Có điều hắn cũng đâu có rảnh để quan tâm đến những tin đồn vớ vẩn ấy, người thông minh sẽ không nghe lời đồn đại. Trương Nhất Phàm tự thấy mình không làm gì hổ thẹn với lương tâm nên hắn vẫn bình tĩnh đến huyện Vận giải quyết công việc.
Đằng Phi và Trương Tuyết Phong đã chờ hắn ở huyện Vận, biết ông chủ chỉ dẫn theo hai vệ sĩ đi cùng, nên họ lập tức lái xe đi đón.
Trương Nhất Phàm vừa xuống xe liền hỏi:
- Tình hình sao rồi?
Đằng Phi báo cáo sơ qua kết quả điều tra hai ngày vừa qua. Anh ta nói xong, Trương Tuyết Phong liền lên tiếng:
- Có cần...
Còn chưa nói hết câu, Trương Nhất Phàm đã xua tay.
- Có chút việc thế này, không cần thiết! Tôi đã đến tận đây rồi thì sẽ tốc chiến tốc thắng thôi! Giờ đi ăn cơm đã, sau đấy Đằng Phi, cậu đi thông báo cho Huyện ủy huyện Vận.
Lời hắn nói ra mạnh mẽ quyết đoán, khiến hai người họ đều thấy phấn chấn tinh thần.
- Vâng ạ!
Hai chiếc xe nối đuôi nhau chạy vào thành phố, Trương Tuyết Phong thầm nghĩ xem, nên đi đâu ăn cơm đây? Anh ta biết ông chủ không thích phô trương, nhưng cũng không thể quá xuề xòa. Xe chạy đến đường Dục Tài liền trông thấy một nhà hàng không lớn lắm.
- Nhà hàng này thế nào?
Trương Tuyết Phong hỏi.
Đằng Phi nhìn qua rồi đáp:
- Cũng được, để tôi hỏi ông chủ xem.
Nhưng Trương Nhất Phàm cũng đã xuống xe rồi, Đằng Phi thấy vậy lập tức đi lên phía trước dẫn đường.
Trương Nhất Phàm nói với hai vệ sĩ phía sau:
- Cùng ăn cơm luôn đi!
Trương Tuyết Phong gật đầu với hai vệ sĩ tỏ ý cho phép họ, anh ta hiểu ý của ông chủ, ở đây không nên quá chú trọng lễ tiết, tránh để người khác nghi ngờ. Họ cùng nhau đi vào nhà hàng, Đằng Phi gọi nhân viên yêu cầu đặt phòng riêng.
Những vệ sĩ này cũng là thành viên của đội Tia chớp, hai người họ nằm trong số bốn người Trương Tuyết Phong dẫn theo.
Năm người gọi khoảng bảy tám món ăn, song không có ý định uống rượu.
Ở Hồ Nam, huyện Vận không thể gọi là phát triển, song cũng không đến nỗi quá lạc hậu.
Nơi này luôn nằm trong nhóm đô thị có mức phát triển trung bình, nên điều kiện ở đây cũng tạm ổn. Trương Nhất Phàm vừa ăn cơm vừa nghe Đằng Phi và Trương Tuyết Phong báo cáo tình hình. Nghe xong, Trương Nhất Phàm quay sang nói với Trương Tuyết Phong:
- Ăn cơm xong, cậu dẫn theo người đến thôn gần trường tiểu học Long Đàm, đưa hai vợ chồng Vương Quế Chi đến đây.
- Ha ha ...
Đang nói chuyện thì chợt từ phòng bên cạnh vọng sang một tràng cười đùa ầm ĩ, khiến người ta vô cùng khó chịu. Trương Nhất Phàm hơi nhíu mày, tỏ ra có chút bực mình. Trương Tuyết Phong đứng dậy, định sang nhắc nhở đám người đó thì thấy Trương Nhất Phàm lắc đầu.
- Ngồi xuống đi!
- Thôi mà, tôi thật sự không uống được nữa đâu, hai người tha cho tôi đi!
Tiếng một cô gái vang lên.
- Hiệu trưởng Long, anh xem!
Liền sau đó là giọng đàn ông thô lỗ, có vẻ là hạng có tiền có quyền cất lên:
- Đây là nhiệm vụ chính trị đấy, sao có thể cho qua được.
Câu nói này thu hút sự chú ý của Đằng Phi và Trương Tuyết Phong, Hiệu trưởng Long? Hai người họ đưa mắt nhìn nhau, quả nhiên ngay sau đó nghe thấy tiếng của Hiệu trưởng Long.
- Tiểu Chu à, cô uống nốt cốc này đi, rồi muốn làm gì thì làm! Ban nãy cô cũng nghe thấy rồi đấy, cô và Chủ nhiệm Chu dù sao cũng là người ở đây, cốc này không uống là không nể mặt rồi, hơn nữa đây còn nhiệm vụ chính trị đấy, mà biết nhiệm vụ chính trị là gì rồi chứ?
- Chủ nhiệm Chu, vậy một cốc này nữa thôi đấy, cốc cuối cùng đấy, quả thực tôi không uống được nữa đâu.
- Ừ được, uống hết cốc này rồi cô ra ngoài nghỉ ngơi chút đi, tôi với Hiệu trưởng Long còn có chuyện cần bàn.
Sau đó là những tiếng ừng ực ừng ực, có lẽ cô gái đó đang uống bia. Một lát sau, cửa phòng bên đó liền mở ra, rồi có tiếng người đi ra ngoài. Đằng Phi hạ giọng nói:
- Hắn là Hiệu trưởng Long, hiệu trưởng trường tiểu học Long Đàm ạ.
Trương Nhất Phàm gật đầu.
- Chúng ta ăn cơm đi.
Phòng bên cạnh lại vang lên tiếng người nói chuyện.
- Hiệu trưởng Long, anh nói có người từ trên tỉnh đến à? Ai thế?
- Tôi không rõ, là hai tên trẻ tuổi, một họ Đằng, một họ Trương, lai lịch cũng không rõ ràng.
- Lạ thật, hôm qua có phóng viên tới, nói là ở báo tỉnh, khó khăn lắm mới đuổi đi được, giờ lại mọc ra hai tên này nữa, có phải chúng cùng một hội không?
- Không biết được, tôi không trông thấy con bé phóng viên ấy, chỉ thấy chúng nó đi cùng Vương Quế Chi thôi.
Hiệu trưởng Long trả lời.
Chủ nhiệm Chu lại nói tiếp:
- Việc quyên tiền lần này, anh cũng đóng góp không ít công sức, chúng tôi sẽ trích ra 30% trong đó gửi cho trường các anh để làm tiền thưởng.
- Cảm ơn Chủ nhiệm Chu, nào, uống rượu, uống rượu đi!
Hai người cụng chén rồi lại nghe tiếng Chủ nhiệm Chu cất lên:
- Việc này anh tự tính toán đi, đừng nói cho ai biết. Những chỗ khác chúng tôi cũng đều làm như vậy cả thôi.
Hiệu trưởng Long uống hết chén rượu rồi nói:
- Chủ nhiệm Chu, thế đứa bé kia thì phải làm sao đây?
Chủ nhiệm Chu nói:
- Đứa bé nào? Thế anh đẩy nó xuống à? Hay là chuyện đấy xảy ra trong trường học?
- Đâu có, làm gì có chuyện ấy.
- Thì thế, đừng có mà không có chuyện gì lại rước nợ vào thân. Tôi nói cho anh biết nhé, xã hội bây giờ chính là như vậy đấy, anh nhường một bước, thì người ta sẽ tiến lên cả thước. Anh mà mềm lòng đáp ứng điều kiện của họ, thì họ sẽ bám lấy anh như đỉa ấy. Còn nếu anh tỏ ra không quan tâm thì sẽ chẳng việc mẹ gì hết!
- Tôi hiểu rồi, tôi hiểu rồi!
Hiệu trưởng Long gật đầu lia lịa.
Chủ nhiệm Chu lại uống thêm một ngụm rượu.
- Có vấn đề gì thì cấp trên sẽ phải lo, anh chỉ là một hiệu trưởng của một trường nho nhỏ thì sợ cái gì? Cứ về làm tốt công tác của mình đi. Vấn đề này dừng ở đây được rồi, chúng nó kì kèo chán rồi tự nhiên sẽ biết đường mà bỏ thôi.
- Vâng! Vậy còn tiểu Chu?
- Tiểu Chu hả, tôi thấy con bé cũng được, thế này đi, anh nói trước với nó một tiếng, bảo nó tối nay đến chỗ tôi, tôi dẫn nó đi xã giao một chút.
Chủ nhiệm Chu vỗ bụng rồi ợ lên một tiếng.
Hiệu trưởng Long lau mồ hôi, đành phải nhận lời lão, vậy để tôi đi nói chuyện với cô ấy.
Nói rồi Hiệu trưởng Long đi ra ngoài.
Chủ nhiệm Chu vẫn ngồi trong phòng gọi lớn:
- Phục vụ đâu, tính tiền!
Nhân viên phục vụ cầm hóa đơn đi vào.
- Chủ nhiệm Chu, của ngài hết 868 tệ ạ. Chúng tôi đã giảm cho ngài 15% rồi ạ.
Chủ nhiệm Chu liếc nhìn cô nhân viên đó.
- Cô mới tới à? Gọi bà chủ của các cô ra đây.
- Vâng ạ!
Cô nhân viên đó cầm hóa đơn đi ra, lát sau, một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi bước vào phòng.
- Ôi, Chủ nhiệm Chu, ngọn gió nào đã đưa anh đến đây thế này.
- Thôi ngay đi, tôi biết cô cố ý tránh mặt tôi, tôi còn có việc, không nói nhiều với cô, ghi sổ đi!
Bà chủ nghe vậy có vẻ không vui, nhưng ngoài mặt vẫn phải cười lấy lòng.
- Chủ nhiệm Chu, anh xem, lần này có thể trả tiền mặt được không ạ, chỗ chúng tôi làm ăn nhỏ, thực sự không quay vòng được vốn ạ.
Chủ nhiệm Chu, trong miệng ngậm cây tăm, nói:
- Cô có ý gì? Chẳng lẽ giờ tôi còn không có quyền được ghi sổ nữa hay sao?
- Đâu có, đâu có ạ, chúng tôi thực sự đang khó khăn lắm ạ, vốn quay vòng của nhà hàng quả thật là...
- Thôi, thôi! Gọi Hiệu trưởng Long ở ngoài kia vào đây, bảo anh ta thanh toán đi!
Cả đám người ở phòng bên cạnh đều cảm thấy nực cười. Cái loại người chó gì thế này?
Trương Nhất Phàm ra hiệu cho Trương Tuyết Phong, nếu đã gặp ở đây thì bắt đầu luôn từ gã đi.
Trương Tuyết Phong đi ra ngoài, vừa đúng lúc Hiệu trưởng Long đang tiến về phía này. Lúc nhìn thấy Trương Tuyết Phong, mặt gã liền giật giật mấy cái.
- Hiệu trưởng Long, còn nhớ tôi không?
Hiệu trưởng Long giật mình, hôm nay đen quá, thế nào mà lại đụng phải tên này. Gã liền cười gượng đáp:
- Nhớ chứ, nhớ chứ.
Trương Tuyết Phong đứng trước cửa nói:
- Ông vào đây đi, có người đang chờ ông thanh toán cho đấy.
Hiệu trưởng Long càng sa sầm mặt mũi, lúng túng bước vào bên trong, Chủ nhiệm Chu thấy Trương Tuyết Phong đi theo gã thì ngạc nhiên hỏi:
- Ai vậy?
Trương Tuyết Phong lên tiếng:
- Tôi là ai không quan trọng, ông là Chủ nhiệm Chu phải không, mời ông đi theo tôi qua bên này.
Chủ nhiệm Chu khinh thường cười khẩy.
- Anh bảo tôi qua thì tôi qua chắc, hừ ——
Trương Tuyết Phong nói tiếp:
- Vâng, tôi không có tư cách, vậy Chủ tịch Trương mời ông qua đó, như vậy đã đủ tư cách chưa?
- Trương ——
Nghe thấy ba chữ “Chủ tịch Trương”, Hiệu trưởng Long đứng không vững liền ngồi phịch xuống đất. Chủ tịch Trương đến sao?
Hiệu trưởng Long mặt mày tái nhợt, song gã vẫn cố giữ chút thể diện, Chủ tịch Trương sao lại đến huyện Vận được chứ, gã chỉ vào Trương Tuyết Phong.
- Cậu nói vớ nói vẩn cái gì vậy, Chủ tịch Trương bận như thế, làm sao có thời gian đến huyện Vận này được.
Hơn nữa, cho dù Chủ tịch Trương có muốn đích thân đến thì cũng phải để lãnh đạo huyện Vận đi đón chứ. Gần đây có thấy động tĩnh gì đâu, Chủ tịch Trương chắc chắn không thể có mặt ở đây được. Vậy nên, gã cho rằng Trương Tuyết Phong đang nói dối, chắc hẳn thằng này chính là một trong hai đứa đến trường tiểu học Long Đàm đây.
- Đi thôi!
Chủ nhiệm Chu thấy Trương Tuyết Phong đi về phía mình, lão sợ hãi nói:
- Anh đừng có lại gần tôi, tôi báo cảnh sát đấy.
Trương Tuyết Phong chẳng buồn quan tâm, bước tới túm cổ áo lão, song không ngờ lão già này lại béo đến thế, thịt nặng mỡ dày, chiếc áo không đỡ nổi trọng lượng của lão, nên roạt —— rách rồi!
Trương Tuyết Phong tóm cánh tay lão, lôi thẳng qua phòng bên.
- Chủ tịch Trương, người đến rồi ạ!
Bên đó, bọn họ cũng đã ăn uống xong xuôi, đang ở tư thế ngồi chờ Chủ nhiệm Chu của cục Giáo dục. Chủ nhiệm Chu ngẩng đầu lên nhìn, lão đã từng thấy Chủ tịch Trương và dáng vẻ uy nghiêm của hắn trên tivi, lúc nhận ra người ngồi trước mặt là Trương Nhất Phàm, người lão run lẩy bẩy chẳng khác gì người ta sàng gạo.
- Chủ... Chủ... Chủ tịch... tịch Trương ——