Mục lục
Quan Đạo Thiên Kiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương Nhất Phàm lái xe đến chỗ ở. Thẩm Uyển Vân vừa nhảy nhót ầm ĩ là thế mà giờ cũng ngủ say trên ghế sau giống Đổng Tiểu Phàm.
Trương Nhất Phàm lúc này hơi khó xử, chẳng lẽ hắn phải cõng hai người lên phòng sao? Bản thân hắn chưa từng làm công việc nặng nhọc như thế này bao giờ cả. Khẽ cắn môi nhìn hai người bọn Đổng Tiểu Phàm đang ngủ say làm hắn không nỡ đánh thức bọn họ dậy.
Vốn tưởng rằng tửu lượng của Thẩm Uyển Vân cũng khá, nhưng tận mắt hắn chứng kiến cảnh cô thực sự uống khá nhiều. Chắc là cũng say rồi. Vì thế hắn liền cân nhắc xem hai cô gái này ai nhẹ hơn để cõng người đó lên phòng trước.
- Uyển Vân, Uyển Vân
Gọi cô mấy tiếng mà chẳng thấy có phản ứng gì, Trương Nhất Phàm liền mở cửa sau, kéo Đổng Tiểu Phàm ra cõng cô lên lưng, đóng cửa xe rồi bước đi.
Đổng Tiểu Phàm cao 1m7 thân hình mảnh dẻ thanh tú, nặng tầm 50kg thì cũng không mất sức lắm, nhưng hắn ở tầng 4 nên cũng không biết có thể cõng cô một mạch lên đến phòng được không.
Ở tỉnh Hồ Nam, tiết trời thu tháng 8 khá nóng bức, Đổng Tiểu Phàm mặc một bộ đồ màu trắng. Khi Trương Nhất Phàm ôm cô thì tay hắn chạm vào bộ ngực mềm mại của cô. Mặc dù hai người đã từng nhiều lần tiếp xúc thân mật với nhau và đều dựa trên tinh thần tự nguyện, nhưng dưới tác dụng của men rượu lại làm hắn có chút bất thường.
Cõng Đổng Tiểu Phàm trên lưng, đôi gò bồng đào của cô ép chặt vào lưng hắn khiến hắn rất thích thú nhưng cũng khá mệt. Lên đến tầng 4 mãi mới mở được cửa phòng, dép không thèm cởi hắn liền ném cô xuống ghế xô-pha.
Dưới lầu vẫn còn một người nữa, Trương Nhất Phàm đóng cửa lại rồi xuống lầu lần nữa.
Hắn sợ rằng mình ở trên lầu quá lâu Thẩm Uyển Vân sẽ xảy ra chuyện, cô uống say rồi nên rất khó nói.
May là xuống đến nơi mọi thứ vẫn ổn. Trương Nhất Phàm mở cửa xe vỗ nhẹ vào mông Thẩm Uyển Vân, cô ngủ say quá, khi hắn khom lưng ôm cô thì cô liền mở mắt ra.
- Cô không say?
Trương Nhất Phàm có chút bực dọc vì thấy mình bị cô ta qua mặt.
Thẩm Uyển Vân cười hì hì đưa tay ôm lấy cổ hắn nói:
- Chẳng lẽ anh mong em ngủ say đợi anh cõng em lên phòng sao? Anh là người đàn ông của em, em nỡ lòng nào để anh mệt thế.
- Không đi đi còn ở mãi trên xe làm gì?
Trương Nhất Phàm định rời khỏi xe thì bị Thẩm Uyển Vân ôm chặt lấy cổ, nũng nịu nói:
- Hôn em một cái.
- Đừng đùa nữa đây là khu dân cư.
- Khu dân cư thì sao? Khu dân cư, họ vẫn còn bận ở nhà bận rộn làm chuyện đó nữa mà.
Phù !
Trương Nhất Phàm lập tức té xỉu. Dưới yêu cầu mãnh liệt của Thẩm Uyển Vân, hắn đành phải hôn cô một cái rồi kéo tay cô nói:
- Đi đi.
Một mình Tiểu Phàm ở trên phòng.
Thẩm Uyển Vân lắc đầu, cong môi, gỡ cặp kính ra nói:
- Tối nay không làm phiền hai người nữa. Dù sao phần của em tối qua em đã có rồi. Hôm nay nhường cho hoàng hậu vậy.
Thẩm Uyển Vân vẫy tay ra đi một cách tự nhiên để lại sau lưng một bóng hình xinh đẹp.
Trương Nhất Phàm leo lên tầng 4 lấy khóa mở cửa.
Người đâu rồi?
Đổng Tiểu Phàm không ở trên sô pha, tìm mãi trong phòng khách, sau đó hắn nghe thấy âm thanh nôn mửa vọng lại từ phòng vệ sinh thì ra Đổng Tiểu Phàm đang đi vệ sinh.
Phù!
Trương Nhất Phàm thở phào nhẹ nhõm. Vừa nãy hắn thật sự hoảng sợ. Sợ cô ấy xảy ra chuyện.
Đổng Tiểu Phàm ngồi trên bồn cầu, dùng sức chống vào tường, thấy mình chẳng có chút sức lực nào cả. Rượu này mạnh thật, cô hơi choáng.
Nhìn cô như sắp ngã Trương Nhất Phàm lập tức chạy ngay đến:
- Cô vợ giàu có, em không sao chứ.
Đổng Tiểu Phàm vẫn chưa mặc xong quần, vẫn ở trên đầu gối, cái quần lót màu đen khá đáng yêu. Nhìn nó làm Trương Nhất Phàm nóng hết cả mặt, phía trong cặp đùi thon trắng là khu rừng rậm đen tuyền, làm nhịp tim người ta bất chợt tăng tốc.
Tục ngữ có câu say rượu thì mình mình biết. Đổng Tiểu Phàm trừng đôi mắt đẹp lên, tức giận nói:
- Không được nhìn.
- Anh có nhìn gì đâu. Em đừng đổ oan cho người tốt. Trương Nhất Phàm cố gắng điều chỉnh tâm lý, nhìn đi chỗ khác.
Đổng Tiểu Phàm kéo quần lên, đẩy Trương Nhất Phàm ra nói:
- Anh đi ra đi, em muốn tắm.
- Được, vậy em đợi chút, anh xả nước giúp em.
Sau khi buông Đổng Tiểu Phàm ra, Trương Nhất Phàm lập tức xả nước nóng và điều chỉnh độ ấm cho cô, xả nước đầy bồn xong, hắn nói:
- Được rồi, em tắm đi.
Sau đó hắn rời khỏi phòng tắm, ngồi trên ghế sô pha suy nghĩ.
Nửa tiếng sau, Đổng Tiểu Phàm tắm xong người cũng tỉnh táo lên nhiều. nhìn cô quấn khăn tắm quanh người đi ra.
Đổng Tiểu Phàm sau khi tắm xong thì giống như một tuyệt sắc giai nhân. Mái tóc hơi ướt thi thoảng lại phả gia mùi thơm, cái khăn tắm chưa đến 1m , quấn quanh phần trung tâm và hai điểm cơ bản, những phần khác thì cho ngắm thoải mái.
Để lộ ra là cánh tay và cặp đùi thon dài trắng muốt, nhìn thấy vậy làm người Trương Nhất Phàm rộn ràng lên. Cô ấy giỡn với hắn mấy lần. Lần nào cũng đến cao trào thì bị cô bỏ bom.
Nhất là lần trước, tức chết đi được. Không ngờ sắp tới lúc tiến vào vườn đào thì cô đổi ý, làm Trương Nhất Phàm sầu não rất lâu rồi tự mình giải quyết trong mơ.
Nói đến mơ, làm hắn lại nhớ đến cái đêm trong lễ đính hôn của Hồ Lôi và Băng Băng. Hắn mơ một giấc mơ cho tới giờ vẫn còn rất rõ ràng, rất chân thực làm hắn thường xuyên nhớ đến. Lần đó rất tuyệt, chỉ là sau khi tỉnh giấc mới phát hiện tất cả chỉ là mơ.
Trên thực tế, Đổng Tiểu Phàm chưa bao giờ hiền lành như lần trong giấc mơ đó. Lần nào cũng chưa sờ vào cô, cô đã kêu lên rồi. Trương Nhất Phàm không muốn ép buộc nhất là phụ nữ, đối với Đổng Tiểu Phàm thì càng ưu ái hơn.
Đổng Tiểu Phàm an tọa bên cạnh Trương Nhất Phàm, cơ bản là không phát hiện người đàn ông bên cạnh mình đã nảy ra suy nghĩ khác. Cô sờ lên tóc mình hỏi:
- Có máy sấy không? Sấy giúp em.
- Ừ!
Trương Nhất Phàm lấy máy sấy ra từ cái tủ dưới ti vi. Hai người bắt đầu chơi trò ám muội. Trương Nhất Phàm khi sấy tóc cho cô mắt hắn luôn nhìn vào đám trắng mịn trước ngực kia.
Dưới cái khăn kia là hai đỉnh núi mấp mô liền kề nhau, ở giữa là một cái khe suối nhỏ lúc ẩn lúc hiện.
- Chị Uyển Vân đâu?
Lúc này Đổng Tiểu Phàm mới nhớ ra cô phóng viên như đã quen thân với mình lâu lắm rồi đó.
- Cô ấy về khách sạn rồi.
Có phải vì có tật nên giật mình mà vừa nghe Đổng Tiểu Phàm nhắc tới Thẩm Uyển Vân, trong lòng Trương Nhất Phàm liền có chút căng thẳng, dường như bí mật của hắn lúc nào cũng có thể bị bại lộ vậy
Cũng may mà Đổng Tiểu Phàm chỉ ồ một tiếng rồi, thấy tóc đã khô rồi, cô ngáp dài một cái đòi đi ngủ:
- Đồ khốn, em đi ngủ trước đây. Nói trước với anh là đừng có mà làm phiền em đấy.
Không được làm phiền em thì em phải sang phòng khách ngủ chứ. Trương Nhất Phàm rất sầu não, mắt nhìn chằm chằm thân hình xinh đẹp của Đổng Tiểu Phàm đi vào phòng mình.
Trong phòng tắm vẫn còn lưu mại mùi hương của Đổng Tiểu Phàm sau khi tắm, Trương Nhất Phàm rất ít khi tắm bằng bồn. Hắn cầm lấy vòi hoa sen tắm một lúc lâu. Dưới làn nước lạnh xóa bớt cái nóng oi ả của mùa hè, hắn bắt đầu cân nhắc về mối quan hệ của mình với mấy cô gái này.
Hà Tiêu Tiêu có lẽ là dễ xử lý nhất, nhưng Thẩm Uyển Vân thì sao? Cô ta cũng là danh ngôn chính phái, sẽ cam tâm làm nhân tình ư? Với gia thế và nghề nghiệp như vậy cho dù cô cam tâm tình nguyện, thì Gia đình họ Thẩm cũng không bao giờ cho cô làm cái việc hoang đường như thế.
Bị nước lạnh xối vào người, suy nghĩ của hắn dần dần rõ ràng hơn. Những dục vọng ngùn ngụt ban nãy cũng dần tan biến. Nếu những việc này của hắn mà bị ông cụ hắn phát hiện thì không biết là ông sẽ nghĩ thế nào?
Đi từ phòng tắm ra, ý muốn cũng nhạt dần, ngồi trên ghế sô pha hút thuốc một hồi lâu hắn mới đi vào phòng. Đổng Tiểu Phàm đã ngủ rồi, ngủ rất ngon giống như tiên nữ trong một bức tranh nào đó.
Trương Nhất Phàm không quấy rầy cô, nhẹ nhàng kéo chăn nằm xuống cạnh cô.
Đêm nay thật dài. Những cảnh cùng Đổng Tiểu Phàm cứ lần lượt hiện ra trước mắt hắn giống như chiếu phim vậy. Hai người bằng hữu giờ trở thành người tình. Trương Nhất Phàm nhìn bộ lông mi dài sâu của cô, không kìm được lòng liền tiến đến nhẹ nhàng hôn cô một cái.
Trong giấc ngủ sâu Đổng Tiểu Phàm bĩu môi, mặt nở nụ cười.
Đêm tĩnh lặng nhưng kỳ thực không hề tĩnh lặng chút nào.
Khuôn viên và phòng làm việc của Viện kiểm sát đột nhiên cháy lớn, tư liệu và chúng cứ trong phòng dữ liệu đều bị mất sạch.
Ngày hôm sau Trương Nhất Phàm mới biết tin này. Vẻ mặt hắn khá điềm tĩnh, dường như đều trong dự kiến của hắn. Tối qua chính hắn nhìn thấy sự xuất hiện của Lưu Nhất Hải, Thông Thành sẽ không được bình yên nữa rồi.
Vậy thì đám cháy ở Viện kiểm sát cũng không có gì là khó giải thích cả.
Nếu không dự đoán sai thì Chu Đỉnh Thiên cuối cũng sẽ được phóng thích với lý do không đủ chứng cớ.
Tất cả đều đã lường trước được, Phòng Công an tham gia điều tra vụ này không điều tra được gì cả. Đối phương khi đã cố tình làm vậy thì đương nhiên là sẽ không thể để anh điều tra ra sơ hở gì.
Chỉ là gia đình người bị hại vì việc này mà thêm phần kích động. Bởi vì chứng cứ và hồ sơ không còn nữa, nên sẽ phải tìm lại, hơn nữa sự việc đã trôi qua lâu lắm rồi. Cái thứ mà Chu Đỉnh Thiên để lại trên cơ thể Tiểu Ngọc đã sớm biến mất rồi, làm sao có thể lấy ra được nữa?
Hơn nữa đến giờ Tiểu Ngọc vẫn chưa tỉnh lại, vẫn nằm trong phòng cấp cứu, do người nhà túc trực bên cạnh suốt ngày đêm.
Những việc còn lại, Trương Nhất Phàm cũng không muốn can thiệp vào, để xem họ muốn chơi thế nào. Chu Chí Phương vì cứu con trai mà quá liều lĩnh. Trương Nhất Phàm ngồi trong phòng làm việc mà dường như nhìn thấy một khuôn mặt lo lắng không yên.
Đường Vũ đi vào phòng, thuật lại chi tiết tình hình điều tra vụ cháy ở Viện kiểm sát. Nguyên nhân cháy không rõ, trước mắt vẫn đang điều tra.
Đây là kết quả điều tra của bên cảnh sát. Trương Nhất Phàm cười cười, ném cho Đường Vũ một điếu thuốc rồi nói: kệ cho chúng giày vò nhau. Tạm thời để sự việc này sang một bên, cần làm gì thì làm nấy.
Đường Vũ thấy vô cùng khó hiểu. Nếu đã đắc tội với Chu Chí Phương thì tại sao không nhân cơ hội này đánh cho y một trận thật đau. Nhưng vì Trương Nhất Phàm không lên tiếng nên y cũng không tiện hỏi thêm.
Nhưng vẻ thong dong bình tĩnh của Trương Nhất Phàm khiến Đường Vũ rất yên tâm. Quả nhiên đến buổi chiều đã có chuyện. Gia đình người bị hại tổ chức một buổi khiếu nại thị uy quy mô lớn.
Gây náo loạn à, các người cứ làm đi. Càng to càng tốt, tốt nhất là to đến mức không thể cứu vãn nổi.
Trương Nhất Phàm biết việc hắn cần làm bây giờ là đợi, đợi thời cơ chín mùi.
Những phóng viên mà Thẩm Uyển Vân bố trí ngày nào cũng quan tâm, đưa tin về sự kiện này. Sự việc ngày càng rầm rộ. Chu Chí Phương ngươi thực sự có thể một tay che trời chăng? Đùa bỡn tính mạng con người ta trong tay mình?
Chu Chí Phương chức cao vọng trọng nhưng không thể ngăn cản miệng lưỡi thiên hạ. Đây chính là hiệu quả mà Trương Nhất Phàm muốn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK