Bên dưới có ảnh chụp, và cả lời tường thuật rõ ràng. Toàn bộ sự việc được kể rành mạch như vậy, lại kèm thêm ảnh minh họa, tin rằng bất cứ người nào nhìn vào cũng hiểu được chuyện gì đã xảy ra.
Đây mới chỉ là tin báo mạng, song đã khiến trước cổng lớn của trụ sở đội cảnh sát giao thông thành phố Vĩnh Lâm tập trung hơn một trăm xe taxi, gây ách tắc cả khu vực. Hơn nữa, ở một vài ngã tư chính trong trung tâm thành phố, các xe taxi Vĩnh Lâm đỗ đầy ra đường.
Những chiếc xe này nằm la liệt ở đó, đã lập tức làm tê liệt giao thông toàn thành phố.
Thành phố Vĩnh Lâm có mấy trăm taxi, ở mỗi ngã tư chỉ cần tập trung khoảng mười mấy, hai mươi chiếc đã đủ gây tắc nghẽn, huống chi, mỗi ngã tư lúc này đều có đến mấy chục chiếc. Hơn nữa, trước cổng trụ sở đội cảnh sát giao thông ước chừng phải có đến năm sáu trăm chiếc.
Một lượng lớn xe tập trung như vậy đã đủ khiến người ta kinh khiếp, nhưng bọn họ còn dùng một chiêu độc hơn nữa, đó chính là đồng loạt nhấn còi. Cả thành phố chìm trong chuỗi âm thanh hỗn loạn, rung trời lở đất.
Ô Dật Long đang ngồi ở nhà xem tivi, nghe thấy từ ngoài vọng vào tiếng cãi nhau ầm ĩ, không khỏi có phần bực mình. Gã mở cửa sổ ra nhìn thử, “Làm cái trò gì thế kia?”
Vội gọi điện thoại cho Tiểu Cảnh, Tiểu Cảnh nói “Tôi cũng không biết, chỉ nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, để tôi đi hỏi xem.”
Mấy phút sau, Tiểu Cảnh gọi lại.
- Ông chủ, chuyện là thế này.
Gã kể lại việc lái xe của Bí thư Trương đâm xe xong còn xung đột với tài xế taxi, cảnh sát giao thông vì muốn lấy lòng thư ký và lái xe của Bí thư Thành ủy, đã còng tay hai người bị hại, từ đó dẫn đến chuyện dư luận căm phẫn.
Bởi vậy, tối nay tất cả các tài xế taxi dều tập trung ở trụ sở cảnh sát, yêu cầu đòi lại công bằng. Tiểu Cảnh còn tiết lộ thêm, theo như khai báo của hai tài xế taxi bị hại với bên cảnh sát, thực ra lúc đó ngồi ở ghế lái là Đằng Phi, và anh ta vẫn chưa có bằng lái xe.
Ô Dật Long liền mắng:
- Nói vớ nói vẩn!
Cúp điện thoại, gã đứng dậy, chắp hai tay sau lưng đi qua đi lại, tiếng còi ô tô từ bên ngoài vọng vào thật khiến người ta khó chịu. “Tin tức ồn ào như vậy, sao mình không biết gì cả?”
Nếu chuyện này thật sự do Đằng Phi gây ra, vậy thì phải xem xem Trương Nhất Phàm sẽ giải quyết thế nào.
Ô Dật Long rất muốn gọi điện thoại đến sở Cảnh sát mắng cho một trận, nhưng gã vẫn cố gắng nhẫn nhịn, đợi xem tình tình chuyển biến thế nào đã. Đột nhiên gã nghĩ đến một vấn đề, “Không được, không thể cứ ngồi nhà thế này được, mình phải đến hiện trường một chuyến, nếu không Trương Nhất Phàm sẽ nghĩ gì chứ?”
Tối nay Trương Nhất Phàm lại không có tiệc xã giao gì, vốn muốn ngủ một giấc đã đời, thì đột nhiên nghe thấy âm thanh ồn ào ở bên ngoài. Đang định hỏi xem có chuyện gì, thì Âu Dương Mạc đã gọi điện thoại tới.
- Bí thư Trương, lớn chuyện rồi.
- Chuyện gì vậy?
Âu Dương Mạc nói qua tình hình.
- Tôi đang ở sở Cảnh sát giao thông, đám người này không thể trấn áp được, làm sao đây? Có cần sử dụng vũ lực không ạ?
Trương Nhất Phàm vừa đi giày vừa chạy ra ngoài.
- Lập tức triệu tập hội nghị!
Xảy ra sự việc mang tính quần chúng thế này, sử dụng vũ lực hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Việc cấp bách lúc này là đưa ra một phương án giải quyết, nếu không đến hiện trường cũng bằng thừa.
Còn Đằng Phi thì đã sợ lắm rồi, chuyện vốn chẳng có gì, không ngờ lại biến thành sự việc mang tính quần chúng thế này. Hiện tại giao thông toàn thành tê liệt, hàng trăm tài xế taxi đỗ xe trên đường rồi hô lớn yêu cầu Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố chủ trì công đạo.
Giờ anh ta vô cùng hối hận, lúc đó căn bản không nghĩ đến, nhóm cảnh sát giao thông lại đưa hai người tài xế taxi về cục. Mấy đồng chí cảnh sát này cũng thật nhiệt tình quá rồi, lấy lòng thế nào là lại chữa lợn lành thành lợn què rồi!
Đằng Phi tin rằng, mấy đồng chí cảnh sát giao thông chắc có ý tốt, bọn họ nhất định cũng không ngờ được sự tình lại thành ra như vậy. Nếu ngay lúc ấy xử lý thỏa đáng thì có lẽ đã không xảy ra chuyện thế này.
Chỉ có điều, giờ phút này nói gì cũng vô ích, cho dù hai người lái taxi kia được thả ra, thì những tài xế taxi khác chắc chắn cũng sẽ không từ bỏ ý định, nhất quyết yêu cầu lời giải thích thỏa đáng.
Trên đường, Liễu Hải đang dẫn theo một nhóm người đi quanh mấy khu trung tâm, bọn họ vừa đi vừa nói lớn:
- Mọi người yên lặng, yên lặng một chút, vấn đề của các vị nhất định sẽ được giải quyết ổn thỏa, lúc này tôi không yêu cầu các vị lập tức rời khỏi đây, nhưng các vị nhất định phải ngừng ngay việc nhấn còi! Nếu không sẽ quy vào tội gây rối loạn an ninh trật tự xã hội, sẽ bị xử lý theo pháp luật.
- Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố đang triệu tập hội nghị, bàn bạc phương hướng giải quyết, các vị nhất định phải, lập tức dừng ngay loại hành vi gây rối này!
- Vì các vị đang làm ảnh hưởng, không chỉ đến việc nghỉ ngơi của người khác, mà còn cả người thân của các vị. Thành phố này không thuộc về bất kỳ một cá nhân nào, mà là của tất cả chúng ta. Nếu các vị cứ khăng khăng làm như vậy, chứng tỏ các vị không có thành ý muốn giải quyết vấn đề này, chúng tôi chỉ còn cách theo luật mà làm thôi! Giờ tôi yêu cầu mọi người lập tức dừng nhấn còi!
Lời kêu gọi của Liễu Hải đã có tác dụng, có người tự nhiên nghĩ đến người thân ở nhà, cũng đang sống trong thành phố này, nửa đêm ầm ĩ như vậy, thực sự ảnh hưởng rất nhiều đến họ.
Nhất là đám trẻ con, cả đám sợ quá khóc ré lên. Người già cũng không chịu nổi kích thích này, có thể sẽ dẫn đến những triệu chứng bất ngờ. Vì thế nghĩ ngợi một hồi, mọi người đều nhất loạt ngừng hành động nhấn còi nhàm chán này.
Cả thành phố đột nhiên chìm vào yên lặng, không có bất kỳ tiếng động nào.
Các thành viên trong Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố đều vội vàng lái xe đến trụ sở Ủy ban nhân dân, lập tức triệu tập hội nghị khẩn cấp.
Có người tức giận nói:
- Nhất định phải trừng phạt nghiêm khắc những kẻ gây rối, tóm ngay tên đầu sỏ.
Có người nhìn anh ta không nói lời nào, bọn họ đều biết nguyên nhân đằng sau việc này.
Cũng có người thầm bàn tán xem rốt cuộc chuyện là thế nào? Kỳ thực, những người đã biết chân tướng sự việc đều cười thầm không nói gì. Sự việc tối nay không liên quan mấy tới bọn họ, họ chỉ muốn xem xem Bí thư Trương sẽ xử lý thế nào thôi.
Ô Dật Long trở về từ hiện trường, thấy Trương Nhất Phàm vẫn chưa tới, liền trầm ngâm ngồi hút thuốc.
Trương Nhất Phàm đang ở trong phòng làm việc, hỏi lại cặn kẽ lão Trần và Đằng Phi. Nghe xong câu trả lời của hai người, hắn liền lớn tiếng quát:
- Hồ đồ!
Một chuyện nhỏ như vậy lại biến thành vụ việc nghiêm trọng thế này, ảnh hưởng vô cùng xấu!
Nếu lúc đầu hai bên nói chuyện thái độ tốt một chút, đâm xe thì đem đi sửa là được rồi, còn có thể xảy ra chuyện gì? Cãi nhau với người ta làm gì chứ?
Nghiêm trọng hơn nữa, chính là hai đồng chí cảnh sát giao thông đến sau, nếu không phải bọn họ đưa hai người tài xế taxi về cục thì tất cả sự việc ồn ào phía sau cũng sẽ không xảy ra. Trương Nhất Phàm trầm mặt, hai tay chắp sau lưng đi thẳng về phía phòng hội nghị.
Bên ngoài đột nhiên trở nên yên lặng, bên trong phòng hội nghị lại càng có chút bất an, Âu Dương Mạc vội vội vàng vàng đi vào.
Trương Nhất Phàm thấp giọng hỏi:
- Sao rồi?
Âu Dương Mạc hổn hến đáp:
- Cục trưởng Liễu đã đích thân ra mặt khuyên nhủ được đám tài xế đó dừng việc nhấn còi rồi ạ. Nhưng bọn họ yêu cầu, nhất định phải nghiêm trị người có liên quan, phải cho bọn họ một lời giải thích thỏa đáng.
- Nhân việc quản lý hãng taxi đâu?
- Không có ai đến ạ! Gọi cho họ, thì không phải ở ngoài, cũng là không bắt điện thoại.
Thời điểm mấu chốt, một kẻ cũng không đến! Điều này không thể không khiến người ta nghi ngờ.
Qua sự việc này, Trương Nhất Phàm đã hiểu rõ.
Nhưng ẩn chứa bên trong vẫn có gì đó không đúng, cho dù Đằng Phi lái xe đâm vào đối phương, cảnh sát giao thông lấy lý do ảnh hưởng việc công mà lôi hai tài xế taxi kia về cục xử phạt, thì những người tài xế ấy sao lại đồng lòng như vậy? Chỉ trong vài tiếng ngắn ngủi đã nhanh chóng tập trung lại, hơn nữa còn lập nên đội biểu tình khí thế như vậy, làm tê liệt giao thông toàn thành.
Nếu không có người ở đằng sau giật dây, trợ giúp, e là sẽ có chút khó nói đây?
Nhưng bàn tay tội ác thâu tóm phía sau là ai chứ? Trương Nhất Phàm đã nghĩ rất lâu, nhưng cũng không nghĩ ra được. Cuộc biểu tình lần này, hình như là nhằm vào Đằng Phi, mà nhằm vào Đằng Phi chính là nhằm vào hắn. Chỉ có điều, giờ phút này, hắn không có thời gian đi suy nghĩ việc đó. Giờ hắn phải nhanh chóng xử lý vấn đề nan giải này đã.
Các đồng chí Ủy viên thường vụ có mặt tại đây, tôi một câu, anh một câu, nhưng tất cả đều không nói vào trọng điểm. Có người không nói lời nào, tránh rước họa vào thân.
Ô Dật Long vẫn ngồi hút thuốc, không phát biểu ý kiến gì, sự tình dù sao cũng có liên quan tới thư ký của Trương Nhất Phàm. Thật sự vì chuyện lần này mà xử lý Đằng Phi sao? Dĩ nhiên, bọn họ hoàn toàn có thể đổ toàn bộ trách nhiệm lên đầu lão lái xe họ Trần.
Nhưng nếu làm như vậy thì thể diện của một Bí thư như Trương Nhất Phàm còn biết để ở đâu nữa?
Hút xong điếu thuốc, Ô Dật Long ngẩng đầu nói:
- Bí thư Trương, tôi thấy vẫn nên dùng vũ lực giải tán đám đông trước thì hơn!
- Đúng! Dùng vũ lực giải tán đám đông rồi hẵng nói tiếp. Không thể để bọn họ tiếp tục gây rối như vậy được.
Có người phụ họa theo.
Trương Nhất Phàm không nói gì, nếu đã có người đứng phía sau giật dây, dùng vũ lực chỉ tổ gây ra ảnh hưởng lớn hơn, khiến vụ việc ngày càng xấu, thậm chí không thể xoay sở nổi.
Nhưng cũng chỉ có hai cách giải quyết tình hình này, hoặc là xử lý người có liên quan, nếu không thì can thiệp bằng vũ lực.