Mục lục
Quan Đạo Thiên Kiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiếng kêu này của Miêu Miêu không quan trọng, Trương Nhất Phàm bị dọa đến cả người toát mồ hôi lạnh.
Hắn nhìn Liễu Hồng, con bé chẳng phải ngủ rồi sao?
Liễu Hồng lại càng hoảng hốt hơn đến nỗi đỏ bừng cả mặt, như phản xa có điều kiện vậy lấy chăn đắp ngay lên người. Cô nhìn Trương Nhất Phàm, bực bội nói không nên lời.
Tiểu Miêu Miêu thấy kì lạ quan sát hai người:
- Chú, hai người đang làm gì vậy?
Trương Nhất Phàm khẽ cắn răng:
- Làm bài tập, bọn chú đang làm bài tập. Miêu Miêu ngoan, chú và mẹ làm xong bài tập rồi qua với con nha.
Miêu Miêu rất ngoan:
- Đừng gạt con đấy.
Trương Nhất Phàm rất thành thật gật đầu, lúc này Tiểu Miêu Miêu mới mở cửa bỏ đi.
Liễu Hồng sợ đến cả người toát mồ hôi lạnh, xấu hổ chết đi được. Cô không nói gì nhìn Trương Nhất Phàm, trong lòng như một chú nai tơ vậy, cứ lo lắng không yên. Bị con gái nhìn thấy chuyện này, ngượng chết đi được!
Trương Nhất Phàm bình tĩnh lại một chút, nhìn Liễu Hồng ở dưới, Liễu Hồng cũng nhìn hắn, trong mắt hai người tràn ngập ám muội, Liễu Hồng ngượng ngùng nói:
- Bài tập này còn làm nữa không?
- Làm, làm!
Trương Nhất Phàm lại co rúm lại, Liễu Hồng cắn chặt răng, nhưng lại không dám phát ra tiếng. Trương Nhất Phàm sợ cô chịu không nổi sẽ kinh động đến Miêu Miêu, tiện tay xé một miếng vải:
- Cắn chặt cái này ——
Liễu Hồng cũng không suy nghĩ, mở miệng ra liền cắn ngay vào vật Trương Nhất Phàm nhét vào.
Ư ư ——
Mùi vị có chút không bình thường, kì lạ lắm, Liễu Hồng muôn nhổ ra, nhưng lại nhổ không được. Trương Nhất Phàm ở trên người cô, ra sức tấn công. Hai người có cảm giác như lâu hạn gặp mưa, Liễu Hồng là một người phụ nữ thực sự, là một người mẹ đã ba mươi tuổi, cho dù ngày nào cũng làm chuyện này, cô cũng không cảm thấy mệt.
Trương Nhất Phàm thì sao, từ trước tới nay, tinh thần và thể xác cũng xem như tốt. Trước đây cùng lúc đối phó với Liễu Hồng và Hà Tiêu Tiêu đều là chuyện nhỏ nhặt, hôm nay chỉ đối phó với một mình Liễu Hồng, tất nhiên không có áp lực nào cả.
Trương Nhất Phàm có một thói quen, khi ở cùng với Lưu Hiểu Hiên, Thẩm Uyển Vân, cho tới bây giờ đều không phải lo lắng, cũng không phải băn khoăn cảm nhận của hai người đó, vì cho dù là Trương Nhất Phàm ra sức tấn công thì hai người cũng chịu đựng được.
Lưu Hiểu Hiên lại càng ngang bướng hơn cả, khi hai người ở cùng nhau, luôn là thâu đêm suốt sáng, thỏa sức vui vẻ. Thẩm Uyển Vân cũng không thua kém, trên cơ bản là có thể là tay ngang với Trương Nhất Phàm, chỉ có khi ở cùng với Đổng Tiểu Phàm, Trương Nhất Phàm không dám quá ra sức. Trước đây khi một mình hắn ở cùng Hà Tiêu Tiêu, cũng không dám ra toàn bộ sức lực, chính vì như vậy, hắn mới tìm tới Liễu Hồng để bù đắp lại.
Đây có thể là vấn đề thể trạng của từng người, Trương Nhất Phàm chỉ cảm thấy hôm nay có quá nhiều sức mạnh phải giải phóng trên người Liễu Hồng. Vì thế hắn giống như một con báo phát cuồng, một lần rồi lại một lần nữa tấn công đến.
Tuy Liễu Hồng là một người mạnh mẽ, nhưng dưới sự tấn công mãnh liệt của Trương Nhất Phàm, cô hoàn toàn thất thủ. Chỉ cảm thấy rất thoải mái, một chốc lại như lên mây, một chốc lại như xuống đáy vực.
Cảm giác giống như ngồi trên tàu lượn siêu tốc vậy, rung động lòng người, nhưng lại để lại cảm giác vô tận.
Tiểu Miêu Miêu một mình ở phòng bên cạnh lẩm bẩm:
- Mẹ vẫn chưa quay lại, mẹ vẫn chưa quay lai?
Mẹ và chú đang làm bài tập, rất nhanh sẽ quay lại thôi.
Nói vậy, nói vậy liền ngủ say mất.
Dưới ánh đèn bên cạnh, thân hình trắng nõn của Liễu Hồng, còn có đôi gò bồng đầy đà vụt qua, hai điểm màu hồng cứ thế dập dờn theo. Trương Nhất Phàm mồ hôi như mưa, ra sức tấn công, một lần, hai lần, ba rồi bốn lần, ra sức kinh hồn, tràn đầy mạnh mẽ, rung động đến tâm can.
Liễu Hồng cắn lấy miếng vải kia, cổ họng phát ra tiếng ư ử, trầm thấp mà du dương.
Phù phù —— cứ theo tiếng rên nhẹ của Trương Nhất Phàm, một luồng sức mạnh tích tụ từ lâu cuối cùng cũng bộc phát trong cơ thể.
Liễu Hồng cảm nhận được rõ ràng một luồng sức mạnh đang tấn công vào trong cơ thể mình. Cảm giác đó rất huyền diệu, rất dễ chịu.
Từ từ, Trương Nhất Phàm bình thường lại, nằm trên người Liễu Hồng không động đậy.
Liễu Hồng ừ ừ vài tiếng, đưa tay ra kéo miếng vải trong miệng mình:
- Anh nhét vào miệng em vật gì vậy, mùi lạ lạ.
Hai người soi dưới ánh đèn, trời ơi —— không ngờ trong tay Liễu Hồng lại là chiếc quần lót nhỏ vải bông màu đen của cô.
Hai mắt của Liễu Hồng lập tức giống như hai cái bánh nướng vậy, tròn xoe.
- Anh...
Trương Nhất Phàm tròn xoe mắt, sau đó cười ha hả:
- Không sao, dù gì cũng là quần của em, lại không bẩn.
Vốn dĩ cái quần này tối nay cũng vừa mới thay, chẳng qua là ban nãy khi Liễu Hồng bị Trương Nhất Phàm vuốt ve đã chảy ra một chút dịch nhờn, vì vậy, Liễu Hồng mới cảm thấy có mùi rất kì lạ.
Mặt Liễu Hồng buồn rười rượi, cứ buồn bực mãi.
Cô không ngờ mình lại nhét quần lót của mình vào miệng mình…..
Trương Nhất Phàm vuốt ve mặt cô:
- Không sao, không sao, nếu em cảm thấy quần lót mình không sạch, lần sau đổi cái của anh.
Liễu Hồng đấm vào ngực hắn:
- Anh còn nói nữa, nhìn cũng không chịu nhìn cứ thế đưa cho em.
Cô đứng dậy:
- Em đi xem Miêu Miêu.
Nhìn thân hình trần trụi kia của Liễu Hồng, còn có cặp mông đầy đặn kia, Trương Nhất Phàm có chút kìm không nổi, đưa tay ra vỗ vào mông cô một cái.
Liễu Hồng khẽ cắn môi, có chút uất ức nhìn Trương Nhất Phàm một cái, cầm chiếc quần lót ban nãy ngậm trong miệng mặc vào, lại mặc áo ngủ vào, lúc này mới đi qua phòng bên cạnh.
Tiểu Miêu Miêu sớm đã ngủ rồi, nằm trên gối ngủ rất say, Liễu Hồng kéo kéo chăn đắp cho con bé, lại nhẹ nhàng đi ra ngoài. Trương Nhất Phàm không thường xuyên đến đây, vẫn là đến với anh ấy vậy!
Chỉ có điều vừa rồi bị anh ấy làm mãnh liệt như vậy, Liễu Hồng cảm thấy sức mạnh này quá kinh ngạc. Mọi lần Trương Nhất Phàm chỉ cần thời gian dài một chút liền dày vò đến nỗi mình không chịu nổi.
Người đàn ông này đúng thật là dã thú, nhưng mà Liễu Hồng lại rất thích sự khoái cảm mà kiểu thú tính này mang lại.
Vừa mới từ phòng Tiểu Miêu Miêu đi ra, chỉ cảm thấy phía dưới một dòng nhiệt chảy ra, Liễu Hồng kẹp chặt hai chân, vội vàng đi vào nhà vệ sinh.
Khi đi lại vào phòng, Trương Nhất Phàm đang hút thuốc trên giường, dường như đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Liễu Hồng bò qua, nhẹ nhàng rúc vào người hắn:
- Anh đang nghĩ gì vậy?
Trương Nhất Phàm đang nghĩ đến chuyện Lý Thiên Trụ giao cho hắn, liên quan việc chỉnh đốn của phần đông doanh nghiệp nhà nước. Doanh nghiệp nhà nước vẫn luôn là vấn đề nan giải, rất nhiều doanh nghiệp nhà nước, các ban ngành chính phủ vì muốn mở rộng các nhà máy không để bị đóng cửa, có thể kiếm được một miếng cơm nên thường cam đoan cho họ vay mượn.
Chính vì cách làm này mới khiến cho những doanh nghiệp này mất đi áp lực và sự tự lực cánh sinh của mình, dù sao thì cũng đã có chính phủ bảo đảm, sợ gì chứ?
Một xí nghiệp mất đi động lực cũng như mất đi sinh mạng.
Vì vậy, những doanh nghiệp này càng ngày càng xuống cấp, càng ngày càng thối nát. Gần đây lần lượt từ từ đóng cửa, Trương Nhất Phàm đang suy nghĩ đến những vấn đề này, cơ thể lạnh băng của Liễu Hồng liền dựa vào.
Trương Nhất Phàm tỉnh lại giữa sự hoảng hốt:
- Miêu Miêu ngủ rồi à?
Liễu Hồng gật đầu, dưới áo ngủ trống trơn, lại không mặc đồ lót, đôi gò bồng đẫy đà trước ngực dính vào cánh tay của Trương Nhất Phàm. Cảm giác này rất tốt, đàn ông đều rất thích cảm giác này.
Trương Nhất Phàm cố ý cọ vào vài cái, Liễu Hồng có chút ngượng ngùng nhìn hắn:
- Anh còn chưa đủ sao?
- Sao đủ được? Lúc nãy mới đến đâu thôi chứ?
Rõ ràng Trương Nhất Phàm có chút chưa đủ, sự tấn công vừa rồi chỉ là mới bắt đầu thôi? Rất lâu rồi không làm bài tập, một hai lần làm sao ăn đủ no chứ?
Nhưng nghĩ đến Miêu Miêu ngủ một mình ở phòng bên cạnh, Trương Nhất Phàm liền nói:
- Em đi xem Miêu Miêu đi, trẻ con ngủ một mình có chút sợ hãi đó.
Liễu Hồng lắc đầu:
- Miêu Miêu không sao đâu, trước kia cũng một mình ngủ, em ở đây cùng anh.
- Em sợ anh giận?
Trương Nhất Phàm mỉm cười nhìn cô, Liễu Hồng ghé mặt đến:
- Không! Chỉ là anh không thường xuyên đến, em muốn ở với anh.
Trương Nhất Phàm đưa tay ra kéo lấy eo của Liễu Hồng:
- Vậy được rồi! Nhưng mà đợi lát nữa anh sẽ còn...
Hắn nhìn Liễu Hồng, Liễu Hồng liền hiểu ngay ý hắn.
Cô cúi thấp đầu xuống:
- Ừm, nhưng anh đừng làm mạnh như lúc nãy, em sợ...
Lời của phụ nữ bình thường đều là ngược lại, nếu Liễu hồng sợ thì đã không đến phòng của Trương Nhất Phàm một lần nữa. Chỉ là lần này cô thật sự đến để qua đêm với Trương Nhất Phàm.
Là người phụ nữ của Trương Nhất Phàm, không thể vì hắn mà chia sẻ nổi buồn, cũng không thể cho hắn sự dịu dàng cần có, Liễu Hồng cảm thấy mình có chút làm không tốt. Chí ít cô cũng mặc cảm so với Hà Tiêu Tiêu.
Vì vậy, cô chỉ có thể cố gắng hết sức mình, ở cùng Trương Nhất Phàm nhiều một chút, nhất là khi Trương Nhất Phàm cần, bất kể là chuyện gì, cô đều không oán trách không hối hận, cố gắng hết sức.
Đêm nay, Liễu Hồng lại tận tâm hết sức hầu hạ Trương Nhất Phàm hai lần, thêm một lần trước đó, tổng cộng là ba lần, sau khi xong việc, Liễu Hồng hoàn toàn mất đi khả năng cử động, chỉ có thể trần như nhộng nằm trên giường, hai má đỏ bừng, thân thể nóng bừng. Cuối cùng vẫn là Trương Nhất Phàm dùng khăn mặt lau sạch người giúp cô.
Mỗi lần ở cùng Trương Nhất Phàm, Liễu Hồng đều cảm thấy trong hai mươi mấy năm trước đây nếu không gặp Trương Nhất Phàm, quả thực là sống quá uổng phí.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK