Mục lục
Quan Đạo Thiên Kiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lưu Hiểu Hiên càng ngày càng giống như yêu tinh. Lúc Trương Nhất Phàm cùng cô ta làm chuyện đó, đột nhiên cảm thấy nhớ tới Hạ Vi Nhi.
Tuy là Lưu Hiểu Hiên không có tên tuổi lắm so với cô ta, nhưng trước mặt mình Lưu Hiểu Hiên ngẫu nhiên lộ lên một nét quyến rũ giống của người con gái đó, chẳng hề kém cỏi gì so với Hạ Vi Nhi vẫn hay lên TV đó.
Hai người họ làm đến kiệt sức, Lưu Hiểu Hiên cả người ướt đẫm, hầu như không có sức lực nào. Từ trên mặt đến cổ chỗ nào cũng đỏ bừng, thân mình trơn tản ra một nguồn lửa nhiệt tình.
Trương Nhất Phàm ngồi dậy, vỗ vào mông của cô ta nói:
- Dậy đi nào, anh đói bụng rồi!
Lưu Hiểu Hiên với vẻ mặt cầu xin nói:
- Đùi em như mất hết sức rồi này!
- Vậy em muốn để ông xã mình chết đói à?
Trương Nhất Phàm có chút bất đắc dĩ, xem ra chắc mình phải tự đi hâm lại thức ăn. Biết vậy thì ăn xong cơm rồi mới làm, làm cho đang nồng nhiệt đến thế này, khó có thể mà thu lại được. Bây giờ thì ngay cả ăn cơm cũng phải tự tay mình làm. Ôi chao!
Lưu Hiểu Hiên quả thật không thể chịu nổi, liên tiếp mấy lần cao trào, toàn thân như đã bị hút hết sinh khí vậy, cứ ngội bệch trên giường làm sao cũng dậy không nổi.
Thấy Trương Nhất Phàm hâm xong thức ăn bước vào, Lưu Hiểu Hiên ngại ngùng hỏi:
- Có phải chúng ta quá phóng đãng rồi?
Trương Nhất Phàm có vẻ nghiêm túc gật gật đầu nói:
- Có một chút!
Hắn dìu Lưu Hiểu Hiên đứng dậy, Lưu Hiểu Hiên mặc bộ áo ngủ vào, ở trong không có gì cả, chân không ra trận.
Lúc hai người họ ăn cơm, mái tóc đẹp của Lưu Hiểu Hiên buông xuống dưới, cô ta đưa tay ra vuốt, rất tình ý nhìn vào Trương Nhất Phàm giống như mối tình đầu vậy.
Trương Nhất Phàm gắp thức ăn vào bát của cô ta nói:
- Em ăn no một chút, mất công ngày nào cũng kêu đói!
Lưu Hiểu Hiên nhìn hắn ta một cách quyến rũ nói:
- Còn không phải là anh, mấy tháng mới về đây một lần, người ta không ăn no một chút sao mà được?
- Vậy thì hôm nay ăn cho no đi? Hàng mà anh đã bảo tồn hết hai tháng đều đã giao cho em hết rồi đó.
Trương Nhất Phàm nói giỡn, nhéo vào khuôn mặt xinh đẹp của Lưu Hiểu Hiên một cái nói:
- Em ngày càng làm mê chết người ta đó, để em ở đâu anh cũng không thể bớt lo được.
Lưu Hiểu Hiên cười thản nhiên nói:
- Vậy đi, em sẽ nghỉ công việc này, đến Song Giang cùng anh.
- Em bỏ được sao?
Lưu Hiểu Hiên đã hai mươi tám tuổi rồi, đúng là sự nghiệp là bậc nhất. Là một tiền bối nổi tiếng tại đài truyền hình của tỉnh, nếu như mà từ bỏ công việc sớm như vậy, xem ra cũng khá nhàm chán. Cô ta cũng chỉ nói vậy thôi, thật ra mà để cô ta đi thì cô ta cũng rất tiếc nuối.
Trương Nhất Phàm cũng biết, lý tưởng của cô ta chính là làm việc tại đài truyền hình trung ương.
- Vì anh, không nỡ em cũng phải nỡ, chỉ sợ anh không dàn xếp được thôi.
Lưu Hiểu Hiên cười cười, lộ ra hai hàng răng rất ngăn nắp. Trương Nhất Phàm nhìn cô ta, càng nhìn càng thấy thích, cô gái này quả thực đã rất thành thục rồi.
Nhìn thấy Lưu Hiểu Hiên mê hoặc người như vậy, Trương Nhất Phàm liền kêu một tiếng nói:
- Hiểu Hiên à!
- Dạ!
Lưu Hiểu Hiên chớp chớp đôi mắt to xinh đẹp, cứ yên lặng nhìn vào Trương Nhất Phàm với dáng vẻ đợi chờ.
Trương Nhất Phàm nhìn cô ta có vẻ mê mẩn, quả thật là một con yêu nữ mê hoặc người mà! Thế là hắn ta hỏi:
- Dạo gần đây có ai theo đuổi em không?
Sắc mặt của Lưu Hiểu Hiên thay đổi, oán trách nói:
- Sao anh lại đột nhiên hỏi chuyện này?
Cô ta cúi đầu xuống, cứ thế mà ăn cơm.
Trương Nhất Phàm cảm thấy biểu hiện của cô ta có vẻ kỳ lạ, liền hỏi:
- Thật sự không có sao?
Cảm thấy Trương Nhất Phàm có vẻ hỏi thật lòng, Lưu Hiểu Hiên chỉ đành đặt đũa xuống, bất đắc dĩ nói:
- Anh hỏi việc này làm gì? Người ta theo đuổi em là việc của người ta, dù sao thì lòng của em chỉ có anh mà thôi.
Nói như vậy thực sự là có rồi. Đương nhiên đẹp như Lưu Hiểu Hiên vậy, lại là cô gái nổi danh như vậy, nếu mà không ai theo đuổi mới là chuyện lạ đó.
Không biết sao, nghe Lưu Hiểu Hiên nói vậy. trong lòng của Trương Nhất Phàm có chút không vui hỏi:
- Ai vậy?
Bên cạnh giường ngủ không cho phép người khác ngủ ngáy? Bất luận là người đàn ông nào đều không muốn người phụ nữ của mình bị người đàn ông khác để ý tới. Trương Nhất Phàm cũng vậy.
Lưu Hiểu Hiên không ngờ hắn ta rất muốn biết, chỉ đành nói chi tiết hơn cho hắn biết:
- Một gã vô lại tên là Tạ Mạnh Phi, bọn ăn chơi trác táng.
- Tạ Mạnh Phi ư?
Tên này mình quen đó! Là con trai của Bí thư Tỉnh ủy Tạ Kiến Quốc mà! Thằng đểu này không ngờ dám để ý đến Lưu Hiểu Hiên sao? Thật ra, vừa rồi hai ngày trước hắn có nghe Hồ Lôi nhắc với hắn vài câu. Chẳng qua hắn chỉ hỏi vậy thôi để thăm dò thử giọng điệu của Lưu Hiểu Hiên.
Lưu Hiểu Hiên ở đài truyền hình của tỉnh, có rất nhiều người theo đuổi cô ta. Nhưng tên Tạ Mạnh Phi này rất là xấu xa. Đã hẹn Lưu Hiểu Hiên vài lần, thấy cô ta mấy lần rồi mà vẫn không bị mắc câu, trong lòng gã ta rất tức giận và tuyên bố rằng nếu như Lưu Hiểu Hiên không nể gã ta nữa, gã ta sẽ bảo người xử cô ta.
Đúng là đồ kiêu ngạo!
Lưu Hiểu Hiên thì sao? Vốn không muốn nói, nhưng Trương Nhất Phàm hỏi quá tích cực nên cô ta cũng không dám giấu diếm.
Vì thế cô ta liền kể chuyện dạo gần đây tên Tạ Mạnh Phi cứ quấy rầy cô ta, từ đầu chí cuối kể cho hắn ta nghe một lần.
Trương Nhất Phàm đặt bát và đũa xuống, đốt điếu thuốc, nghe xong Lưu Hiểu Hiên kể sự việc, hắn ta mới chậm rãi nói:
- Tên Tạ Mạnh Phi này cũng quả thật là không ra làm sao cả, ngày mai anh sẽ đi gặp gã ta.
- Không cần đâu mà, như vậy sẽ không tốt cho anh đâu!
Lưu Hiểu Hiên quả thực rất lo lắng, Trương Nhất Phàm hiện đang ở trong một thời khắc đặc biệt quan trọng. Nếu như những lời đồn này làm ảnh hưởng thì sẽ có người mượn cơ hội này để tiến hành áp chế hắn.
Không ngờ thái độ của Trương Nhất Phàm rất kiên quyết nói:
- Nếu như ngay cả người phụ nữ của mình anh cũng không bảo vệ được thì còn đáng mặt đàn ông không?
Lưu Hiểu Hiên không dám nói nữa, chỉ cứ thành thật ngồi bên cạnh hắn.
Vừa đúng vào lúc này chuông cửa vang lên.
Ding dong—— ding dong—— Lưu Hiểu Hiên lập tức đứng dậy, đi về phía cửa trước. Nhìn thoáng qua lỗ nhỏ, là Tạ Mạnh Phi—— cô ta quay đầu lại, nhìn nhìn Trương Nhất Phàm.
- Ai cơ?
- Là Tạ Mạnh Phi.
Lưu Hiểu Hiên cứ làm như mình phạm phải lỗi lầm gì vậy, cúi đầu xuống không dám nhìn vào mắt của Trương Nhất Phàm.
Từ ngoài cửa vang lên tiếng của Tạ Mạnh Phi nói:
- Hiểu Hiên à, mở cửa, mở cửa ra nào! Anh biết em có ở nhà mà.
- Mở cửa ra đi!
Trương Nhất Phàm nghĩ, việc này phải để mình đứng ra giải quyết mới được, nếu không cứ để tên Tạ Mạnh Phi này giằng co vậy cũng không phải là cách tốt, những việc nên đối mặt thì sớm muốn cũng phải đối mặt thôi.
Nếu hắn đã tìm tới tận cửa thì mình lảng tránh cũng không được gì.
Nghe lời của Trương Nhất Phàm, Lưu Hiểu Hiên liền từ cửa nói một câu:
- Ai đó?
- Là anh đây, Tạ Mạnh Phi đây! Hiểu Hiên à mở cửa cho anh đi!
Lưu Hiểu Hiên lại nhìn qua Trương Nhất Phàm, hướng về phía cửa nói:
- Đợi lát em đi thay quần áo cái đã!
Đợi Lưu Hiểu Hiên thay xong bộ đồ công sở chính hiệu ra, mở cửa ra Tạ Mạnh Phi đang cầm bó hoa tươi đứng ở đó nói:
- Hiểu Hiên à, tặng em….
Chỉ là lời nói của cậu ta chưa được nói xong thì liền thấy Trương Nhất Phàm đang ngồi ở sô pha với tư thế một người chủ nhà đang ngồi đó hút thuốc.
Ba của Trương Nhất Phàm trước kia là Chủ tịch tỉnh, ba của Tạ Mạnh Phi là Bí thư Tỉnh ủy. Bởi vậy hai người này khá thân thuộc với nhau, đột nhiên nhìn thấy Trương Nhất Phàm thì người ngạc nhiên nhất vẫn là Tạ Mạnh Phi.
Gã để ý Lưu Hiểu Hiên lâu như vậy mà không hề phát hiện cô ta có cử chỉ thân mật với người đàn ông nào cả. Đột nhiên Trương Nhất Phàm xuất hiện tại nhà của cô ta, gã đã bắt đầu suy nghĩ.
Như Lưu Hiểu Hiên cô gái như thế này, đã hai mươi tám tuổi rồi mà vẫn chưa có đối tượng thì chỉ có hai khả năng. Khả năng một đó chính là thanh cao quá mức phấn đấu vì lý tưởng của mình, nhưng khả năng này dường như không được thực tế cho lắm.
Khả năng thứ hai chính là được người ta bao cả rồi. Hoặc là cô ta vốn dĩ thuộc vào quyền độc chiếm của một vị quyền quý nào đó. Bởi vì trong vòng luẩn quẩn này, việc này không hề lạ lùng gì.
Chỉ có điều trải qua một thời gian quan sát rất dài, cậu ta phát hiện cuộc sống của Lưu Hiểu Hiên có hành động rất là khác thường. Mỗi ngày đều về nhà đúng giờ, ngay cả lúc đi ra ngoài cũng chỉ là đi cùng với vài người bạn gái mà thôi.
Cho dù là đài truyền hình hay là đơn vị khác mở hoạt động thì cô ta cũng chỉ là nhường một bước. Trước tới giờ chưa từng cùng người khách hay lãnh đạo nào có cử chỉ thân mật.
Tạ Mạnh Phi không hiểu được, chẳng lẽ loại con gái như cô ta, trời sinh ra là không hiểu được tình yêu của đàn ông sao?
Cả đời chỉ biết tán gái như Tạ Mạnh Phi, dựa vào kinh nghiệm tán gái vô số của cậu ta, từ bộ ngực đầy đặn mà có độ co dãn đó của Lưu Hiểu Hiên, cô ta tuyệt đối không phải là loại đàn bà chưa từng bị đàn ông làm qua.
Nhìn xem vóc dáng giống yêu tinh của cô ta, trước đột sau vểnh đó, không có đàn ông sờ qua sao mà có thể mập mạp đến vậy chứ?
Thật không hiểu rõ được mà!
Sự xuất hiện của Trương Nhất Phàm, Tạ Mạnh Phi bỗng chốc tìm ra được đáp án. Sửng sốt một hồi lâu, nụ cười trên mặt của gã ta mới từ từ hé ra nói:
- Anh Nhất Phàm, hóa ra là anh ở đây.
Mắt nhìn thoáng qua quần áo của Lưu Hiểu Hiên, ăn mặt chỉnh tề như vậy, vẫn may hình như là chưa bị chà đạp.
Trương Nhất Phàm ngồi trên sô pha, chưa tới lúc phải làm mất mặt thì hắn cũng không phát cáu làm gì. Hắn chỉ nhìn Lưu Hiểu Hiên và nói với cô ta một câu:
- Hiểu Hiên à, rót trà nào!
Lưu Hiểu Hiên vốn không biết làm gì mới phải, hai người này đều là đàn ông có quyền lực. Giữa họ có khi nào xảy ra xung đột không? Tạ Mạnh Phi là con trai của Bí thư Tỉnh ủy, người này cũng không phải là tốt đẹp gì. Ở trong đài truyền hình có hai cô gái, đã trúng phải thần châm của gã ta và đã bị nhiễm độc.
Gần đây tên này lại chuyển qua để ý tới mình. Thật ra Lưu Hiểu Hiên cũng biết chuyện gã ta tới đài truyền hình tìm hai cô gái đó, chỉ là muốn đem họ như một hòn đá kê chân để có cớ tiếp cận mình mà thôi.
Mà hai cô gái đó cũng rất là khờ khạo và ngây thơ, nên đã bị gã ta đùa giỡn đến không biết mệt.
Nghe thấy Trương Nhất Phàm gọi mình, cô ta lập tức đi pha trà.
Tạ Mạnh Phi vốn vẫn còn chút tia hy vọng, bỗng nhiên nghe thấy câu nói này của Trương Nhất Phàm thì hy vọng trong lòng của gã ta chỉ trong nháy mắt đã hoàn toàn bị dập tắt. Thái độ này của hắn hoàn toàn như một ông chủ nhà, quả nhiên Lưu Hiểu Hiên bị chúng thủ đoạn hiểm độc rồi.
Trương Nhất Phàm ném một điếu thuốc qua nói:
- Ngồi xuống nào!
Tạ Mạnh Phi cười ngượng ngùng, đến tới ghế sô pha ngồi xuống. Nếu đổi là bình thường và là một người khác thì gã ta sớm đã dẫn thêm mấy người cầm theo dao giết chết tên này rồi. Nhưng đối thủ là Trương Nhất Phàm thì gã ta không dám lỗ mãng.
Vì sao chứ? Ba của mình cứ mãi là Bí thư Tỉnh ủy, ở trước mặt của Trương Kính Hiên cũng không có được ưu đãi gì nhiều. Người ta tuy là một Chủ tịch tỉnh nhưng thế lực rất mạnh mẽ, lại có bối cảnhh gia đình là một gia đình họ Trương hùng mạnh, không dám cùng hắn đấu đá.
Nếu như dùng chiêu hay dùng đối phó với người bình thường để đối phó với hắn thì chỉ có thể là tự tìm tới chỗ chết mà thôi!
Cho dù hôm nay mày có làm xấu danh tiếng của Trương Nhất Phàm, để hắn ta mất chức thì sao chứ? Ba và ông nội của người ta đều ở thủ đô, chỉ cần ra tay một chút thôi thì không cần nói tới mình, chỉ sợ ngay cả chức Bí thư Tỉnh ủy này của ba mình cũng gặp phải xui xẻo.
Thực lực phía sau của ba mình, không thể nào địch nổi với Trương hệ, nhịn thôi, không nhịn cũng đành phải nhịn!
Tạ Mạnh Phi tự nhiên cũng không biết làm chuyện ngốc như vậy. Gã ta đã thay đổi sắc mặt khác với lúc mới vào lúng túng, xấu hổ đó rất là nhanh.
- Anh Nhất Phàm, thật không ngờ là anh lại ở đây, thật ngại quá.
Tạ Mạnh Phi có thể nói được một cách thản nhiên như vậy, làm cho Trương Nhất Phàm cũng cảm thấy có chút bất ngờ.
Chỉ có điều lúc Lưu Hiểu Hiên pha xong trà đi tới, lúc bị Trương Nhất Phàm bắt ngồi xuống thì trong lòng của gã ta có chút đau đớn, kích động. Mẹ ơi, cái đôi gian phu dâm phụ này!
Người thông minh thì tuyệt đối sẽ không đi dùng nắm đấm để đối phó với kẻ thù, cho dù là thắng rồi cũng chỉ là làm tổn thương thân thể của đối phương thôi, mà không thể khiến cho đối phương bị điên, sống không bằng chết. Tạ Mạnh Phi luôn tự cho rằng vẫn coi như là mình thông minh.
Ý của Trương Nhất Phàm rất là rõ ràng, Lưu Hiểu Hiên là người phụ nữ của tôi. Không ai được nghĩ tới ý định đụng vào cô ta.
Nghe thấy lời xin lỗi này của Tạ Mạnh Phi, Trương Nhất Phàm thầm khâm phục. Tên tiểu này là một nhân tài, chỉ sợ gã ta là một đối thủ đáng gườm. nhưng hắn vẫn nói bình thường:
- Cứ ngồi tự nhiên nào, đừng khách sáo!
Trong lòng Tạ Mạnh Phi thật ra như bị dao cắt phải vậy, cứ nứt nứt ra, ngồi cũng không được, mà đi cũng không phải.
Dù sao cũng là được từ môi trường lớn của tỉnh thành rèn luyện mà ra, Tạ Mạnh Phi cũng đã tận lực để mình được bĩnh tĩnh một chút. Bưng ly trà lên nói:
- Anh Nhất Phàm à, chuyện hôm nay tuyệt đối là hiểu lầm, những chuyện khác em không nói nữa, em lấy trà thay rượu kính anh một ly. Coi như là em tạ tội cho anh và Hiểu Hiên.
- Không dám, không dám! Sau này lúc tôi không ở đây thì Hiểu Hiên vẫn cần các cậu chiếu cố tới. Nếu cô ấy có uất ức gì thì cậu phải có trách nhiệm đó nha!
Trương Nhất Phàm cười như không cười nói:
Tạ Mạnh Phi đâu hiểu được là Trương Nhất Phàm nói vậy là muốn báo cho mình biết. Nếu như Lưu Hiểu Hiên có chuyện gì là thì tôi sẽ không tha cho anh đâu!
Nhưng lúc này Tạ Mạnh Phi chỉ đành nuốt cục tức mà thôi. Ai bảo tên tiểu tử mày để ý người con gái của người ta làm gì. Gã ta chỉ đành cười cười ngại ngùng nói:
- Anh nói vậy là sao chứ, chúng ta là bạn bè sao mà có thể từ chối được, sao mà dám để cho cô Lưu chịu uất ức chứ.
Tạ Mạnh Phi đứng dậy, nhìn Lưu Hiểu Hiên với vẻ đau đớn nói:
- Em không quấy rầy hai người nữa, tạm biệt.
Trương Nhất Phàm nhìn bóng dáng của gã ta, thầm khen ngợi nói:
- Thằng ranh này quả là biết cách giữ bình tĩnh đó, sợ sau này gã sẽ là một đối thủ đáng sợ đây.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK