Trương Nhất Phàm vốn không nghĩ tới việc Lục Chính Ông tham lam quyền lực đến mức độ này, nhưng ông ấy chỉ vừa mới đi khỏi, Chu Nhất Lai đã lại đến:
– Chủ tịch Trương, tôi có việc cần báo cáo với sếp đây!
Chu Nhất Lai cũng là Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Bí thư Thành ủy Giang Hoài, ông ta tìm đến Trương Nhất Phàm cũng chỉ là do bất đắc dĩ mà thôi.
Phó chủ tịch thành phố Cao gặp chuyện không may, là người đứng đầu Thành ủy, ông ta đề cử ứng cử viên nhưng lại không được coi trọng. Do vậy, ông ta đành phải cân nhắc mượn cơ hội này để tìm chủ tịch Trương. Chủ tịch Trương là người quan trọng không thể thiếu của bên chính quyền, phó Bí thư Tỉnh ủy, ông ta có quyền thay mặt cho Bí thư Tỉnh ủy, nói đến việc phó Thị trưởng chẳng phải là việc gì to tát cả, Lục Chính Ông cũng nắm rất rõ điều này, trong lòng cảm thấy không thoải mái.
Trương Nhất Phàm cười cười:
– Đồng chí Nhất Lai, ngồi đi.
Tay bưng chén trà, Chu Nhất Lai nói:
– Tôi biết anh rất bận, tôi cũng sẽ không làm mất quá nhiều thì giờ của anh đâu, có việc thì nói thôi. Phó chủ tịch Cao chẳng phải là gặp chuyện không hay sao? Trọng trách bên phía chính quyền rất nặng, vì thế, việc đề cử ứng cử viên phải thực hiện sớm để chính quyền sớm đi đúng hướng.
Trương Nhất Phàm ừ một tiếng:
– Bí thư Lục nói thế nào?
– Tôi đã đề cử La Bá Lâm của Cục Công thương tạm thay chức vụ này, đây cũng là đồng chí lão làng đã trải qua nhiều thử thách, phẩm chất chính trị tuyệt vời, nhưng Lục Chính Ông nói rằng đó là chức vụ quan trọng bên Cục Công Thương, không thể dễ dàng rời bỏ được. Nếu muốn thì đợi qua hết năm nay rồi nói.
– Bí thư Lục đã nói như vậy, thì anh chờ chỉ thị của ông ấy đi, nói không chừng ông ấy đã có ứng viên đề cử hoặc có cách rồi cũng nên, Giang Hoài là trung tâm kinh tế chính trị của tỉnh, Bí thư Lục coi trọng như vậy cũng là có nguyên do đấy.
Chu Nhất Lai châm điếu thuốc, ông ta suy nghĩ mãi vẫn không thể đoán được dụng ý của Trương Nhất Phàm, nhưng cách làm của Lục Chính Ông làm ông ta thấy hơi tức giận.
Bản thân tốt xấu gì thì cũng là một Ủy viên thường vụ, ấy thế mà ngay cả câu nói quyền lực cũng không có? Một Bí thư Tỉnh ủy nắm quyền lợi nhân sự vững chắc trong tay, không cho phép bất cứ người nào can thiệp vào, đích thực là người cao tay, đã nhiều năm như vậy, bản thân vẫn ủng hộ công việc của Lục Chính Ông.
Nhưng chủ tịch Trương dường như cũng không nể mặt ông ta. Chu Nhất Lai trong lòng nghĩ rằng chủ tịch Trương thật sự dễ dàng chịu khuất phục như vậy sao? Cam tâm tình nguyện để Lục Chính Ông ngồi lên chức vị cao nhất và độc đoán sao?
Trương Nhất Phàm nói:
– Nếu đồng chí La Bá Lâm đã không đi được, các đồng chí khác lại đi được sao?
Lời này của Trương Nhất Phàm là hiển nhiên rõ ràng. Lục Chính Ông nếu đã không thích La Bá Lâm thì việc đổi người khác là phải rồi, một ai đó ra đi thì trái đất này chẳng có lẽ lại không chuyển động nữa sao? Nếu như Lục Chính Ông vẫn cứ không thích thì đó cũng không phải là vấn đề của Chu Nhất Lai mà là của Lục Chính Ông.
Thực ra không phải là Chu Nhất Lai chưa từng nghĩ qua, chỉ có điều là ông ta ta đã đồng ý với La Bá Lâm rồi, sẽ là một người đứng đầu, lật lọng, nhưng như vậy thật không tốt chút nào. Xem ra chủ tịch Trương không biết nội tình ra sao, nhưng ông ta là người rất nhạy cảm, đã nhận ra được vấn đề, liệu có phải Chủ tịch Trương đã có người đề cử rồi không? Nếu đã như vậy thì Lục Chính Ông đã tự không cho ông ta chút thể diện nào, vậy mình phải nể mặt chủ tịch Trương thôi.
Chu Nhất Lai nói:
– Vậy được, để tôi suy nghĩ đã.
Về việc chọn ra ứng cử viên làm phó thị trưởng Giang Hoài, Trương Nhất Phàm thật sự chưa có cách nào, nhưng biểu hiện hiện tại của Chu Nhất Lai thì không đáng để hắn ra mặt. Muốn hắn ra mặt thì phải trả hắn chi phí.
Chu Nhất Lai đang cân nhắc, trong phạm vi bản thân mình quản lí thì người nào có thể quan hệ với Trương Nhất Phàm chứ?
Anh ta về đến Thành ủy, lập tức gọi thư kí đi dò hỏi xem ai là người thân cận với Trương Hệ.
Lần này anh ta rất quyết tâm, khiến Lục Chính Ông cũng thấy khó coi, bản thân làm việc cùng anh ta bấy nhiêu năm rồi, rất trung thành, vậy mà một chút quyền lực Lục Chính Ông cũng không cho ông ta? Từ khi Chủ tịch tỉnh bị thay thế, Giang Hoài trở thành thiên hạ của Lục gia.
Khi anh ta đang cân nhắc làm thế nào để đạt được ước nguyện của bản thân, thì Chủ nhiệm ủy ban Kỷ luật tiến tới tìm hắn:
– Bí thư Chu, xảy ra chuyện lớn rồi!
Bí thư Ủy ban Kỷ luật Tưởng từ trước đến nay luôn là người điềm đạm, hôm nay bỗng chốc trở nên nôn nóng, xem ra sự việc không nhỏ nữa rồi.
Chu Nhất Lai nói:
– Sao vây? Xảy ra chuyện gì vậy?
Bí thư Tưởng hơi kích động, rút hai tờ giấy báo cáo từ trong cặp ra:
– Tự nhiên nhận được hai bức thư tố cáo Phó chủ tịch thường trực thành phố Lục Thiên Trường và Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố Kim Tử Quang.
– Cái gì?
Chu Nhất Lai lập tức đứng dậy:
– Trong thư nói gì?
Tưởng Bí thư nói:
– Hai người tham ô khoản rất lớn tiền công quỹ, âm thầm tổ chức tập đoàn đầu cơ nhà đất. Ngày đầu tiên bọn họ bắt đầu phiên giao dịch ở Dương Thị, mua 200 căn hộ. Bây giờ bị tố cáo! Số tiền lên đến hàng nghìn vạn.
Chu Nhất Lai nghe xong sự việc thấy hơi bị kích động, thiếu chút nữa thì vỗ tay khen hay. Có điều, sự vui mừng ấy chỉ thoảng chút hiện lên trên khuôn mặt rồi vụt mất. Đang lo không có khâu đột phá, thế là tốt rồi, tự nhiên lại có chuyện hay từ trên trời rơi xuống.
Có ý nghĩa, thật sự rất có ý nghĩa.
Hai người này đều là người của Lục Chính Ông, nếu để Lục Chính Ông mà biết được thì liệu ông ấy có từ trên máy bay mà nhảy xuống không?
Xem qua thư tố giác, Chu Nhất Lai lập tức nói:
– Đi thôi, lập tức lên Tỉnh ủy.
Lục Thiên Trường là cháu trai của Lục Chính Ông, là Phó chủ tịch thường trực thành phố Giang Hoài. Hiện nay bị người ta gửi thư tố cáo nói là anh ta âm thầm lợi dụng khoản lớn công quỹ để đầu cơ nhà đất. Thâu tóm rất nhiều bất động sản ở Giang Hoài.
Chẳng biết việc này có thật hay không, trước tiên cứ mặc kệ đã, Chu Nhất Lai thấy cần phải báo cáo với Tỉnh ủy việc này.
Cùng lúc dó, Ủy ban Kỷ luật tỉnh đồng thời cũng nhận được hai bức thư tố cáo, trong thứ nói rằng có rất nhiều sự thật chứng minh Lục Thiên Trường và Kim Tử Quang lợi dụng chức quyền, mưu cầu lợi ích riêng kiếm lời kếch xù, đầu tư nhà đất ở Giang Hoài là vi phạm quy định.
Chu Nhất Lai và Bí thư Tưởng vội vàng đi đến Ủy ban Kỷ luật tỉnh thì thấy Lý Hồng cũng đang xem hai bức thư này.
Vụ án tài chính lên đến hàng nghìn vạn, mà sự thật cũng đã rõ ràng, xem ra người tố cáo lần này hiểu rất rõ Lục Thiên Trường và Kim Tử Quang. Dựa vào kinh nghiệm của Lý Hồng, thì có quá nửa là sự thật.
Nhưng cô lại suy nghĩ đến một vấn đề, Lục Chính Ông chỉ vừa mới đi khỏi thì thư tố cáo liền được gửi tới, chắc chắn là có dụng ý, chứng tỏ là đang nhằm vào Lục Chính Ông, dụng ý của đối phương rõ ràng như vậy, ra tay thật là tàn nhẫn, lẽ nào lại muốn lật đổ Lục Chính Ông?
Nói lật đổ Lục Chính Ông thì hơi quá, cùng lắm là dạy cho ông ta một bài học thôi. Lý Hổng đã điều tra ra, Lục Thiên Trường chính là cháu trai của Lục Chính Ông, hơn nữa, còn là một đứa cháu thân cận tốt nhất với Lục Chính Ông.
Nội dung thư tố cáo lập tức được Tỉnh ủy và Thành ủy chú trọng. Chu Nhất Lai và Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật thành phố đang xin chỉ thị của lãnh đạo.
Lý Hồng quyết định dứt khoát:
– Đi, lên Ủy ban nhân dân tỉnh.
Lục Chính Ông không có ở đó, Trương Nhất Phàm hiện đang là người đứng đầu.
Lý Hồng vừa đi vừa nói:
– Văn Tĩnh, gọi điện cho Bàng Bí thư.
Lúc mọi người đến phòng của Trương Nhất Phàm thì cũng là lúc anh ta vừa cùng Phương Nam nói chuyện xong, nghe nói Thành ủy xảy ra chuyện lớn, anh ta lập tức gác hết công việc lại rồi cùng vài người ngồi xuống bàn luận sự việc này.
Mấy vị lãnh đạo quan trọng đã xem qua thư tố cáo, mọi người đều đang chờ kết luận của Trương Nhất Phàm. Có nên báo cho Lục Chính Ông biết không?
Bàng Bí thư nói:
– Đồng chí Nhất Phàm, Bí thư Lục chỉ vừa mới đi thì thư tố cáo liền tới, bên trong liệu có phải là có mưu kế gì không?
Trương Nhất Phàm bình tĩnh:
– Cho dù là có mưu kế gì hay không, đã có vấn đề thì chúng ta nhất định phải điều tra cho rõ. Như vậy đi, để Ủy ban Kỷ luật tỉnh cùng tham gia bí mật điểu tra nhé. Đồng chí Nhất Lai, công việc của các anh bên đó được coi là trọng điểm, chỉ hai người cũng ổn rồi, không cần phải bứt dây động rừng. Đợi kết luận của Ủy ban Kỷ luật tỉnh không phải là phương án tốt nhất, nếu như đúng là có việc như vậy, thì chúng ta phải báo cáo cho Bí thư Lục.
Bước hai của kế hoạch này là làm việc phải theo quy định, không được có một chút thiên vị nào.
Bí thư Bàng gật gật đầu: – Tôi cho rằng phương án của đồng chí Nhất Phàm rất đúng, không có vấn đề gì thì tốt, có vấn đề thì nhất định phải truy cứu. Cứ làm như vậy đi, tôi không có ý kiến!
Ông ta nhìn Chu Nhất Lai:
– Thành ủy các anh phải chú ý, khi sự việc còn chưa sáng tỏ thì tuyệt đối không được để lộ chút tin tức nào ra ngoài. Nếu không, có chuyện gì xảy ra thì các anh phải chịu hoàn toàn trách nhiệm!
Chu Nhất Lai và Tưởng Bí thư vỗ ngực cam đoan:
– Xin lãnh đạo yên tâm, chúng tôi nhất định tuân thủ nguyên tắc.
Lý Hồng đứng dậy:
-Vậy thì coi đó là là việc cá nhân đi.
– Đồng chí Lý Hồng, đợi một chút!
Khi bốn người đi rồi, Trương Nhất Phàm mới nói một câu. Lý Hồng dừng lại, hai người một lần nữa cùng nhau phân tích sự việc này. Bởi vì có liên quan đến Bất động sản Dương Thị, Trương Nhất Phàm trong lòng nghĩ, việc mà trước đây mình nghĩ đến bây giờ đã xảy ra rồi.
Anh ta nói với Lý Hồng: – Hôm đó là ngày đầu tiên của năm mới, chị dâu nhận được điện thoại nói rằng lượng tiêu thụ phòng ở Giang Hoài rất tốt, ngày thứ nhất đã không còn chỗ trống nào cả, lúc đó trong đầu tôi chợt lóe lên ý nghĩ, cũng không nhớ lắm, ai biết đâu xảy ra chuyện thật. Việc này cô phải điều tra cho rõ ràng, cuối cùng phải tìm ra xem có đầu mối gì không?
Lý Hồng nói:
– Việc này cũng có chút kỹ xảo đấy, anh có nghĩ đến điều gì không?
Trương Nhất Phàm:
– Kẻ tống tiền! Nhất định đứng phía sau khán đài ném đá giấu tay, cuối cùng cũng bị phát hiện thôi.
Nhưng hắn ta làm như vậy vì lý do gì? Vì an ninh của Giang Hoài sao? Hay xuất phát từ mục đích nào khác?
Trương Nhất Phàm:
– Bây giờ chúng ta phân công nhé, cô sẽ dốc toàn tâm toàn ý điều tra việc của Lục Thiên Trường và Kim Tử Quang, còn tôi chịu trách nhiệm tìm ra kẻ ném đá giấu tay đứng sau khán đài.
– Dạ, quyết định như vậy đi!
Lý Hồng gật gật đầu.