỡ kính, vươn tay phải hướng về Trương Nhất Phàm nói:
- Hoan nghênh trở về, tôi đại diện cho tổ chức đến đón cậu.
Nhìn Trịnh Kiếm Phong đến khiến Trương Nhất Phàm có chút cảm động.
Có thể khiến đích thân Trịnh Kiếm Phong đến đón, chứng tỏ tổ chức rất hài lòng với công tác của mình.
- Cảm ơn thủ trưởng quan tâm
Trương Nhất Phàm nói rồi bắt tay Trịnh Kiếm Phong và cùng nhau lên xe.
Hắn ngồi chính trong xe Trịnh Kiếm Phong, hai người nói chuyện, Trịnh Kiếm Phong nói:
- Nếu được tối nay chú mở tiệc mời cháu đến.
Trương Nhất Phàm cười nói:
- Không được, cháu đã hẹn với họ rồi, đợi họ trở về, mọi người cùng đoàn tụ sẽ ăn mừng.
Vẻ mặt nghiêm túc của Trịnh Kiếm Phong bật cười:
- Được rồi, không thành vấn đề. Nhiệm vụ lần này các cậu đã hoàn thành một cách xuất sắc. Tối nay tạm hoãn.