Mục lục
Quan Đạo Thiên Kiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tần Xuyên rõ hơn ai hết, trong thư bổ nhiệm Lý Hồng Huy, hàm ý của câu nói Quyền Bí thư thành ủy!
Bởi vậy, lúc Lý Hồng Huy thăm dò ý của y, y vẫn không thể nói.
Y liền chuyển chủ đề sang chuyện Tiền Trình trốn đi, còn một tuần nữa là đến tết rồi, bên chính phủ chắc bận làm đến ba mươi tết. Tiền Trình vẫn chưa sa lưới, áp lực của bọn họ cũng rất lớn.
Vì để Tiền Trình sa lưới một cách nhanh nhất, suy nghĩ của Lý Hồng Huy rất mạnh liệt, có lẽ từ chỗ Tiền Trình, có thể để lộ ra lỗ hổng. Nói không chừng lỗ hổng này, có thể để gã ngồi vững trên chiếc ghế của mình ở Vĩnh Lâm.
Không biết Tiền Trình đang sa cơ lỡ vận, giống y như một con chó Nhật đang nằm ở trong một kho hàng đã vứt đi ở đảo Hải Nam vậy. Con đường bôn ba này, lại bị bệnh, những tháng ngày này sống như heo như chó, hiện tại gã, thực sự có suy nghĩ vươn lên.
Điều khiến gã vô cùng buồn bực là, tiếng xe cảnh sát không ngớt, mỗi lần nghe thấy âm thanh này, Tiền Trình đều sợ đến mức sắc mặt tái xanh, vẫn chưa hoàn hồn.
Điều duy nhất khiến gã cảm thấy vui mừng là, Kim Lan Châu vẫn ở bên cạnh gã, không hề rời đi. Trong lúc này, Tiền Trình có chút hối hận, hối hận lúc trước đã đối xử với cô ấy như vậy, do đó, trong nhà kho bỏ đi, gã không khỏi thề với trời, nếu như có thể xuất cảnh thành công, nhất định phải đối xử tốt với cô ấy.
Những tháng ngày lo lắng hãi hùng, khiến gã mắc phải chứng bệnh hoảng sợ. Còn có có chứng bệnh nói vào sáng sớm nghiêm trọng, mấy lần lúc đang làm việc với Kim Lan Châu, đột nhiên tiếng xe cảnh sát vang lên, mấy lần hoảng sợ như thế này, một số công năng cũng không được.
Trải qua những tháng ngày sống không bằng chết, Tiền Trình tưởng như điên lên. Gã nói mình muốn tự thú, Kim Lan Châu luôn khuyên gã, gã phải tỉnh táo lại một chút, kiên cường hơn một chút. Kiên trì là thắng lợi! Mỗi lần nghe thấy những lời này, Tiền Trình như lại thấy được hy vọng.
Gã thay cái thẻ mà Kim Lan Châu vừa mới mua, gọi điện thoại cho Diêu Mộ Tình.
Diêu Mộ Tình không ngờ mình tỉnh lại sau một đêm, vẫn còn sống.
Hôm qua, cô ấy không gọi điện thoại cho bất kì một ai, cũng không cầu cứu với bệnh viện, lúc đó cô thầm nghĩ, nếu như chết, thì đó là ý trời.
Cái chết của mẹ và em trai, đã chịu oan khuất, mà cô ấy sống trên thế giới này, không có quá nhiều người thân, cho nên cô không lưu luyến. Chết, đối với một số người mà nói, cũng là một sự giải thoát.
Diêu Mộ Tình trong lòng chỉ cầu chết nhanh, khiến trong ngày hôm qua, tâm tình rộng mở trong sáng, dường như đã nhìn thấu được rất nhiều điều.
Đời người, chỉ khi trải qua sự sống cái chết mới tỉnh ngộ ra, mới có thể tiếp thu nhiều thứ hơn.
Lúc bị tiếng điện thoại của Tiền Trình làm cho tỉnh giấc, Diêu Mộ Tình ngồi dậy, phát hiện cái chân của mình, không sao. Chỉ có điều bụng lại rất đói, toàn thân không còn sức lực.
Cô có một thói quen, chỉ cần bụng đói, toàn thân sẽ không còn sức lực nữa. Lúc cô ấy cầm điện thoại lên, nghe thấy cái giọng nửa sống nửa chết của Tiền Trình, Diêu Mộ Tình lại khôi phục lại bộ dạng diễm lệ lạnh lùng thường ngày của mình:
- Anh đang ở đâu?
- Tôi ở Hải Nam, mau bảo người đến đón tôi. Nếu không xuất ngoại, tôi sẽ bị chết ở đây mất.
Diêu Mộ Tình bình tĩnh nói:
- Anh cứ ở nguyên đó, en bảo Ấn Tương sắp xếp cho.
- Cảm ơn cô Diêu,
Tiền Trình dập máy, nhìn Kim Lan Châu:
- Chúng ta được cứu rồi!
Kim Lan Châu nói:
- Đợi anh xuất ngoại rồi, em sẽ về quê.
Tiền Trình liền lo lắng:
- Tại sao, tại sao không chịu đi cùng anh. Tại sao? Chẳng nhẽ em vẫn chưa tha thứ cho anh sao?
Kim Lan Châu cúi đầu, ngân ngấn nước mắt:
- Em ra ngoài mua chút đồ ăn.
Nhìn Kim Lan Châu đi đến cửa, Tiền Trình lại ho khan một trận.
Gần đây cảm cúm rất nặng, đã ho một khoảng thời gian rồi. Chỉ có điều, Kim Lan Châu vừa đi, gã liền không ho nữa, mà bỗng sinh khí dồi dào.
Hồ Lôi nhận được tin, Tiền Trình và Kim Lan Châu đã ở trong một kho hàng bỏ đi ở Hải Nam, hơn nữa Tiền Trình đã bị bệnh lâu ngày, không tiện hành động.
Hồi Lôi liền cười tủm tỉm:
- Tiền Trình khốn kiếp này, mày cũng có ngày hôm nay! Chơi với ông mày, ông mày chơi chết mày luôn!
Kim Lan Châu vừa gọi xong điện thoại, quay đầu lại đột nhiên phát hiện, Tiền Trình đã đứng ở đó.
Sắc mặt Kim Lan Châu như tro tàn, trong đầu trống rỗng. Hóa ra Tiền Trình luôn giả bệnh với mình, con cáo già này, lần này mình lại trúng kế rồi, sớm biết, gã hẳn không tin tưởng mình dễ dàng như vậy, không ngờ vẫn trúng kế của lão.
Cô biết trong tay Tiền Trình có súng, Kim Lan Châu không dám động đậy, ngoan ngoãn trở về kho hàng với gã.
Trong kho hàng, Tiền Trình tìm một sợi dây thừng, trói Kim Lan Châu, quanh một cái cột.
Sau đó gã ngồi đối diện với Kim Lan Châu, châm thuốc, nhìn chằm chằm Kim Lan Châu nói:
- Thực ra anh nên nghĩ từ lâu, tại sao mỗi khi anh đến một nơi nào đó, cảnh sát đều có thể tìm đến chúng ta nhanh như vậy. Hóa ra em luôn bán rẻ anh! Nói, tại sao lại như vậy?Kim Lan Châu không nói, chỉ trừng mắt nhìn Tiền Trình.
Khẩu súng trong tay Tiền Trình chỉ, vào chỗ cao của ngực trái Kim Lan Châu:
- Em không nói, bố mày sẽ bắn tại đây.
- Anh giết tôi đi! Tôi sẽ không nói gì đâu!
Kim Lan Châu khẽ cắn môi, muốn chống trọi cứng rắn.
Tiền Trình đùa với khẩu súng trong tay, chỉ lên trán của Kim Lan Châu, từ trong mồm phát ra một âm thanh, pằng – Kim Lan Châu sợ đến mức toàn thân đều run lên, sắc mặt tái xanh, suýt chút nữa là sụp đổ, Tiền Trình cười:
- Thấy em vất vả nhạy cùng anh xa như vậy, anh thực sự không nỡ giết em. Nói, là ai bảo em làm như vậy? Hồ Lôi hay là Liễu Hải?
Kim Lan Châu gật đầu:
- Là Hồ thiếu gia.
- Anh biết ngay là tê tiểu tử thối này không bỏ qua cho anh mà, nói, gửi tin tố giác đến Ủy ban kỉ luật, hay là em cung cấp manh mối?
Kim Lan Châu cắn răng tiếp tục gật đầu.
Tiền Trình hỏi, cuối cùng Kim Lan Châu đã gây ra rồi, Tiền Trình đã tìm thấy một chiếc máy theo dõi, từ trong chiếc áo ngực và chiếc nhẫn của cô. Tiền Trình xé mảnh vải ấy, nhét vào mồm cô, sau đó vỗ vào đầu Kim Lan Châu:
- Chúc em may mắn! Đồ hèn hạ!
Nói xong, Tiền Trình dùng súng đánh mạnh, làm cho Kim Lan Châu hôn mê.
Xử lý Kim Lan Châu, gã liền xách chiếc hòm da lên, kéo cái mũ, nhìn xe cạnh cái kho có bóng dáng của ai không, lúc này mới lén lút đi ra ngoài.
Ven đường, Tiền Trình đang nhìn đồng hồ, một ciếc taxi đi đến, Tiền Trình vẫy tay:
- Dừng xe, dừng xe!
Taxi dừng ở phía trước, Tiền Trình mở cửa ra:
- Không được nhúc nhích!
Vị trí phía sau của chiếc taxi, đột nhiên xuất hiện một người, vừa nãy Tiền Trình còn kiên trì chịu đựng, hình như chiếc xe này có chỗ nào không đúng. Bây giờ mới phát hiện hóa ra là cửa kính không đúng lắm, đáng tiếc, giờ đã muộn rồi.
Cách đó không xa có một chiếc xe lao tới rất nhanh, có mấy tên cảnh sát nhảy từ trên xe xuống, người cầm đầu là đại đội trưởng Công anh hình sự thành phố Vĩnh Lâm. Cảnh sát đóng giả làm lái xe cũng nhảy xuống cướp lấy súng của Tiền Trình, hai người liền tra tấn gã.
Đội trưởng đội hình sự nói:
- cục trưởng Tiền, khoảng thời gian này anh vất vả rồi, chạy hơn ngàn dặm.
Tiền Trình không nói, ủ rũ bị đẩy vào trong xe.
Lúc này, còn có hai cô nữ cảnh sát, đưa Kim Lan Châu từ trong kho hàng ra. Hai người gặp nhau một lần nữa, trong mắt Kim Lan Châu, đã hiện lên nhiều nỗi căm hận.
Tiền Trình đã bị sa lưới, tin tức này truyền đến Vĩnh Lâm, cũng đã truyền đến Ủy ban Ký luật tỉnh. Các đồng chí ở Vĩnh Lâm, sau khi bắt giữ Tiền Trình, đã chuyển gã cho Ủy ban Kỷ luật tỉnh, đồng thời giao cho viện kiểm sát.
Ấn Tương nhận được tin, tên Tiền Trình cũng không phải là người, đã xảy ra chuyện này, nên sớm liên lạc với tổ chức, bây giờ một mình gã trốn đi, rơi vào tay cảnh sát, lần này rắc rối to rồi.
Gã vừa gọi điện thoại, vừa lòng nóng như lửa đốt chạy đến hộp đêm Vương Miện, Ô Dật Long không ở đó, Diêu Mộ Tình là chủ của tập đoàn Vĩnh Lâm, nhưng mà lúc gã đến hộp đêm Vương Miện, cũng không có Diêu Mộ Tình ở đó.
Bùi Vạn Lí cũng đã đến, hai người mặt mày kích động, vội đến mức toàn thân toát hết cả mồ hôi, Diêu Mộ Tình không có ở đây, làm thế nào bây giờ?
Điện thoại cũng không liên lạc được, chẳng nhẽ đã xảy ra chuyện rồi?
Trong lúc hai người vô cùng lo lắng, một cô gái hay đi theo Diêu Mộ Tình cầm một phong thư chạy đến
- Ấn tổng, Bùi Tổng, đây là thứ mà cô Diêu để lại cho các anh.
- Mau lấy ra xem!
Hai người không thể chờ đợi được nữa, xé thư mà Diêu Mộ Tình để lại ra xem, lúc hai người nhìn thấy bức thư này, trong lòng đã lạnh hơn nửa.
Hoa phi hoa, sương phi sương, nửa đêm đến, trời sáng đi.
Đến như giấc mơ? Đi như mây không tìm được chỗ.
Diêu Mộ Tình!
- Có ý gì?
Ấn Tương và Bùi Ngàn Ló xem xong bức thư này, liền ngồi xuống, bộ dạng ngơ ngác, sững người ở đó:
- Đây có ý gì nhỉ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK