Bên cạnh là một cô gái vô cùng xinh đẹp, áp hai cánh tay thon dài lại:
-Lục thiếu gia, đang nghĩ gì vậy?
Âm thanh nũng nịu, mê đắm tận xương, Lục Thiên Khoáng vung tay lên.
-Tránh ra, đừng làm phiền tôi!
Trên mặt cô ấy hiện lên một tia buồn khổ, ngoan ngoãn mà đưa tay ra.
Chu thế Vinh đi vào, đưa ánh mắt, cô gái đó lập tức đứng dậy, liền bước vội rời khỏi.
-Tôi nói anh làm gì ở đây? Một khuôn mặt như quả mướp đắng, cuộc sống khổ ít, tận hưởng cuộc sống trước mắt đi!
Chu Thế Vinh ngồi đối diện với Lục Thiên Khoáng.
-Nghe nói vấn đề của chú Lục, lập tức liền đến đây giải quyết, chẳng lẽ cậu không vui mừng?
Lục thiên Khoáng liếc nhìn anh ta.
-tôi làm sao nói với anh đây, người không lo xa tất có lo gần, suốt ngày chỉ biết chơi với phụ nữ, chuyện nghiêm chỉnh thì hiểu cái gì.
-ây, anh đừng có nói tôi như vậy, Hoàng Triều Quốc Tế có thể có được hôm nay, đó cũng là công lao của tôi, lại nói, nhà họ Chu chúng tôi đã phân công rõ ràng, giai đoạn của tôi bây giờ là nghỉ ngơi dưỡng sức, tìm cho chu gia một người vợ, nối dõi tông đường, nếu thành công, đó cũng chính là công lao giỏi.
Lục Thiên Khoáng uống một ly, châm thuốc lá, đem cánh tay khoác lên ghế xô-pha.
-Ây, Trưởng ban thư ký ngày mai có trở về thật không?
Chu thế Vinh tiếp cận hỏi.
-Tin tức này hẳn là không sai. Tôi nghĩ hai vị thủ trưởng còn không đến mức nói đùa.
Lục Thiên Khoáng nói một cách điềm đạm.
– nhưng tôi vẫn thấy rất lạ, Trương Nhất Phàm sẽ thế nào?
Chu Thế Vinh lẩm bẩm:
-Rõ ràng đây là một cơ hội, hắn làm sao bỏ cuộc?
-Anh cũng hi vọng ba tôi sụp đổ?
-Ây, sao cậu lại nói như vậy? Tôi làm sao lại hi vọng chú Lục sụp đổ? Tôi chỉ là căn cứ tình thế trước mắt của tỉnh Giang Hoài mà xem, không có lý do gì? Chẳng lẽ cậu lại không nhận ra như vậy?
Lục Thiên Khoáng nhả điếu thuốc.
Xem không hiểu, không biết anh ta chơi trò nào?
Hai người trầm lặng một hồi, Chu Thế Vinh thở dài.
-Thật đúng là không hiểu hắn ta, chuyện lần trước của Hạ Vi Nhi, cũng là do anh ta ra tay làm, làm thành như vậy, cậu nói xem có phải hắn đang trả đũa?
Nghĩ đến Hạ Vi Nhi, Chu Thế Vinh thở dài trong lòng.
-Đáng tiếc thật!
Lục Thiên Khoáng bọp điếu thuốc, mắng một câu.
-nếu anh hùng mạnh như vậy, còn muốn động đến Hạ Vi Nhi, chẳng lẽ anh không biết cô ấy là diễn viên tập đoàn Dương thị? Dương thị bồi dưỡng cô ấy ra, lại có Trương Mạnh Phàm che chở, nghe nói bây giờ cô ấy vẫn độc thân, từ trước đến giờ chưa từng cùng ai làm chuyện xấu. Chỉ cần là bữa tiệc của Hạ Vi Nhi, Trương Mạnh Phàm bất kể bao nhiêu tiền, anh ta cũng chi! chú chú ý đến cô ấy, chỉ có tìm cái chết!
Chu Thế Vinh sắc mặt có chút không tự nhiên. Ngày đó nếu không vì thấy Lục Thiên Trường thích cô ta, anh ta sẽ không chọn chủ ý đó, ai có thể biết chuyện gì sẽ xảy ra?
Bây giờ Lục Thiên Trường ở trong thời gian thẩm tra, Lục Chính Ông khó bảo toàn, Lục Thiên Trường có thể không bình yên vô sự đi ra vẫn là điều không thể biết.
Đối với những việc đã làm của Lục thiên Trường, Chu Thế Vinh trong lòng rất rõ, anh ta bị Kim Tử Quang làm phiền, thật sự đầu sỏ chính là Kim tử Quang, hôm nay của Lục Thiên Trường đều là do Kim Tử Quang dụ dỗ.
Chu Thế Vinh gãi gãi đầu.
-Ây cậu đừng cố trách mắng tôi nữa, ủy ban kỷ luật bên đó cậu nên tìm hiểu một chút, tiền không là vấn đề.
-chuyện này à, anh nghĩ tôi vẫn là đi tìm chị của tôi đi! thông tin của chị ấy nhanh hơn tôi.
-Âu Dương Tam Hào là thư ký của chú Lục, ông ta làm gì không nói cùng cậu?
-Xí, anh còn nói nguyên tắc với tôi, hơn nữa là ba của tôi nói trước mặt mọi người, không cần Âu Dương Tam Hào chủ ý gì, công tư rõ ràng, nói chúng tôi kiếm tiền, tự mà đi kiếm, không cần đánh cờ hiệu loạn xạ ở bên ngoài.
-Tôi luôn cảm thấy chú Lục người này khá kì lạ, vì sao hai con đều không cho vào nhà nước, lại sắp xếp đứa cháu trai đi vào, làm không hiểu? chẳng lẽ ông ta khẳng định như vậy, hai người họ lăn lộn thể chế so với Thiên Trường kém?
-Thôi đi, không nói chuyện này nữa, tôi phải về đây.
Lục Thiên Khoáng đứng lên.
-Tôi nói cho cậu biết chuyện đó, nhất thiết không được nói cho ai biết.
-Biết, biết!
Chu Thế Vinh cũng đứng lên.
-Ở lại đây chơi đi, tối nay không cần về nhà.
-Không được, dù có muộn hơn nữa cũng phải về, đây là quy định của ba tôi.
Lục Thiên Khoáng vỗ vỗ mông rồi đi về.
Sáng sớm hôm sau, bảy giờ!
Theo chuyến bay từ Giang Hoài đến Hồng Kông. đúng giờ đáp xuống.
Trương nhất Phàm thức dậy rất sớm, hắn so với ai cũng thận trọng hơn.
Trương Tuyết Phong và Đằng Phi rất sớm đã đến biệt thự. điện thoại reo lên, Trương Tuyết Phong a lô một tiếng.
-Đội trưởng Trương, người đã đem đến, chúng tôi đang ở đại sảnh của sân bay.
Trương Tuyết Phong nói:
-Giao cho người của ủy ban kỷ luật, các anh trở về đi.
-Dạ
Tắt máy điện thoại, Trương Tuyết Phong đi tới.
-Chủ tịch tỉnh Trương, người đã tới rồi, đang giao dịch với ủy ban kỷ luật.
Trương Nhất Phàm nhìn Bàng Phi.
-Gọi điện thoại cho bí thư Lý Hồng, tôi có chứng cứ muốn nói với cô ta.
Đằng Phi đã gọi được vào điện thoại của Văn Tĩnh, tìm bí thư Lý.
Vì để đón tiếp Trưởng ban thư ký trở về, hôm nay Lý Hồng cũng dậy từ rất sớm, Văn Tĩnh tối hôm qua ngủ ở nhà cô ấy.
-Bí thưLý, chủ tịch tỉnh Trương gọi điện đến.
Lý Hồng nhận điện.
-Sớm!
Trương Nhất Phàm nói:
-Đồng chí cục công an đã vào đúng chỗ chưa? nhất định phải chú ý an toàn của Trưởng ban thư ký, nhưng cũng không cần căng thẳng quá, đừng để phóng viên chụp được chuyện Trưởngng ban thư ký trở về.
-Ừm tôi đã gọi cho cục công an âm thầm bảo hộ ở sân bay, yên tâm đi! đón ông ta chỉ là hai nhân viên công tác.
-tốt, vậy tôi ở tỉnh ủy đợi tin tốt của cô.
5 phút sau, Trương Tuyết Phong lại nhận được cuộc điện thoại.
-Trương đội, giao dịch xong, họ đang lên xe.
-Làm tốt lắm, các anh vất vả rồi! tôi sẽ đem tin tốt này nói với sếp.
-Được! tạm biết
Trương Nhất Phàm thay quần áo.
-Đi, đến tỉnh ủy!
-Ây, sao lại có sương mù? Lúc chúng ta đến chưa có?
Đằng Phi kinh ngạc nói.
Trương Tuyết Phong cũng có chút kì lạ, sương này nói lên thì lên, không thể tin nổi!
Xe số 2 màu đen, vào lúc sương sớm, chầm chậm chạy đến, lái xe hướng về tòa nhà tỉnh ủy.
Lục Chính Ông hôm nay dậy rất sớm, tối qua một chút cũng không ngủ. Làm Bí thư tỉnh ủy lâu như vậy, anh ta lần đầu tiên căng thẳng như vậy, Trần phu nhân thêm quần áo cho ông ta.
-hôm nay sương đột nhiên xuất hiện sớm, tầm nhìn không đến năm thước. đi đường cẩn thận một chút.
Lục Chính Ông cũng không nói gì, gọi Âu Dương Tam Hào đi tỉnh ủy.
Bên ngoài, quả nhiên tràn ngập sương mù.
Giống như bóng ma bao phủ ở trong lòng của Lục Chính Ông vậy.
Hai nhân viên đi đón Trưởng ban thư ký trở về, một trái một phải ngồi hai bên của Trưởng ban thư ký.
-Ông Lưu, hôm nay sương như vậy, thật kì lạ! khi chúng tôi đến rõ ràng là không có sương mù.
-Đúng vậy! thời tiết hôm nay thật sự khó hiểu.
Ông Lưu gọi tài xế.
-Chạy chậm một chút, nhưng phảiđến tỉnh ủy trước tám giờ.
-dạ được! hai vị lãnh đạo cứ yên tâm đi! Tôi lái xe vừa nhanh lại an toàn. từ trước đến giờ chưa hề xảy ra tai nạn nào, chút sương mù này không là cái gì!
-Cẩn thận –
Trong sương mù, một chiếc xe hàng đâm đến.
Chi
~~ thình thịch – oanh – linh
~~linh
~linh
~linh Trương nhất Phàm, Lục Chính Ông, thư ký Đằng, Cục trưởng Công an thành phố điện thoại cùng reo lên.
-Không ổn rồi, chiếc xe đón Trưởng ban thư ký, cách sân bay khoảng 15 km đã xảy ra tai nạn, Trưởng ban thư ký và hai nhân viên công tác tử vong tại chỗ, tài xế bị thương nặng.
Vù vù
~~Lục Chính Ông chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, điện thoại rơi xuống đất.
Trương nhất Phàm cũng chấn kinh, ngẩn ngơ, tại sao lại như vậy?
Sắc mặt Lý Hồng thay đổi xảy ra tai nạn xe???
Cục công an thành phố sợ ra mặt.
-Sao lại thế này? Sao lại thế này? không phải để các anh bảo hộ sao? làm chuyện gì vậy? lập tức phong tỏa hiện trường.
Trương Nhất Phàm ngẩn ngơ, nói với Trương Tuyết Phong.
-Đi sơn trang Độ Giả!
Lục Chính Ông tỉnh táo trở lại.
-Đi sơn trang Độ Giá
Hai chiếc xe, một trước một sau, ồ ạt hướng về sơn trang Độ Giả.
Trương Nhất Phàm sau khi xuống xe, xe của Lục Chính Ông cũng đã tới, hai người đứng bên cạnh xe, nhìn nhau không nói gì.
Chuyện tai nạn xe này xảy ra thật sự đúng lúc, làm sao nói chuyện với thủ trưởng trung ương đây?
Hai người lặng im một hồi, lúc này mới nói:
-Đi thối đối diện với sự thật.
Ở lầu số 1, hai vị thủ trưởng sáng sớm đã vệ sinh cá nhân xong, nhìn thời gian chầm chậm chỉ tám giờ một khắc, họ nghĩ, Lục Chính Ông và Trương nhất Phàm nên đến đây báo cáo kết quả rồi. Hai người đang ăn sáng, thư ký đi vào báo cáo.
-Bí thư Lục và chủ tịch tỉnh Trương đến rồi!
Hai người đều nhìn nhau cười.
-Rất đúng giờ!
Không ngờ hai người khi bước vào, vẻ mặt nặng nề, Trưởng ban thư ký Giả trong lòng lập tức có chút thất vọng.
-Sao thế?
Lục Chính Ông nặng nề nói:
-Sương mù qua lớn, Trưởng ban thư ký trên đường trở về, đã xảy ra tai nạn xe!
-Tại sao lại như thế?
Hai người vô cùng sợ hãi đột ngột đứng dậy!