Mục lục
Quan Đạo Thiên Kiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhà khác Song Giang, Hồ Chí Minh tới lúc gấp rút như kiến bò trên chảo nóng, chạy đi chạy lại.
Liễu Hồng và Đồng Tiểu Phàm ngồi trên sô pha, không ngừng an ủi Băng Băng đang khóc không ngừng, mẹ của Hồ Lôi cũng đến đây, khóc tới như chết đi sống lại.
Hồ Chí Minh cầm lấy điện thoại quát:
-Nhất Phàm, cảnh sát thành phố Song Giang các người rốt cục có tác dụng không? Nếu như không được thì để tôi tự mình tới.
Cạch – Ông dập mạnh điện thoại.
“Tôi tự mình đi tìm?”
-Bác Hồ, bác muốn đi đâu? Bác đâu có quen với địa thế nơi này.
Đổng Tiểu Phàm đuổi theo, Hồ Lôi nhất định xảy ra chuyện rồi, cô lại không hy vọng Hồ Chí Minh cũng có chuyện không hay xảy ra.
Hồ Chí Minh nóng nảy:
-Tiểu Phàm, đừng kéo bác, để bác đi, còn tốt hơn là ngồi ở trong này chờ đợi vô vọng.
Hồ Khoa vội vàng chạy lên,
-Tìm được rồi, tìm được rồi.
A ----- Tất cả mọi người trong phút chốc nhảy dựng lên vây quanh Hồ Chí Minh, Hồ Chí Minh lại nắm chặt cánh tay anh ta:
-Ở đâu, ở đâu, anh ấy thế nào?
Hồ Khoa trả lời
-Bí thư Trương đang tới đây, bảo tôi đến báo trước một tiếng, cụ thể như thế nào chờ anh ấy đến mới biết rõ được.
Nghe vậy, Hồ Chí minh lập tức hướng ra phía ngoài, mẹ của Hồ Lôi cũng theo sau:
-Tôi cũng đi.
Những người trong phòng nghe nói Hồ Lôi được tìm thấy rồi thì cũng không ngồi yên nổi. Đều hướng về phía cửa thang máy, Hồ Chí Minh thì không ngừng mà lầm bầm, nhanh lên nhanh lên.
Mẹ của Hồ Lôi nói:
-Hồ khoa, Nhất Phàm, bọn chúng đi đâu rồi? bọn chúng phát hiện ra Hồ Lôi ở đâu?
Hồ Khoa buột miệng thốt ra:
-Có người ở gần bờ sông phát hiện ra anh ấy, Bí thư Trương đang dẫn người qua đó.
-Sông?
Mẹ của Hồ Lôi nghe vậy liền ngất xỉu, bên cạnh bờ sông? Đã hơn mười ngày rồi, không chừng là bị người ta mưu sát, bị ngâm nước rồi mới nổi lên. Băng Băng cũng nghĩ như vậy, nghe những lời này của Hồ Khoa, thân mình đổ gục xuống.
May mà có Liễu Hồng và Đổng Tiểu Phàm ở cạnh, hai người họ và Hồ Khoa lập tức đỡ lấy hai vị phu nhân. Hồ Chí Minh lảo đảo, nghe được những lời này của Hồ Khoa, cũng thiếu chút là không chịu nổi rồi ngã xuống.
Bản thân Hồ Khoa cũng không biết thực tế là như thế nào, vừa nhận được điện của Trương Nhất Phàm, chỉ nói phát hiện ra Hồ Lôi ở bờ sông. Rốt cục sự tình như nào anh ta cũng không rõ.
Vài người hiểu lầm ý tứ trong lời nói của Hồ Khoa, trong thang máy, mẹ của Hồ Lôi tỉnh lại, lập tức vừa khóc vừa kêu la.
-Hồ Lôi, con trai của mẹ! Con không thể như vậy là bỏ đi!
Vài người vừa mới từ thang máy đi ra, lại ở trong đại sảnh bất động. Đổng Tiểu Phàm đỡ Băng Băng đến ngồi trên ghế sô pha. Mẹ của Hồ Lôi thì lại ngày một khóc lớn.
-Tôi không muốn sống nữa, sống còn có ý nghĩa gì, tôi chết được rồi. Hồ Lôi, Hồ Lôi, con trai của ta ---
Bị ảnh hưởng bởi những âm thanh ở trong đại sảnh, vài nhân viên phục vụ ở tổng đài cũng khóc theo. Không ít người lén lén lút lút mà lau nước mắt. Đổng Tiểu Phàm và Liễu Hồng cũng không kiềm chế được mà khóc theo.
Hồ Chí Minh thì lại ngơ ngác nhìn ra bên ngoài, lệ rơi xuống. Cảnh tượng thực rất thê thảm!
Hồ Lôi là người thừa kế duy nhất của tập đoàn Hồ thị, cũng là hậu nhân ưu tú nhất trong bộ tộc Hồ thị. Nhỡ nó đột nhiên xảy ra bất trắc, phát sinh cảnh tượng đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, sự việc này đều không ai muốn thấy.
Mà tin tức Hồ Khoa nhận được từ điện thoại, không hề nhắc đến Hồ Lôi còn sống hay đã chết. Dựa theo lẽ thường mà lý giải, Hồ Lôi đã mười ngày ở bờ sông, còn có thể còn sống?
Khóc, tất cả mọi người đều khóc. Những giọt nước mắt bi thương trên khuôn mặt của mỗi người khiến buổi đêm trở nên bi thảm.
Có người nói mèo có chín cái mạng, Hồ Lôi lại là mệnh mèo. Lúc Trương Nhất Phàm và Diệp Á Bình bọn họ đuổi tới bờ sông, một người dân cỡ trung niên đứng ở đó. Là ông ta phát hiện ra bao tải trong bụi cỏ, vốn muốn nhặt về nhưng không ngờ bên cạnh bao tải lại là thứ đồ vật này.
Là ai làm rơi? Kéo một chút cái lỗ hổng của bao tải, không ngờ lại có một người nằm trong đó.
A---- chú trung niên sợ tới mức hồn bay phách tán, không ngờ Hồ Lôi tiểu tử này lại rất may mắn, lay tỉnh lại, anh ta yếu ớt kêu khẽ vài tiếng.
-Cứu tôi, cứu tôi ---
Ông chú kia chạy ra xa vài bước, cảm thấy có chút không đúng? Hình như là đang nói chuyện? Ngay sau đó lòng dũng cảm liền tăng lên mà mang về. Ồ! Người thanh niên này quả nhiên còn sống, thế mà lại tưởng là thi thể. Thật là dọa chết người rồi.
Còn sống là dễ xử lý rồi, tôi đi báo cảnh sát.
Ông chú ấy vác Hồ Lôi tới ven đường, sau đó lại chạy vội đi vài buồng điện thoại công cộng gọi cho cảnh sát.
Nhìn thấy Hồ Lôi, Trương Nhất Phàm cảm thấy có chút muốn khóc. Hồ Lôi ở trước mặt, quả thực không có cách nào hình dung nổi. Hoàn toàn thay đổi, làn da trên người thâm tím lại, có chỗ lại tróc da bong thịt, vô cùng thê thảm.
Điều duy nhất chứng minh được anh ta còn sống chính là lỗ mũi mỏng manh vẫn còn đang hô hấp.
Là ai ra tay độc ác vậy? Thật tàn nhẫn! Trương Nhất Phàm hai tay nắm thành nắm đấm, sắp không khống chế được.
-Mau! Mau đưa đi bệnh viện!
Diệp Á Bình hầu như không dám nhìn thằng vào người ở trước mặt, cô chỉ huy vài cảnh sát nhân dân, ba chân bốn cẳng đưa Hồ Lôi lên xe. Sau đó bật đèn cảnh sát, bảy tám chiếc xe hú còi tiến về bệnh viện trung tâm.
-Cục trưởng Diệp—
Trương Nhất Phàm giữ lấy nước mắt, hét lên một tiếng.
Diệp Á Bình ưỡn ngực mà đứng:
-Có!
-Nhất định tìm cho ta tên súc sinh đó!
Trương Nhất Phàm gằn từng câu từng chữ.
Hồ Lôi chính là người bạn tốt từ bé cùng lớn lên vào sinh ra tử. Hiện giờ lại đường đường là Bí thư Thành uy, không thể bảo vệ an toàn cho người anh em của mình? Thế giới này vẫn còn có vương pháp không? Làm Bí Thư Thành ủy làm cái đít gì nữa.
Trương Nhất Phàm trong lòng rít lên – Diệp Á Bình hiểu được tâm tư của hắn, tiến tới an ủi:
-Bí thư Trương, trước tiên tới bệnh viện xem thế nào rồi nói!
Ở trên xe, Trương Nhất Phàm lại gọi một cuộc điện thoại.
-Bác Hồ, cậu ấy còn sống, mọi người không cần lo lắng. Chúng cháu đang đưa cậu ấy đến bệnh viện.
Trương Nhất Phàm ngăn lại nỗi bi thương trong người chậm rãi nói.
Đã bao nhiêu năm rồi, lần đầu tiên bi thương như vậy, lần đầu tiên phẫn nộ như vậy, Trương Nhất Phàm trong giờ phút này thật sự rất muốn giết người. Giết chết cái lũ súc sinh tàn bạo kia.
Giữa ban ngày ban mặt, Càn Khôn sáng sủa, ngang nhiên lại dám hành hung giết người. Lần này Hồ Lôi so với chết cũng chẳng khác là mấy. Không biết sau khi đưa tới bệnh viện còn có thể cứu sống hay không?
Tâm tư Trương Nhất phàm vừa là trách nhiệm cũng lại là phẫn nộ.
Sau khi nhận được điện thoại của Trương Nhất Phàm, phản ứng đầu tiên của Hồ Chí Minh chính là, tìm được Hồ Lôi rồi, nó chưa chết, vẫn còn sống!
Hồ Lôi còn sống, còn sống! Vẫn còn sống!
Lần kích động này khiến cho điện thoại trên tay rơi xuống đất lúc nào cũng không hay, ngơ ngác đứng ở trong đại sảnh vui mừng mà khóc,
-Mọi người, Hồ Lôi còn sống, đứa nhỏ này không có việc gì. Nó còn sống!
Hồ Chí Minh vừa nói lệ vừa rơi liên tục, ông trời ơi! Người chung quy cũng không khiến cho Hồ gia tuyệt hậu, trời xanh có mắt!
Hồ Chí Minh đột nhiên quỳ trên mặt đất, ngửa mặt lên trời mà gào thét.
Hồ Lôi còn sống, Hồ Lôi còn sống!
Băng Băng lau nước mắt đứng lên,
-Con đi thăm anh ấy.
Vừa rồi khóc đến nỗi ngốc đi. Bang Băng tỉnh lại khẽ đụng đụng chạy ra, bị Đổng Tiểu Phàm giữ lại,
-Băng Băng, mọi người cùng nhau đi.
-Cùng nhau đi thôi! Bác gái, cháu đến đỡ bác.
Hồ Khoa cùng với vài người đỡ lấy mẹ của Hồ Lôi, mọi người cùng nhau lên xe tới bệnh viện.
Trong bệnh viện, Viện trưởng bệnh viện trung tâm và vài vị chuyên gia, lập thành một cuộc hội chẩn, lập tức tiến hành điều trị cho Hồ Lôi. Bên ngoài phòng cấp cứu, rất nhiều người đang đứng cùng với nhau, vài vị lãnh đạo mà đứng đầu là Trương Nhất Phàm, ngoài ra còn có Tần Xuyên, Liễu Hải, Diệp Á Bình bọn họ.
Phòng cấp cứu chính đang khẩn trương tiến hành, bên ngoài phòng cấp cứu không khí cũng cực kỳ khẩn trương, mọi người dường như ngừng thở, thấp thỏm không yên, lo lắng mà chờ ở nơi này.
Trương Nhất Phàm hai tay nắm thành nắm đấm, trên mặt mang theo một loại lửa giận mãnh liệt, không nói lời nào.
Đột nhiên, hắn xoay người thật mạnh nói với Diệp Á Bình:
-Cục trưởng Diệp, ở đây không có việc gì của mọi người nữa, lập tức phái người điều tra rõ ràng cho tôi, xem còn dấu vết gì không. Mau chóng báo cho tôi kết quả! Tuyệt đối không thể khiến phần tử phạm tội nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật!
Diệp Á Bình đương nhiên hiểu được tâm tình của Trương Nhất Phàm, không nói hai lời liền xoay người bước đi.
-Hồ Lôi, Hồ Lôi!
Diệp Á Bình vừa mang người đi, vợ chồng Hồ Chí Minh lẫn trong đám người Hồ Khoa đỡ nhau đi vào, chưa tiến vào đến đại sảnh, mẹ của Hồ Lôi liền khóc gọi tên con trai.
Trương Nhất Phàm lập tức tới đón.
-Bác Hồ, Hồ lôi đang ở trong phòng cấp cứu, cậu ấy sẽ không có việc gì đâu, mọi người ngồi trước đã, không cần nóng vội.
Vào giờ khắc này, hắn cũng chỉ có thể cố gắng khiến chính mình bình tĩnh lại, an ủi vợ chồng Hồ Chí Minh.
Nghe được tin Hồ Lôi còn sống, tâm tình của Băng Băng tốt lên rất nhiều, cô trở nên kiên cường. Chỉ cần Hồ Lôi không có việc gì, tất cả đều tốt đẹp. Chỉ là Hồ Lôi vẫn còn đang ở trong phòng cấp cứu, rốt cuộc tình hình thế nào? Băng Băng trong lòng vẫn lo lắng bất an.
Hồ Lôi à Hồ Lôi, Anh là người đàn ông xấu xa, ngàn vạn lân không được có chuyện gì. Nếu không em và Kim Tỏa phải làm thế nào? Băng Băng rưng rưng nước mắt trong lòng cầu nguyện.
Đổng Tiểu Phàm lặng lẽ đi tới,
-Tình hình thế nào rồi?
Trương Nhất Phàm lắc đầu, vẻ mặt trầm trọng. Hắn không nghĩ chính mình lại có thể đem cảnh tượng kia nói cho Đổng Tiểu Phàm, thật là rất thảm, rất tàn nhẫn. Thật sự không có biện pháp nào nói ra miệng, chỉ có loại súc sinh mất đi nhân tính mới có năng lực làm ra loại chuyện như này.
Điều làm Trương Nhất Phàm lo lắng chính là, Hồ Lôi rốt cuộc đắc tội với ai? Lại có thể rước lấy đại kiếp nạn này.
Nghĩ đến tình trạng thê thảm của Hồ Lôi, Trương Nhất Phàm tay nắm chặt gân tay nổi lên.
Liễu Hải đột nhiên nhớ lại một việc, hắn tới gần Trương Nhất Phàm nói:
-Anh, có mấy câu em không biết có nên nói hay không?
Trương Nhất Phàm gật đầu rồi đi về phía cuối hành lang,
-Em nói đi!
Liễu Hải cúi đầu nói:
-Em không biết việc này và Tống Vũ Hà có liên quan gì đến nhau hay không, anh Hồ Lôi cùng cô ấy có loại quan hệ kia, việc này là do em đoán ra. Lần trước khi Hồ Lôi xảy ra chuyện, bị đồn công an nhốt lại một đêm cũng là do Tống Vũ Hà giở trò quỷ.
-Lấy cho anh điếu thuốc!
Trương Nhất Phàm vươn tay, nghe Liễu Hải báo cáo.
-Thậm chí đến cả chuyện anh Hồ Lôi bị xe đụng lần trước, em nghi ngờ cũng có liên quan đến cô ta, cô ta là loại con gái độc ác. Em từng hỏi qua anh Hồ Lôi, nhưng anh ấy không nói, em cũng không tiện truy cứu. Anh ấy cùng Tống Vũ Hà nhất định có trò quỷ. Hôm qua em có đi tìm Tống Vũ Hà, cô ta cái gì cũng không chịu thừa nhận. Anh! Có cần theo dõi cô ta một chút không?
Trương Nhất Phàm thở ra một làn khói, trầm ngâm một lúc mới ngẩng đầu lên:
-Mặc kệ có phải là do Phương gia làm hay không, chỉ cần điều tra ra sự thực, nhất định sẽ nợ máu trả máu với bọn chúng!
Trong mắt Trương Nhất Phàm rừng rực lửa giận, có vài phần lạnh lùng, vài phần khiến cho người ta sợ.
Liễu Hải gật gật đầu, đem điếu thuốc trong tay bóp nát.
Nợ máu này nhất định phải trả! Không cần biết là ai, phải giết không tha!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK