Tuy nhiên, trong mấy ngàn năm lịch sử phong kiến Trung Quốc, người phụ nữ ở bên ngoài lăng nhăng rõ ràng là chuyện đáng xấu hổ. Hơn nữa, chuyện của mấy bà này bên ngoài rõ ràng là có người tính kế, nếu không chuyện là do nhân viên mát xa bày ra thì họ đâu dám chụp được những bức ảnh như thế?
Xem ra đối phương có dự tính từ trước. Muốn mượn cớ việc này đến khống chế bọn quan lớn mặt.
Khôn ba năm, dại một giờ, các cô đã ý thức được, bản thân họ bị cái bà chủ công ty kiến trúc đó chơi xấu, chỉ là làm hai người không hiểu chính là sự việc công ty kiến trúc đã không bại lộ, làm gì phải để tâm đến nhưng chuyện này, gửi đến văn phòng của chồng la được rồi?
Điểm không giống nhau giữa hai người đàn bà này là, Tào Lương Kỳ không có tâm trạng đi phân tích chuyện sỉ nhục đó, thấy bà xã ở sau lưng bị người ta hãm hại , hắn cũng không giúp đỡ mà đẩy bà ta ngã xuống thảm một cách vô tình.
Tào Lương Kỳ ngẫm nghĩ, khẳng định là bí thư Phạm, chắc chắn là y!
Hóa ra con cáo già này, đã sớm âm thầm dấu một tay, làm mâu thẫu nội bộ của ta. Con cáo già chết tiệt!
Nghĩ đến chuyện làm sỉ nhục người khác, không ngờ Bí thư Phạm lại nắm được thóp, Tào Lương Kỳ liền muốn giết người. Ngoại trừ y ra thì còn ai vào đây ?
Tào Lương Kỳ trong lòng đã đoán được, không biết có thể là Đường Vũ hay không? Cũng có khả năng là Đường Vũ, chỉ có điều nếu Đường Vũ muốn hãm hại ta thì đâu phải đợi đến bây giờ? Hắn hoàn toàn có thể bắt giam và hạ sát ta bất cứ lúc nào.
Chỉ cần Đường Vũ ra tay, Tào Lương Lỳ cũng không đủ sức phản kháng.
Y nghĩ hẳn là không có khả năng Đường Vũ làm, loại trừ Đường Vũ, hiện chỉ còn lại Bí thư Phạm. Trong buổi họp ngày hôm qua ra đòn thâm với hắn thế, hẳn là hắn tức chết mất, nên hắn mới ra đòn chơi xấu hãm hại ta đây.
Chiêu này thật độc!
Kỳ thực, Tào Lương Kỳ cũng biết, đàn bà như bà xã hắn, nhàn không có việc gì làm, không chơi mạc chược thì cũng đi thẩm mĩ viện, nếu không thì lại đi khiêu vũ. Đương nhiên, phải có những phụ nữ chịu chơi nếu không đám công tử bột kiếm gì mà ăn? Người ta cũng muốn ăn cơm, cũng muốn nuôi sống bản thân mình, Tào Lương Lỳ vốn dĩ biết đến đạo lý này.
Nhưng bị người khác chụp lén thì quả không hay chút nào.
Lý Hoành Huy cũng nghĩ như hắn, xảy ra chuyện này, hắn còn đau khổ, buồn bực hơn Tào Lương Kỳ.
Tuy nhiên, bà xã y lại khá thản nhiên, cô phát hỏa lao chạy đi tìm cái bà chủ công ty kiến trúc đó tính sổ. Nhưng lúc này làm sao có thể tìm được bà ta đây? Trong lúc phát hiện sự việc bị bại lộ ra, có thể bà ta đã lặn mất tăm rồi.
Chạy còn nhanh hơn thỏ!
Lý Hoành Huy tự nhiên cũng nghĩ tới vấn đề nghiêm trọng này, hắn cũng cho rằng là Bí thư Phạm đang cảnh báo y, nghĩ đến đây, Lý Hoành Huy toát mồ hôi, bản thân nhất cử nhất động đều dưới sự giám sát của con cáo già Bí thư Phạm, rất cuộc hắn có bao nhiên thế lực trong tay?
Lý Hoành Huy không thể là người kiên định, giờ phút này y nghĩ đến là thỏa hiệp, liền nghĩ đến biện pháp vào nhiệm kỳ năm tới, quyết định rời Đông Lâm. Đây là một trong những kế hoạch bước đầu của y, hiện tại là hắn cương quyết với biệp pháp này.
Thành phố Đông Lâm trong con mắt y, giống như vòng xoáy lớn, nếu không sớm dời khỏi đây, chỉ biết lún sâu. Vụ bê bối của bà xã vừa rồi dù chưa bị vỡ lở nhưng dời khỏi là kế an toàn nhất.
Hiện tại hai người đều nghi ngờ Bí thư Phạm làm chuyện này, bí thư Phạm nghĩ , quan hệ với Trương Nhất Phàm thế nào, làm thế nào để bản thân được yên ổn đến lúc về già.
Hắn cảm thấy, việc xử lý chuyện Đường Vũ không được công bằng cho lắm. Bị Tào Lương Kỳ âm thầm giở trò. Y cũng muốn biết nên làm thế nào để đối phó với loại tiểu nhân như Tào Lương Kỳ, nhưng việc cấp bách vẫn là làm tốt mối quan hệ với Trương Nhất Phàm.
Vì thế hắn đến đây tìm Đường Vũ, nói chuyện với Đường Vũ.
Không ngờ Đường Vũ thoạt nhìn vẻ mặt rất bình tĩnh, khiến Bí thư Phạm không thể hiểu được con người hắn.
Một con người bị người ta đổ oan, bị tram thẩm vô tội còn có thể tỏ ra bình tĩnh, bí thư Phạm nghĩ không ra. Đường Vũ rốt cuộc là suy nghĩ chuyện gì? Bí thư Phạm lại nghĩ thầm trong lòng, có phải Trương Nhất Phàm đã ra lệnh gì với hắn, có thể là tin tức của hắn ở Bắc Kinh trước kia.
Hơn nữa Trương Nhất Phàm cũng vài lần không tiếp điện thoại, rõ ràng là một tín hiệu rõ ràng, hắn đúng là bất mãn với ra rồi.
ở thành phố Đông Lâm hiện tại có ba đầu sỏ, đều bởi vì chuyện này mà phải xung đột sứt đầu mẻ trán, không biết Đông Tây Nam Bắc.
Tào Lương Kỳ mấy ngày này như bị bao vây, bản thân hắn không biết nên làm thế nào? Cùng bí thư Phạm thỏa hiệp hay hực hiện ý đồ của con cáo già này?
Vì thế, hắn liền chạy đến văn phòng của Bí thư Phạm, muốn cùng ngồi nói chuyện với Bí thư Phạm.
Vừa hay Lý Hoành Huy cũng đến văn phòng, nhìn thấy Tào Lương Kỳ đi vào, hắn lui về, Tào Lương Kỳ này thật đúng là tên nhu nhược, mới như vậy mà đã đầu hàng, so với mình vẫn còn sớm chán!
Nghĩ đến chuyện của bà xã, hắn lại tức xôi máu. Cái bà này đi qua đêm cũng không gọi điện về nhà một tiếng. Lý Hoành Huy nghĩ, chắc là về nhà mẹ đẻ, mỗi lầm giận dỗi bà ta thường bỉ về nhà mẹ đẻ, nhưng sai lầm vẫn là ở mình. Lý Hoành Huy nghĩ đến việc này đau đầu.
Tào Lương Kỳ vốn nghĩ muốn thỏa hiệp với bí thư Phạm, nhưng sau khi đi vào, thư ký thông báo một tiếng, bí thư Phạm đang nổi nóng, cũng không để ý hắn, nói không rảnh, không tiếp!
Bố mày đang khó chịu, ai cũng không tiếp!
Y chính là dùng tuyệt chiêu của Trương Nhất Phàm để đối phó với hai người, y muốn cho hai người biết, y tức giận. Sau này cả đời không qua lại với nhau, ai đi đường người nấy.
Bí thư Phạm không nghĩ, phía mình đánh động lại bị Tào Lương Kỳ hiểu nhầm.
Tào Lương Kỳ trở về, y nghĩ, không đúng à! Nhưng quả thật Bí thư Phạm làm, y phải đang chờ mình đến đàm phán mới đúng chứ. Y không tiếp tôi chỉ có hai khả năng.
Thứ nhất là muốn đưa tôi vào chỗ chết, hoàn toàn chấm dứt quan hệ.
Thứ hai, y căn bản biết việc này, ám thì cho Tào Lương Kỳ hiểu về Bí thư Phạm, lão Phạm hẳn là rất mưu mô.
Hắn y là đã quăng lưới, chờ đến thời điểm phù hợp rồi mà sao vẫn không thu?
Xem ra, y thật muốn đẩy mình vào chỗ chết, dùng lưới rách mà vẫn bắt được cá.
Tào Lương Kỳ trời lại văn phòng, cô thư ký liền chào đón:
- Bí thư Tào, ở đây có bức thư.
Lại là thư tố giác, Tào Lương Kỳ nhìn lên bìa bức thư viết: “ Tào Lương Kỳ tức giận mà chết”.
Y lo lắng chính là có thể là những bức ảnh nude hôm qua.
Tuy nhiên, y mở phong thư ra, thì không thấy có ảnh nào, lúc hắn chỉ phát hiện có hơn mười tờ giấy, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Xem nội dung, hắn ngồi trên sô pha mà người đổ mồ hôi lạnh.
Nội dung thư đều là chuyện con trai hắn ở bên ngoài ăn chơi kiếm chuyện với mấy thằng công tử trên thành phố.
Bản thân Tào Lương Kỳ không phải là xấu, làm quan thì có thể coi là tạm được, nhưng con trai hắn thì có chút khốn khiếp hơn. Hiện giờ con nhà quan thì có thằng nào chịu an tâm ở nhà? Còn không phải một đám diễu võ dương oại ở thành thị, ăn chơi quậy phá cho qua ngày.
Kiểm tra nội dung thư, hắn không đi thẩm tra, Tào Lương Kỳ tin đây là sự thật.
Bởi vì sự thật đã được viết rõ ràng, tên người, địa chỉ, quá trình sự việc, còn có dấu vân tay.
Chứng cứ giấy trắng mực đen sờ sờ ra đó, vừa biết là chuyện con trai hắn gây nên, Tào Lương Kỳ cầm tài liệu đó, tức điên người. Đây có chuyện gì? Đây có chuyện gì?
Ngày hôm qua là chính bà vợ hắn gây nên, hôm nay thằng con trai lại gây chuyện, ngày mai không biết còn xảy ra chuyện gì nữa?
Lại là ai?
Tuy rằng, những bằng chứng này không đủ để mình ngồi tù, nhưng do mình quản giáo không nghiêm, nếu việc này bị thẩm tra, bị mất chức là rất có thể.
Lại là ai làm? Kẻ nào đang ở sau lưng điều tra ta?
Xem ra, bí thư Phạm thật sự muốn đẩy mình vào chỗ chết, Tào Lương Kỳ trong lòng ấm ức.
Canh ba cầu hoa, đằng sau có người đuổi giết!
Canh bốn, tiếp tục có người cầu hoa.