Trước khi vào thang máy, Trương Tuyết Phong gọi tất cả đội viên:
- Bây giờ là ba giờ mười hai phút, mọi người đúng giờ!
- Ok, tất cả đã chuẩn bị xong!
Hai đội nhỏ trả lời.
- Mục tiêu của chungsta là tìm cháu gáu của Mã Tạp La, cố gắng đừng để xảy ra xung đột với đối phương. Phát hiện ra mục tiêu, lập tức báo cáo!
- Ok! Đã nhận được mệnh lệnh.
- Trong tay đối phương có súng, mọi người cẩn thận! Lập tức hành động!
Tiểu Tứ dẫn theo ba người, chia thành hai đội nhỏ, tìm kiếm ở ngoài cầu thang của hai tòa nhà.
Thân phận của đối phương có thể là đặc công Mỹ, mà mấy người này căn bản tay không tấc sắt, mỗi người có một con dao găm. Muốn đối phó với mấy tên đặc công Mỹ có súng này, quả thực có phần mạo hiểm.
Jimi đặc công da đen trong cục cia của Mỹ ở trên lầu, miệng nhai kẹo cao su, giơ súng ở khắp mọi nơ. Nhìn thấy đám tiểu Tứ đi lên, y liền cười một cách khinh miệt nói:
- Để tôi gặp gỡ mấy người Trung Quốc này đi!
Đội trưởng Stevie, sờ tai:
- Jimi, cẩn thận một chút! Đừng có coi thường võ công của Trung Quốc.
Jimi cười ha hả:
- Đến đi, võ công Trung Quốc! Để tao xem xem bọn chúng có thần kì như trong phim Trung Quốc không.
- Ha ha…anh đánh giá bọn này quá cao rồi đấy, Yên tâm, đám người Trung Quốc này chắc chắn không biết bay, chúng không phải là thiên sứ.
Một đặc công khác tên là Martin cười nói.
Steive nhắc nhở nói:
- Cẩn thận mấy tên Nga sau lưng, mấy tên ngốc này đang ngư ông đắc lợi đấy.
Jimi đặt súng xuống, hoạt động cánh tay một chút, lại đá đá chân:
- Lâu lắm rồi không gặp phải đối thủ đáng yêu như vậy, thực ra chào hỏi với người Trung Quốc, là việc mà tôi thích nhất. Được rồi, bọn chúng đến rồi, over!
Theo thói quen Jimi nhún vai, nhìn Tiểu tứ và mấy tên đồng bọn đang từ dưới lầu đi lên, y cười ha hả, lộ ra hai hàm răng trắng. da ngăm đen, hàm răng kia liền trở nên đặc biệt đáng chú ý.
Sử Đế Phu nghe thấy Jimi ngắt liên lạc, hô một số đăc công của tổ Jimi:
- Martin, anh qua một chút, Jimi và đám đặc công Trung Quốc kia đánh nhau.
- Nhận được rồi, thưa xếp
Martin ghìm súng chạy đến, thấy Jimi đang làm nóng người:
- Bạn đồng nghiệp, có cần giúp đỡ không?
Jimi quơ đầu:
- Không – tôi vẫn chưa chơi đã!
Nói, y liền vẫy tay ở chỗ cầu thang mà tiểu Tứ đang ẩn náu:
- Đến đi, tôi nhìn thấy các anh rồi.
Gã nắm tay tay lại, vừa nhảy vừa hô.
Tiểu Tứ nhìn đồng bọn lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, không còn cách nào khác, người ta có kĩ thuật tiên tiến, xem ra hành tung của mấy người, đã lọt vào tầm mắt của đối phương từ lâu.
Tiểu Tứ đứng ra, kéo quần áo, đối phương đặt súng xuống đất, xem ra muốn thử võ công Trung Quốc. Bởi vì tư thế đó của jimi, hoàn toàn có thể nhìn ra. Tên tiểu tử này đang chuẩn bị đánh nhau, để chinh phục đám người của mình.
Điều không ngờ tới chính là, đối phương không ngờ biết mấy câu tiếng Trung. Đây là tố chất mà một đặc công cấp cao nên chuẩn bị. Cơ bắp trên người Jimi rất nhiều, chân cũng rất có lực. Thấy gã từ bỏ sở trường của mình, không ngờ chuẩn bị phương thức thách đấu, để giải quyết, tiểu Tứ liền cười.
Tiểu Thất ở phía sau chạy lại:
- Để tôi đi xử lý tên đó.
Tiểu Tứ gật đầu:
- Cẩn thận một chút, hai chân gã rất có lực, lưu ý tay trái của gã.
Tiểu Thất ừ một tiếng, cởi áo khoác, chạy đến chỗ đối phương.
Tiểu Tứ sờ tai một cái:
- Chúng tôi đã gặp phải hai tên đặc công Mỹ, bọn chúng dùng phương thức đánh nhau để giải quyết.
Trương Tuyết Phong bình tĩnh nói:
- Những người khác đâu? Có phát hiện con tin ở đâu không?
- Tạm thời vẫn chưa thấy! phát hiện con tin, lập tức báo cáo. Đừng có giằng co với đối phương.
- Tôi biết rồi.Tiểu Tứ ngắt dây, đi đến chỗ Martin.
Jimi thấy tiểu Thất đi đến, cởi bỏ cánh tay ngăm đen, đột nhiên chạy đến, rồi tăng tốc.
Trong hành lang dài hẹp, tiểu Thất biến sắc, xem ra quả nhiên tên này đúng là am hiểu công phu. Giống cách tập kích bất ngờ này, chỏ có công phu chân mới phát huy được ưu thế, bởi vì gã có thể tận dụng lực quán tính và trợ lực của cơ thể, để đánh cho đối phương một đòn trí mạng.
Đối với tư tưởng của Jimi, tiểu Thất đương nhiên hiểu, đối thủ như thế này, từ trước đến giờ y không bao giờ bỏ qua bất kì một động tác nào của đối thủ. Hành lang dài, cũng gần trăm mét, tiểu Thất nhìn thấy khí thế của đối phương như trâu, chân giẫm lên làm đất rung động ầm ầm.
Gã cũng đột nhiên tăng tốc, tốc độ trăm mét, nhằm mặt mà lên. Hai người cùng đưa ra một quyết sách, lấy cứng chọi cứng, kết quả cuối cùng, đương nhiên là người chiến thắng gặp nhau nơi ngõ hẹp.
Tiểu Tứ lưu ý đến động tác của hai người, nhắc nhở một câu:
- Cẩn thận,
Ầm- Trong lúc này, hai người cùng nhảy lên, gặp nhau trên không trung.
Mức va chạm rất lớn, khiến hai người cảm thấy kinh ngạc, thực lực của đối phương, vượt xa so với dự tính của mình. Ý nghĩ này, không chỉ hiện lên trong đầu của tiểu Thất, đồng thời cũng hiện lên trong đầu Jimi.
Gặp phải đối thủ rồi!
Sau khi hai người rơi xuống đất, cùng ngẩng đầu, giận dữ nhìn đối phương.
-À
Sau khi vừa hét một tiếng kì lạ, hai người nhảy lên, cùng lao tới.
Martin nhìn thấy tiểu Tứ đi đến chỗ mình, liền giơ súng lên nhằm vào tiểu Tứ, gã không có ý nghĩ so võ công như Jmi, phí nhiều quyền cước như vậy để đối phó với bọn người Trung Quốc này.
Đứng lại, nếu không tôi sẽ bắn đấy.
Tiểu Tứ cười với gã, đột nhiên vung tay lên. Một thứ rác rưởi vung ra.
Martin mắng một câu:
- Tao khinh.
Thở phù- một đạn bắn vào đống rác, viên đạn đã suyên qua đống rác, bay tới.
Martin đành phải ra quyền, ầm một tiếng, xông lên đống rác thật mạnh.
Ai biết được, trong đống rác có một làn khóc bay lên, làn khói này xông lên mặt, khi Martin phát hiện không ổn, chuẩn bị né tránh, tiểu Tứ đã đi lên, hai chân bỏ dây ra thật mạnh, đi đến theo tiếng gió.
A- Martin kêu thảm, cả người đã bay ra ngoài, ngã xa ra năm sáu mét.
Tiểu Tứ xuống đất nhẹ nhõm, vỗ tro trên tay. Martin trên mặt đất tức giận nhìn chằm chằm vào tiểu Tứ, mắng một câu mà y nghe không hiểu. Sau đó ném súng, bò dậy, xông vào tiểu Tứ.
Người này thoạt nhìn không ra sao cả, chịu một đòn của mình, còn có thể đánh nhau với mình, không thể không khiến tiểu Tứ thầm khâm phục tố chân cơ thể của đặc công Mỹ.
Jimi nghe thấy tiếng kêu thảm của Martin, quay đầu lại nhìn, bị tiểu Thất cho một quyền, trên mặt trái.
Thở phù – Hai chiếc rắc trog mồm Jimi bay ra, máu bắn tung tóe.
Jimi tức giận quát một tiếng:
- Tao khinh, khốn kiếp.
Giơ tay ra lau máu ở khóe miệng, nhìn chằm chằm tiểu Thất một cách dữ tợn.
Martin cũng có một thân hình to lớn, cao thủ am hiêu quyền cước, vừa rồi bị Tiểu Tứ cho một cước, ngực đau nhức. Lúc này gã giơ hai tay ra, bảo hộ ngực, ánh mắt hung hăng nhìn tiểu Tứ, hai chân không ngừng hoạt động, để tìm kiếm thời cơ chiến đấu.
Tiểu Tứ không thích cái gọi là vật lộn này, nhìn thấy quyền của đối phương vừa duỗi ra đã rụt lại, hai chân giống nhau không ngửng nhảy, gã liền thử đá muột cước. Đối phương liền xuất phát, sau đó tấn công mạnh mẽ, một quyền ngang không trung.
Tiểu Tứ thầm kinh ngạc, tên chó Nhật này cũng biết đánh lén.
Y cũng quyets ngang một cước, ngăn nắm đấm của Martin. Martin vừa đánh không trúng, lại thu về, tiếp tục nhảy lên ở chỗ cũ.
Tiểu Tứ nhớ lời của Trương Tuyết Phong, nhiệm vụ của mình là tìm con tin, không phải là ham chiến.
Bởi vậy, gã lén cho tay vào cái túi áo, nắm lấy con dao quân dụng giấu trong tay áo.
Miệng kêu to một tiếng:
- Xem chiêu
Đồng thời tiện tay lóe lên, Martin cứ cho rằng hã lại vãi ra cái gì, cuống quít lấy tay chắn lại.
Tiểu Tứ nhân cơ hội, nhảy người lên, lại đá hai cước. Đá đến mức Martin liên tục lui về phía sau. Ngay tại lúc tiểu Tứ xoay người rơi xuống đấtm con dao quân dụng trong tay gã độ nhiên xẹt qua.
Thở phù- Tay trên của Martin, thêm một vết máu.
- Thao khinh
- A
Trong nhà vang lên một tiếng hét to, Martin cố không để máu cháy xuống cánh tay, nhìn vào tiểu Tứ xông đến. Phi chân quét ngang, khí thế hung hăng.
Tiểu Tứ đặt con dao vào miệng, nhíu mày, liền rướn thân lên, thình thịch – Hai người đánh nhau bằng dao, hung hăng vao chạm cùng một chỗ, chấn động đến mức máu của hai người bắn ra, đầu óc choáng váng. Hai người thầm khiếp sợ đối phương.
Súng, sau khi trải qua một trận đánh nhau, ánh mắt của hai người đều đặt vào khẩu súng bắn tỉa dưới đất.
Súng của Mmartin vào Jimi, đều cách hai người không xa, đồng thời hai người quay cuồng, cùng nằm lên mặt đất đồng thời nổ súng, pằng