Mục lục
Quan Đạo Thiên Kiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi Trương Nhất Phàm nhận được tin, Liễu Hồng đang ở đồn công an, ôm Miêu Miêu để lập biên bản lấy khẩu cung, một dao của Miêu Miêu tuy không thể lấy mạng của gã, nhưng lại đâm trúng bộ hạ của tên khốn kiếp đó.
Có thể là do Miêu Miêu dáng người thấp, dao hướng lên trên, cũng còn một nguyên nhân nữa, Miêu Miêu mới chín tuổi, cũng chưa hiểu biết, cô bé không dám giết người, nhưng thấy có kẻ xấu ức hiếp mẹ mình nên cô bé chạm vào được cái gì thì dùng cái đó, kết quả, một dao đâm vào đúng bộ hạ của đối phương.
Nói đến đây thật buồn cười, đến cảnh sát cũng không nhịn được mà phá lên cười, nhưng họ luôn tin là Liễu Hồng làm, đứa bé chin tuổi sao có thể làm được chuyện này.
Cảnh sát thụ lý vụ án nghe Liễu Hồng khai báo thân phận, đâu dám đụng gì đến cô? Đường đường là giám đốc của công ty ngân quỹ, là nhân vật có tiếng tăm. Chỉ cần là người có chút hiểu biết về cổ phiếu đều nghe qua tên tuổi của cô mấy năm nay.
Có mấy tên cảnh sát vốn định trêu chọc hoặc đe dọa Liễu Hồng, nhưng khinghe nói đến thân phận của cô thì ý định đó lập tức biến mất. ai cũng đều biết, người có thể có thân phận như vậy, ít nhiều cũng có thân thế, nhưng tên khốn kiếp đó lại dám vào nhà người ta mà gây chuyện.
Nghe xong sơ lược quá trình sự việc, họ cũng hình dung được chuyện gì đã xảy ra. Đang chuẩn bị xử lý một cách công bằng thì đột nhiên có điện thoại tới, người bị hại lên tiếng.
Gọi điện thoại tới là phó Cục thành phố. Phó Cục đương nhiên là sẽ không cần gọi điện tới phòng cảnh sát nhân dân nhỏ bé mà gọi thẳng tới Sở trưởng.
Một câu nói của phó Cục trưởng, làm cho Sở trưởng của một Sở công an Duyên Giang sợ đến tè cả ra quần, lập tức bỏ lại đám bạn rượu mà vội vàng chạy về.
Quan lại dưới cấp tỉnh, ít nhiều cũng có thân thế, không có chút thân thế thì ai có thể tồn tại được? Một câu nói tùy tiện có thể làm cho anh có thể bị điều đi đến một nơi khác nhậm chức, làm gì có thể tiêu diêu tự tại sống ở tỉnh như vậy giờ chứ?
Do đó, ông ta rất coi trọng lời nói của phó Cục này, tuy ông ấy còn không biết, người bị đâm có quan hệ gì với phó Cục, nhưng chỉ cần phó Cục lên tiếng thì ông ấy sẽ không dễ dàng bỏ qua, nếu không thì về sau khó mà sống được .
Trở lại đồn công an, sở trưởng Liêu vung tay lên:
- Chuyện là thế nào?
Khi ông ta nhìn thấy người phụ nữ đang sợ hãi, lập tức có cảm giác một vẻ đẹp diễm lệ. Cho dù Liễu Hồng tay đang ôm đứa bé, ông ta vẫn không tự chủ được mà chớp chớp mắt, chắc chắn mình không nhìn nhầm, liền nói bằng giọng nghiêm túc:
- Hai người đi vào văn phòng của tôi một lát.
Khi gần đi, ông còn nhìn Liễu Hồng, thực sự mê đắm lòng người, chẳng lẻ có người muốn cưỡng bức cô ấy, đổi là mình, uống chút rượu, cũng muốn làm chuyện đó.
Ở văn phòng của Sở trưởng, qua thông tin từ hai tên cảnh sát thụ lý vụ án ông cũng biết một chút tình hình sơ lược. Ông ta đặt tay lên hồ sơ:
- Hai người tin tưởng cô ta như vậy? có đến bệnh viện tìm hiểu tình hình của người bị hại? chỉ nghe một phía, đã đưa ra kết luận, các người còn muốn sống hay không?
Những lời này, đã tạo cho hai người áp lực rất lớn.
Đương nhiên rằng hai người này có ngốc cũng có thể hiểu rõ, chẳng lẽ Liễu Hồng có thể cùng đứa bé vô duyên vô cớ mà đâm vào người ta? Người ta còn đường là giám đốc của ngân quỹ Phàm Phàm.
Vấn đề căn bản là, địa điểm xảy ra chuyện là ở nhà Liễu Hồng, là tên khốn kiếp đó tự mình chạy đến nhà người ta mà làm chuyện xằng bậy. Mới đầu hai người cũng không hiểu ý đồ của Sở trưởng, chỉ là có người có ý tốt nhắc nhở:
- Liêu Sở, cô ấy chính là giám đốc công ty ngân quỹ Phàm Phàm.
Ông Liêu không chơi cổ phiếu, ông ta chẳng cần quan tâm cô là giám đốc gì, cả đời chỉ muốn trèo lên cao, giống như nhìn thấy phụ nữ xinh đẹp vậy, cố gắng để có được họ. Ông ta càng không nghe nói tới việc ngân quỹ Phàm Phàm đã làm cho tập đoàn Hoa Sơn-tập đoàn lớn nhất cả nước lúc bấy giờ phải lao đao, tổn thất mấy chục tỷ.
Không biết những điều này, thì đương nhiên không biết thế lực của Liễu Hồng, ông ta chỉ biết mình phải hoàn thành lời căn dặn của Cục phó, nếu không có quan hệ gần gũi hay đặc biệt với tên khốn đó thì Cục phó cần gì phải tự mình gọi điện thoại chứ?
- Các người nghe rõ cho tôi, lập tức đến bệnh viện lấy khẩu cung rồi mới xử lý.
Một cậu cảnh sát nói:
- Đã cử người đi rồi. chắc cũng sắp trở về.
Đang nói thì người đi bệnh viện quay về
- Liễu Sở.
Sau khi người đó bước vào, Liễu Sở nói:
- Thế nào?
Người đó uống một ngụm nước:
- Điều tra rõ rồi, đây là khẩu cung của người bị hại.
Anh ta đưa ra bản khẩu cung, Liêu sở nhận lấy, xem qua:
- Được, các ngươi xem xem, người bị hại nói thế nào, anh ta đang qua lại với người phụ nữ đó, giúp cô ấy bế con xuống lầu, hai người vì chuyện tiền bạc mà đâm cãi nhau, cô ấy vì không đòi được tiền nên phát điên lên, cầm dao đâm. Các người có động não không? Một đứa trẻ mà có thể cầm dao đâm người như vậy sao? Đâm chuẩn như vậy? Cậu tìm đưa bé chín tuổi biết hại người như vậy cho tôi xem?
- Chỉ biết nghe từ một phía, như vậy là thả người rồi sao? Các anh làm việc như thế à? Chẳng lẽ dể dàng tin người như vậy? cô ta cho các người ăn bùa mê thuốc lú rồi hay sao? Đúng là vô dụng, nhìn thấy phụ nữ đẹp thì không còn biết nguyên tắc gì nữa.
Ông Liêu vẻ mặt đắc ý, làm như mình đã phá được án lớn, thực ra, ông ta đang nghĩ cách làm thế nào để ghép tội danh cho Liễu Hồng. Nói thật ra, đổi là bình thường, ông là người rất công bằng, nhưng chuyện hôm nay có liên quan đến người thân của Cục phó nên ông chỉ có thể suy nghĩ dưới góc độ của Cục phó.
Phải làm Cục phó hài lòng, chỉ có như thế, cuộc sống của mình mới dễ chịu.
Vì thế, ông ta chỉnh sửa cổ áo rồi nói:
- Đưa cô ta tới đây, lấy khẩu cung một lần nữa.
Vì thế, Liễu Hồng lại bị bọn họ giày vò thêm một lần nữa, lúc này đã là mười một giờ đêm. Miêu Miêu nói với mẹ con buồn ngủ quá.
Cơn khủng hoảng qua đi, con bé thấy không có việc gì nữa rồi liền yên tâm một chút.
Liễu Hồng vỗ vỗ đứa nhỏ, nhìn vị Sở trưởng này, tỏ vẻ lãnh đạm khác thường. Cô không muốn làm to chuyện, cũng không muốn nói cho Trương Nhất Phàm, bởi những chuyện này, phiền toái càng ít càng tốt, Trương Nhất Phàm vừa mới được bầu làm Phó chủ tịch tỉnh. Không muốn vì chuyện này nọ làm ảnh hưởng không tốt cho hắn.
Liễu Hồng cho rằng, những chuyện này, mình cung cấp khẩu cung xong là có thể về nhà được, không ngờ tên Sở trưởng chạy về, còn muốn lấy khẩu cung lần thứ hai.
Nhìn tư thế của ông ta, thực sự nghĩ mình là Bao Thanh Thiên, từ trong lời khai của Liễu Hồng nhìn thấy được manh mối gì đó. Liễu Hồng không sợ, cô là người đã từng gặp song to gió lớn, một Sở trưởng bé tẹo cũng không lọt vào mắt cô. Vì thế cô nói:
- Các anh hành đủ chưa? Tôi là người bị hại, nếu không có chuyện gì, tôi phải đi đây.
Đối phương liền nói:
- Cô nói dối!
Liễu Hồng nhìn ông ta một cách lạnh lùng, cô ấy thừa nhận ánh mắt của mình mang ý xem thường.
Ông Liễu tức giận, ông muốn dọa Liễu Hồng:
- Cô không nói sự thật, thực ra, cô và người bị hại có quan hệ cùng nhà. Hai người là do vấn đề tiền bạc mà gây tranh chấp, vì thế cô mới cầm dao đâm gã, sự việc này, nói ra ai tin chứ? Cô là mẹ mà lại đem đổ hết mọi chuyện lên đầu đứa bé, cô có tư cách làm mẹ không?
- Ông nói láo—
Liễu Hồng nổi đóa lên, cô không biết ông Liêu này nghe đâu được cái tin này, mình làm gì ở chung với cái thằng vô lại đó?
Liễu Sở đập bàn:
- Nếu cô không phải là phụ nữ thì tôi sớm đã đánh người rồi, cô thật thà một chút đi, nói thẳng nhé! Hôm nay cô không nhận cũng phải nhận. Cô có thể gọi điện cho người đến đưa con gái về, còn cô không được rời khỏi đây.
Ông ta giơ tờ khai lên:
- Chúng tôi đã đi lấy khẩu cung của người bị hại, có thể chứng minh quan hệ của hai người.
Liễu Hồng thấy đối phương cứ tiếp tục làm khó dễ như vậy, không tìm Trương Nhất Phàm chỉ e là không được.
Vì thế cô bình tĩnh nói:
- Tôi muốn gọi điện thoại.
Ông Liêu cũng không sợ, suy cho cùng còn có một đứa bé, việc này không thể làm liên lụy đến trẻ con, nếu nó xảy ra việc gì ở đây thì dư luận bên ngoài sẽ ảnh hưởng không tốt.
Liễu Hồng nắm lấy điện thoại, đương nhiên là gọi cho Trương Nhất Phàm. Trương Nhất Phàm nghe được tin tức này, lập tức nhảy dựng lên:
- Cái gì? Em ở đồn công công an Duyên Giang? Xảy ra chuyện gì?
Liễu Hồng bị oan nhưng cũng không khóc, chỉ bình tĩnh nói vài câu, Trương Nhất Phàm vừa mang giày vừa nói:
- Đừng sợ, anh đến ngay bây giờ.
Vừa mới đi xuống lầu, Trương Nhất Phàm đột nhiên nghĩ ra điều gì, hắn lấy điện thoại gọi cho Đằng Phi.
- Anh lập tức đến đồn công an Duyên Giang, ngay lập tức. Liễu Hồng đang ở đó.
Đằng Phi nhận được mệnh lệnh, lập tức nhảy ra khỏi giường, đến giày mang ngược cũng không thèm để ý.
Liễu Hồng là ai ? Đó là chị ruột của Liễu Cục, sao cô ấy lại bị đưa đến đồn cảnh sát ?
Anh ấy đương nhiên không ngờ được quan hệ của ông chủ và Liễu Hồng, chỉ nghĩ là Liễu Hồng gặp chuyện thì gọi cho ông chủ cầu cứu.
Còn Liễu Hồng, chỉ sợ Trương Nhất Phàm quá kích động, trong điện thoại cũng không nói gì, chỉ nói là có chút rắc rối bị công an bắt giữ.
Nếu cô nói hết chuyện xảy ra hôm nay thì Trương Nhất Phàm không trực tiếp chạy đến mới lạ.
Không bao lâu sau, mấy người trong đồn cảnh sat thấy một thanh niên trẻ chạy vào, họ nhìn anh ta mà quát:
- Làm cái gì, làm cái gì?
Đằng Phi cũng không thèm để ý:
- Lãnh đạo các anh đâu?
Theo ông chủ đã lâu, cùng với Liễu Hải chứng kiến uy phong của ông chủ, Đằng Phi cũng có chút thay đổi, cảm thấy hôm nay mình thay mặt cho ông chủ xử lý vấn đề, không cần thiết phải nói chuyện với bọn tiểu tốt này. Vì vậy Đằng Phi quát lên:
- Gọi gọi lãnh đạo của các anh ra đây!
Bình thường họ mặc bộ quần áo công an, diễu võ dương oai ở bên ngoài, thái độ cao ngạo, hôm nay đột nhiên xuất hiện một người thanh niên, dám nói như vậy, hơn nữa còn đập bàn cảnh sát, khi họ nhận thức được người này không phải là tâm thần thì trong lòng có chút bối rối.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK