- Hôm nay đến đây thôi, mọi người cũng về ngủ sớm đi.
Tàn cuộc, Thẩm Hoành Quốc cũng không về lại nội thành, Trương Nhất Phàm và Lý Hồng ra khỏi phòng của Lý Thiên Trụ, hắn nói với Lý Hồng:
- Anh đi lấy xe.
Khi nãy vừa đến là Trương Nhất Phàm đón cô đến đây, Lý Hồng không có thói quen sau giờ làm việc mà vẫn gọi tài xế theo sát hai mươi tư giờ đồng hồ. Hơn nữa lại là ở cùng mấy người Lý Thiên Trụ, Trương Nhất Phàm, vệ sĩ cũng không phải dùng đến.
Đợi Lý Hồng đi ra từ thang máy tầng một, Trương Nhất Phàm đi thẳng đến bãi đỗ xe.
Một chiếc Porsche màu đỏ ngênh đón ngay trước mắt, ánh đèn màu trắng như tuyết khiến cho hai mắt của người khác nhức nhói. Trương Nhất Phàm dùng tay che lại một chút, Porsche liền dừng ngay trước mặt, Diêu Mộ Tình đeo một chiếc kính râm to đùng thò đầu ra:
- Phó chủ tịch Trương, lâu rồi không gặp.
Cửa xe mở ra, Diêu Mộ Tình mặc một chiếc áo màu đen liền xuống xe, vẫy vẫy tay về phía Trương Nhất Phàm.
Đã lâu rồi không gặp Diêu Mộ Tình, người này là mỹ nhân số một của Vĩnh Lâm, nhìn qua vẫn tự nhiên thoải mái như vậy, xinh đẹp đến rung động lòng người. Ngênh đón xông đến vẫn là mùi nước hoa quen thuộc trên người cô.
Nước hoa số năm hiệu Chanel, một sản phẩm kinh điển của sự vĩnh hằng.
- Cô Diêu, thì ra là cô!
Nắm tay của Diêu Mộ Tình, cảm giác mát lạnh kia xông thẳng vào đầu.
Chiếc Porsche màu đỏ kia, dưới ánh đèn vô cùng chói mắt.
Trương Nhất Phàm nhớ mang máng đó là chiếc xe mà năm đó Đổng Tiểu Phàm lái, vì vậy vừa nhìn qua có chút gì đó quen thuộc.
Diêu Mộ Tình quan sát Trương Nhất Phàm, trong mắt lộ ra một kiểu quen thuộc:
- Phó chủ tịch Trương, khi nào thì anh quay về Vĩnh Lâm làm khách đây? Từ khi anh vào bộ máy của tỉnh, tôi đều không có cơ hội gặp anh. Đừng quên, anh còn nợ tôi một lời hứa đó!
Khi Diêu Mộ Tình nói chuyện, nắm lấy tay của Trương Nhất Phàm không chịu buông ra, đôi tay mềm mại nhỏ bé, mang theo chút mát lạnh, luôn khiến cho người khác cảm thấy cô không giống như mọi người bình thường.
Trương Nhất Phàm thản nhiên cười:
- Muốn gặp tôi chẳng phải rất dễ sao, một cú điện thoại đã giải quyết được rồi. Cô Diêu thật là nghĩ một đằng nói một nẻo mà?
Diêu Mộ Tình mỉm cười:
- Cũng muốn gọi điện cho ngài, lúc trước gặp phải dịch Sars, sau đó lại nghe nói ngài đến Hoài Châu, bận việc suốt không ngừng nghỉ, tôi làm sao dám làm phiền ngài chứ?
Diêu Mộ Tình nắm rõ hành tung của mình như lòng bàn tay, Trương Nhất Phàm thầm cảm thấy có chút kì lạ, hắn liền hỏi một câu:
- Daewoo khai thác mỏ như thế nào rồi? Các cô nên dành hết tâm tư vào chuyện này, đó là khu vực mà Thủ tướng chú ý đến nhất, không thể có chút buông thả được.
Diêu Mộ Tình nháy nháy mắt, mặt nở nụ cười:
- Ngài yên tâm, chỉ cần ngài dặn dò một câu, Mộ Tình muôn lần chết không từ chối. Bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh ngài đến Vĩnh Lâm thị sát công việc.
Trương Nhất Phàm nói:
- Được, tôi sẽ đến, nhất định phải xem dự án của các cô làm như thế nào rồi?
Lúc này, một hồi chuông điện thoại vang lên, Diêu Mộ Tình xin lỗi mỉm cười:
- Xin lỗi, tôi có chút chuyện, đi trước nhé.
Cô vẫy vẫy tay, rất thoải mái bỏ đi.
Trương Nhất Phàm lên xe, đón Lý Hồng trước cửa.
Sau khi Lý Hồng lên xe, Trương Nhất Phàm nói:
- Đợi lâu rồi phải không?
Khả năng quan sát của Lý Hồng rất nhạy bén, cô không để lộ vẻ gì hỏi:
- Gặp người quen sao?
- Ừ!
Trương Nhất Phàm khởi động xe.
Lý Hồng cũng không truy hỏi, chiếc Mercedes-Benz chạy trong gió khuya, khi đi qua bờ sông Tương, Lý Hồng đột nhiên nói:
- Cảm ơn anh!
Trương Nhất Phàm sửng sốt, lập tức phản ứng lại:
- Cảm ơn anh cái gì chứ? Không phải của anh cũng là của em?
Lý Hồng lại nhìn ra đám cỏ bên ngoài cửa xe, không ngờ lần này lại nhẹ nhàng nói ra câu này, Trương Nhất Phàm khiến cho đối phương thay đổi địa điểm lựa chọn nhà máy. Rõ ràng, nếu như xây dựng ở đây một nhà máy lớn, thật là đã phá đi một cảnh đẹp bên hai bờ sông.
Nếu xây dựng ở đây một công viên hoặc một khu vực nhỏ thì sao? Cảm giác tự nhiên sẽ khác đi.
Lý Hồng đang nói đến chính là điều này, Trương Nhất Phàm có thể hiểu được, nhìn thấu được tâm tư của cô, cô cảm thấy rất vui.
Tiễn Lý Hồng đến dưới lầu, khi Lý Hồng sắp xuống xe, Trương Nhất Phàm gọi dật cô lại.
- Lý Hồng ——
Lý Hồng quay đầu lại:
- Cò chuyện gì sao?
Trương Nhất Phàm kéo cánh tay mềm mại của cô lại, kéo mạnh cô vào lòng, lại hôn một cái vào môi Lý Hồng.
Lý Hồng rõ ràng có chút lúng túng, nhưng nhìn thấy môi của Trương Nhất Phàm tiến đến, cô liền nhắm mắt lại, Trương Nhất Phàm chỉ hôn nhẹ một cái:
- Ngủ ngon!
Lúc đó, trong lòng Lý Hồng có chút hồi hộp. Hơn hết, cô vẫn thích cảm giác bị hôn này.
Nụ hôn này không có chút ý đáng khinh nào, mang theo một cảm giác nhẹ nhàng, ám áp vô cùng.
Lý Hồng xuống xe, vẫy tay với Trương Nhất Phàm:
- Ngủ ngon!
Trương Nhất Phàm nhìn đèn sáng trên lầu rồi mới đi, Lý Hồng lấy điện thoại ra quay về thư phòng:
- Lập tức điều tra cho tôi, biển số xe số Tương *******, Porsche màu đỏ, thân phận của chủ xe, gửi tư liệu vào hòm thư của tôi.
- Vâng! Lập tức điều tra.
Dặn dò xong, Lý Hồng mở máy tính lên, chăm chú nhìn vào màn hình.
Không đến mười phút, bên kia đã gửi đến hộp thư, Lý Hồng mở ra xem. Thông tin về chủ xe: Tên, Diêu Mộ Tình, nữ, dân tộc Hán, năm nay hai mươi sáu tuổi, chưa kết hôn, người huyện An Đông thành phố Vĩnh Lâm tỉnh Tương, quán quân... tổ chức lần thứ hai ở Vĩnh Lâm, nhà đầu tư cho quán trà Vương miện,...
Phía sau còn có rất nhiều thông tin, Lý Hồng dừng mắt ở hàng chữ phía sau, người nhà bao gồm ba mẹ và em trai, tháng chín năm 1998 cả ba đều mất trong một tai nạn giao thông, từ đó cô đơn một mình... ( phía sau lược bớt vài trăm chữ)
Lý Hồng xem đến đây, bắt đầu suy nghĩ, ban nãy cô gái mà mình vừa nhìn thấy, không ngờ lại là Diêu Mộ Tình, mỹ nữ số một của Vĩnh Lâm? Chẳng trách cô ta có phong thái như vậy, mình chỉ nhìn sơ cũng cảm thấy không giống người bình thường.
Người này tuy xuất thân bần hàn, tận sâu lại hiện lên vẻ cao nhã, ban nãy mình chỉ thoáng nhìn đã nhớ kỹ dáng vẻ của cô ta. Lý Hồng đang nghĩ, Trương Nhất Phàm đã từng ở Vĩnh Lâm lâu như vậy, có lẽ nào có quan hệ gì với cô ta không?
Có thể trong vài phút ngắn ngủi đã điều tra được những thông tin này thì chắc chắn không có gì là tài liệu bí mật. Nhìn bộ dạng cô ta lái xe xịn, phong thái yểu điệu thì không phải kiểu con gái bình thường có thể có được.
Lý Hồng trả lời lại:
- Tôi muốn thông tin tỉ mỉ hơn.
Trương Nhất Phàm không về nhà, hơn nữa còn đến chỗ Liễu Hồng.
Tuy Liễu Hằng đã ở tỉnh thành, nhưng hai người rất ít khi ở cùng nhau. Đa số thời gian của Trương Nhất Phàm đều ở nhà của mình. Mà Liễu Hồng tuyệt đối sẽ không ở nhà của hắn mà làm bậy được.
Khi Trương Nhất Phàm cần giải quyết vấn đề, không thể làm gì khác hơn là tìm đến Liễu Hồng. Vì bên cạnh hắn không có người phụ nữ khác. Ở chỗ Lý hồng rất ít khi có thể đạt được, hai người có quan hệ lâu như vậy rồi mà cũng chỉ có hai lần.
Lần thứ hai vẫn là Trương Nhất Phàm giở trò, ở nhà Lý Hồng không chịu đi, Lý Hồng không còn cách nào khác mới trúng kế của hắn. Nhưng mà sau đó, cứ một mình gọi Lý Hồng ra uống rượu là Lý Hồng đều không đi.
Hơn nữa hai người cùng địa vị trong tỉnh, thật đúng là không nên đi lại quá thường xuyên.
Liễu Hồng vẫn luôn là người phụ nữ nhẫn nhục chịu đựng nhất trong mắt Trương Nhất Phàm, trong nhiều người phụ nữ như vậy, cô là ngoan ngoãn dịu dàng nhất. Từ trước đến nay đều không từ chối ý của Trương Nhất Phàm. Vì vậy, Trương Nhất Phàm chỉ cần có nhu cầu kia, chạy đến chỗ của Liễu Hồng đều luôn giải quyết được vấn đề.
Nghe thấy chuông cửa, Liễu Hồng chạy ra mở cửa.
Khi nhìn thấy Trương Nhất Phàm, cô cười rất ngọt ngào, vì trong thời gian này, cũng lâu rồi Trương Nhất Phàm không đến rồi. Liễu Hồng cũng không đến nấu cơm cho hắn, chuyện của công ty nhiều quá, khôn thể rời khỏi được.
Bữa tiệc xã giao tối nay, trên cơ bản là Trương Nhất Phàm biết được suy nghĩ của hai vị cấp trên, vì vậy, tâm trạng hắn rất tốt.
Sau khi đi vào, hai tay liền kéo lấy eo của Liễu Hồng, đang muốn vuốt ve mông của cô. Liễu Hồng véo ào thắt lưng, nói nhỏ:
- Miêu Miêu ở đây.
Miêu Miêu?
Trương Nhất Phàm có chút buồn bực, mình cô tình đến đây, không thể quét đi hưng phấn của nhà ta được!
Lý Thiên Trụ lại ra nhiệm vụ, muốn mình làm tốt ngành công nghiệp của toàn tỉnh, nhiệm vụ này không nẹ đâu! Sau này nói không chừng ngày nào cũng phải chạy xuống dưới. Có vài chuyện, chỉ dựa vào cái miệng mà nói cũng không được, phải đi điều tra nghe ngóng.
Nghe nói Miêu Miêu đến, hắn khẽ cắn răng, ra sức nắm lấy cái mông đầy đặn của Liễu Hồng. Liễu Hồng nhìn thấy bộ dạng buồn bực của hắn, nắm lấy tay hắn an ủi:
- Rất nhanh thôi, đợi Miêu Miêu ngủ rồi, em đến với anh.
Trương Nhất Phàm đành chịu, vừa buông Liễu Hồng ra, Miêu Miêu từ phòng ngủ kêu lên:
- Mẹ ——
- Đến đây, đến đây!
Liễu Hồng liên tục đáp:
- Anh cứ tắm rửa trước đi!
Trương Nhất Phàm gật đầu, đi vào phòng tắm.
Đợi hắn tắm xong đi ra, Liễu Hồng rón rén đi ra. Nhẹ nhàng đi vào phòng mà Trương Nhất Phàm ngủ:
- Miêu Miêu ngủ rồi sao?
- Ừ, vừa mới ngủ.
Liễu Hồng vừa cởi quần áo, vừa nói:
- Anh lại không đến sớm một chút, hại em không chuẩn bị tâm lý gì cả?
Trương Nhất Phàm lau mồ hôi:
- Em còn phải chuẩn bị sao nữa?
Liễu Hồng có chút ngượng ngùng, đầu tóc vẫn chưa chải, có phải có chút rối không?
Trương Nhất Phàm ôm lấy eo Liễu Hồng, đưa tay vào bên trong đùi của cô, đã lâu rồi Liễu Hồng không làm cái ấy, bị Trương Nhất Phàm chạm vào như vậy, sớm đã nước tràn thành lụt.
Lúc này, Trương Nhất Phàm có chút gấp gáp, vội vàng leo lên trên, ra sức đâm vào, theo dòng nước mà tiến thẳng vào, cổ họng Liễu Hồng không chịu nổi nữa phát ra tiếng kêu sợ hãi.
Liễu Hồng cắn môi:
- Tắt điện rồi chứ?
- Tắt điện gì chứ? Không sao, ở đây lại không có ai.
Trương Nhất Phàm chỉ lo tiến lên, dần dần Liễu Hồng cũng bị mê lạc trong sự tấn công mạnh mẽ của hắn, và âm thanh phát ra có chút gì đó mất kiểm soát.
Tiểu Miêu Miêu ngủ mơ màng, nghe thấy bên cạnh vọng lại âm thanh kì lạ, cô bé đưa tay ra tìm mẹ bên cạnh, phát hiện mẹ không ở đó. Tiểu Miêu Miêu bò dậy, đẩy cửa đi ra.
Trương Nhất Phàm và Liễu Hồng đã mặc sức vui vẻ, căn bản là không phát hiện ra Tiểu Miêu Miêu từ lúc nào đã đến ngay đầu giường:
- Mẹ, mẹ và chú đang làm gì đấy?