Xe lao nhanh ở trên đường trở về thành phố, Ema ngồi trong xe nhìn bốn xung quanh.
Tỉnh thành và Thủ đô lại khác nhau một trời về phong thái, tuy rằng đường từ sân bay về khu vực nội thành có chút xa, nhưng đã có thể thấy cảnh tượng phồn hoa ở hai ven đường.
Hồ Khoa đang lái xe, nhìn người đẹp mắt xanh tóc vàng này qua gương chiếu hậu,
-Đại ca, cô Ema này thật là đẹp mà! Dáng người đẹp quá!
Hồ Lôi nói một câu:
-Cô ta nghe hiểu tiếng hán, đừng nói năng lung tung.
Con gái phương tây có một đặc điểm chung, ngực to, mông cong, làn da thô, Ema đang trong kỳ thanh xuân mới lớn, vẻ mặt xinh đẹp, ngũ quan cũng không tồi. Mặc dù bộ ngực không to và đồ sộ , nhưng lấy Ema để so sánh, làm cho Hồ Khoa cảm thấy đã quá tuyệt rồi.
Ở trong nước lăn lộn lâu như vậy, Hồ Khoa không phải chưa gặp con gái phương Tây, nhưng cô gái trước mặt này cho hắn ấn tượng vô cùng tốt. Hồ Khoa nghe nói Ema biết tiếng Trung, không khỏi có chút tò mò.
Hắn quay đầu lại, cười với Ema:
-Xin chào, tiểu thư Ema, tôi là Hồ Khoa.
Ema ở thủ đô đọc sách, tiếng Trung có tiến bộ rất nhiều, trên cơ bản có thể giao lưu bình thường. Nghe thấy Hồ Khoa tự giới thiệu, Ema gật đầu cười nói:
-Tôi là Ema! Chào anh Hồ Khoa!
Hồ Khoa nói:
-Đại ca, giao Ema cho em nhé, em đưa cô ấy đi chơi. Anh về tiếp chị dâu.
Hồ Lôi nói:
-Tiểu tử mày không phải là có ý xấu chứ?
Ema nghe không hiểu,
-Cái gì là bụng không có ý tốt? Ngực, không phải chỉ chỗ này sao?
Cô chỉ vào bụng mình, rất không rõ một số thành ngữ của Trung Quốc. Thành ngữ bao la tinh thâm, rất nhiều người nước ngoài đều gặp phải vấn đề như thế. Vả lại tiếng Trung trong một chữ, có rất nhiều hàm ý, Ema mù tịt nhìn hai người.
Hồ Khoa liền nghĩ đến Hồ Lôi vừa lừa tên quỷ tây dương Michael kia câu cười nhạo kia, hắn mượn đề tài,
-Lòng dạ không tốt chính là...
- Chính là cái đầu mày.
- Chú ý sự an toàn của Ema, rõ chưa.
Lúc Hồ Lôi chỉnh sửa lại, Hồ Khoa có chút sợ hắn.
Anh em của hắn chú ý đến sự an toàn của Ema như vậy, tóm lại làm cho Hồ Khoa cảm thấy có chút buồn bực.
Thân phận của Ema, ngoài Hồ Lôi và băng Băng, chỉ còn người biết đó là Liễu Hải và Bạch Khẩn. Ở phương diện này, y tuân theo sự chỉ bảo của Trương Nhất Phàm, tuyệt đối không tiết lộ.
Xe lái tiến vào trong thành, Hồ Khoa nói:
-Đã mười giờ rồi, chúng ta ăn bữa đêm rồi mới về nhé!
Hồ Lôi cũng đồng ý, gọi cuộc điện thoại cho Băng Băng.
Lúc này, phía sau có một chiếc xe đuổi theo, Hồ Khoa liếc qua một cái, cũng không để ý lắm.
Đợi Hồ Lôi gọi xong điện thoại, hắn liền hỏi:
- Chị dâu có ra đây không?
- Cô ta không đến đâu, bảo gói mang về.
Lúc này, Ema chỉ vào tiệm ăn đêm ở bên cạnh hồ Tương.
-Tôi đói bụng rồi.
Chúng ta đi ăn đêm.
Đợi Hồ Khoa đỗ xe xong, tiểu tử này thích tiếp cận Ema, giơ tay vỗ nhẹ vai của cô bạch tuyết tây dương xinh đẹp,
-Muốn ăn gì? Anh mua cho em.
Người tây phương khá hào phóng, đối với hành động nhỏ này của Hồ Khoa, Ema không hề kháng cự, trái lại cảm thấy có chút thân mật. Nhất là Hồ Khoa hay phóng đãng đã không kiềm chế được, rất muốn tìm các cô nàng để thưởng thức.
Ema chỉ vào cửa tiệm bên cạnh sông:
-Tôi muốn ăn cái kia!
Ở thủ đô, không nơi đâu có thể ngửi thấy mùi thơm của ớt như vậy? ở tỉnh Tương thì lại khác, mùi hương ớt bay ngàn dặm, ngoảnh mặt nhìn, mọi người toàn ăn tôm, trong cửa tiệm ngồi đầy khách ăn đêm đến từ trước.
Tháng mười ở tỉnh Tương, đã rất nóng nực, nhiều người quen ra bờ hồ hóng mát, uống bia, thưởng thức khẩu vị tôm mĩ vị. Hồ Lôi nói:
- Món này rất cay, cô ăn được không?
Không nghĩ tới vẻ mặt khao khát của Ema,
- Để tôi ăn thử xem sao nhé, được không?
Ngửi thấy hương vị hấp dẫn người như thế, cô không thể kìm lại nổi.
Hồ Lôi vốn dĩ định tìm cửa tiệm khác vắng vẻ một chút, nhìn thấy Ema như vậy, không đành lòng. Hơn nữa ở tỉnh Tương, không có người nhận ra Ema, vấn đề an toàn có thể loại bỏ.
Ba người đến một tiệm ăn đêm, Hồ Khoa lắc lắc đầu, muốn gọi một bát to tôm, một xách bia lạnh.
Đồ ăn ở đây rất rẻ, bát lớn chỉ có 60, bát nhỏ 40, bia 3 đồng một chai. Hồ Khoa đáng nhẽ muốn gọi bia ngon, nhưng chủ quán nói ở đây chẳng qua là ít lãi tiêu thụ mạnh, đồ đắt không dám bán, sợ không bán được, Hồ Khoa đành phải thôi!
Làm một bàn đầy bảy tám món ăn, lại đặc biệt gọi vài món không cay. Thấy Hồ Khoa ân cần như vậy, Hồ Lôi nghi ngờ nhìn y.
Hồ Khoa chột dạ cười cười,
- Yên tâm đi, tôi sẽ không làm điều xằng bậy.
Hồ Lôi nói:
- An toàn của cô ấy ở đây giao cho cậu đó.
- Yên tâm đi! Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ.
Hồ Khoa nhấc cốc lên, nhìn về hướng Ema đúng lúc cô đang muốn học trong tivi nói không có gì! Nhưng đột nhiên nói không lên lời, hắn liền hỏi Hồ Lôi một câu:
- Cụng ly nói như thế nào?
- Đức tính, không biết nói thì đừng nói.
Hồ Lôi nhấc cốc lên,
- Ema, cheers!
Hồ Khoa cười nhếch mép,
- Đúng, cheers, cheers!
Ema rất hào phóng, tủm tỉm cười cùng hai gã bảnh bao hô:
- Cảm ơn...cheers!
Lúc này, có 4,5 người trẻ tuổi bước vào, có người liếc về hướng ba người họ, ngồi xuống bàn bên cạnh. Trong số đó có một tên ánh mắt thâm trầm, vẻ mặt không có bất cứ biểu lộ tình cảm nào, thò tay trong áo mò sờ cái gì đó.
Hồ Lôi liếc qua bên đó một cái, tên đó lúc này mới móc ra một chiếc máy lửa, coi như bên cạnh không có người châm điếu thuốc.
Hồ Lôi nháy Hồ Khoa, Hồ Khoa hiếu ý quay lại, liếc sang bên kia. Phát hiện những người này chính mình cũng không quen biết. Nhìn cách ăn mặc của bọn chúng, đoán chừng là bọn lưu manh của băng đảng nào trong tỉnh thành.
Chỉ có điều trong số đó có một tên hơn ba chục tuổi, sắc mặt trầm lặng đến kinh người, nhìn qua không giống như kẻ lưu manh tầm thường. Hồ Khoa ở trên giang hồ danh tiếng cũng không nhỏ, thầm nghĩ người này không chừng là tiểu đầu mục, gã giả bộ ngây ngô!
Ema rất vui vẻ, lâu lắm rồi mới gặp dịp như thế này, tự do tự tại, không bị trói buộc thỏa thích buông thả. Vả lại tửu lượng của cô rất khá, uống được nhiều, bia lại càng không đáng kể.
Nhưng ăn cay thì lại không được, mà cô ta cứ muốn ăn, thích ăn, nói loại mùi vị này ở Mỹ tuyệt đối không thể tìm thấy, vả lại ở thủ đô cũng không có loại hương vị này. Nếu biết trước tỉnh Tương có loại thức ăn ngon như vậy, cô ta đã đến đây từ trước.
Thấy cô vui như vậy, Hồ Khoa liền cười ha ha, lấy giấy đưa cho cô lau miệng, đúng lúc này, gã ngồi ở bàn bên cạnh kia lại thò tay vào trước ngực, đột nhiên rút ra một khẩu sung, đứng lên!
Hồ Lôi chỉ là vô tình liếc mắt sang bên đó, bởi vì gã đàn ông kia khiến hắn có một linh cảm không tốt, luôn cảm thấy người này sẽ kiếm truyện. Không kịp nghĩ đến lần liếc mắt này, vừa đúng lúc nhìn thấy gã này từ trong áo rút ra một khẩu súng lục.
- Cẩn thận…
Hồ Lôi hô một tiếng lớn, nhấc đổ chiếc bàn.
Pằng…
Đối phương bắn trúng chiếc bàn, xuyên suốt sang bên kia. Ema sợ hãi ngã trên mặt đất, vừa mới né được nhát súng này. Hồ Khoa là người lăn lộn trên giang hồ lâu rồi, tính cảnh giác rất cao.
Nghe thấy anh kêu lớn, y tiện tay vơ một nắm đĩa, phi thẳng sang phía bên kia.
Đối phương quả là không phải một tên lưu manh tầm thường, thân thủ khá nhanh nhẹn, linh hoạt né tránh được.
Hồ Khoa lại cầm một chiếc ghế, đập thẳng vào đối phương. Đối phương không nghĩ Hồ Khoa lại hung hãn đến thế, do bản năng y giơ tay ra đỡ, chiếc súng bị đập rơi xuống đất.
- Anh, anh đưa cô ấy về, ở đây giao cho tôi!
Hồ Khoa lại vớ một chiếc ghế khác, đập tiếp lên đầu đối phương, 4,5 tên lưu manh ở bên cạnh đầu tiên sửng sốt, một lúc lâu mới có phản ứng. Không phải đã nói trước lúc ra tay ra hiệu, vẫn chưa ra hiệu sao đã bắn rồi?
Nhìn thấy Hồ Khoa cầm ghế đánh nhau với đồng bọn, nhao nhao rút dao găm ra, tham gia chiến đấu.
Hồ Lôi không để ý được nhiều như vậy, nhấc Ema đang nằm trên mặt đất lên, chạy mất mạng.
Hồ Khoa không thể nghĩ đến, đó là tên này thân thủ không tồi, ghế đập xuống một nhát, lại bị hắn đỡ được. Bọn người kia vây quanh xông vào đánh anh ta, không đánh lại được, anh vừa đánh trả vừa chạy.
Tiếng sung vừa xong, làm kinh động đến nhiều người, khách ăn đêm ở đây, người nào cũng kinh hoàng sợ hãi, trên đường lớn loạn thành một đoàn. Ở nơi gây rối này, đã có người dùng súng hành hung, thật là đáng sợ!
Liều mạng, sợ chết, nhát gan, người người tranh nhau đường mà chạy. May mà có những người chạy loạn này, Hồ Lôi mới kịp chớp thời cơ lôi Ema, chạy bạt mạng chen chúc vào trong đám đông đó.
Người đàn ông có tướng mạo hung ác đó, đẩy Hồ Khoa xuống, nhặt sung lên, đuổi theo hướng của Hồ Lôi và Ema.
Mấy tên lưu manh đó vây lấy Hồ Khoa, cầm dao găm chém lung tung, Hồ Khoa chân tay không, chỉ có thể dựa vào chiếc ghế trong tay đập loạn xạ. Quản mày là ai, đập rụng mấy tên rồi tính.
Chỉ có điều nhìn thấy đối phương nhặt súng và đuổi theo bọn Hồ Lôi, trong lòng hắn vô cùng lo lắng, nhưng lại không thể cắt đuôi được bọn người này.
- Rúuuu…rúuuu…
Trên đường phố, tiếng chuông xe cảnh sát mãnh liệt, mấy chiếc xe cảnh sát ào ào chạy gấp tới đây, mấy tên lưu manh nghe thấy, liền đẩy Hồ Khoa ra bỏ chạy!
- Mẹ nó, muốn chạy?
Hồ Khoa tóm lấy ghế, nhằm vào tên lưu manh chạy chậm ở cuối cùng, đập cho một nhát.