Mục lục
Quan Đạo Thiên Kiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Với kinh nghiệm của Liễu Hải khi thấy người lái xe taxi này quả là không nói thêm bất kỳ điều gì nên cũng đành thả y ra.
Trước khi rời đi, Hồ Khoa còn nói thêm vài câu:
- Sự việc ngày hôm nay, không được hé răng nửa lời bằng không nếu có vấn đề gì xảy ra thì mày tự chịu trách nhiệm.
Do trước lúc thẩm vấn Liễu Hải và vài cảnh sát đã tiết lộ thân phận, tên lái xe taxi làm sao dám hé răng nửa lời chứ?
Y phỏng đoán mấy tên công an mặc thường phục này đang điều tra một vụ án cơ mật, nên gật đầu sợ hãi nói:
- Tôi không dám nói, không dám nói.
Thả tên lái xe taxi đi, mọi người lại rơi vào bế tắc. Có thể tên này nói đúng, xe của đối phương là xe giả mạo, không thì làm sao tên lái xe taxi kia dám ngang nhiên lừa bán phụ nữ thế?
Cho nên, Hồ Lôi quyết định:
- Chúng ta không nên trông đợi vào đội cảnh sát của thành phố Song Giang này làm gì, như vậy đi, chúng ta chia hai nhóm, Liễu Hải cậu cùng 4 người của cậu tiếp tục tìm kiếm tung tích của tên lái xe giả mạo kia, còn Hồ Khoa, cậu hãy nhờ vào các mối quan hệ, nhất định phải tìm ra tên súc sinh đầu trọc đó. Cho dù là có phải đào xuống 3 tấc đất, chúng ta nhất định phải giúp được đại ca trong vụ này không thì anh ấy cần đến huynh đệ chúng ta làm gì?
Hồ Lôi tuy rằng thường ngày khá linh tinh lang tang, nhưng khi làm việc thì khá nghiêm túc. Thường ngày gã giữ vai trò quân sư, vừa rồi lại nhất trí với Trương Nhất Phàm là người của cục cảnh sát thành phố không đáng tin cậy, bởi vậy chỉ có thể tự dựa vào sức mình thôi.
Hơn nữa Hồ Lôi và mấy người của gã cho rằng, đặc biết là hai tên đầu sỏ gây tội ác này nhất định phải tự tay bắt gọn chúng mới hả dạ, còn những kẻ gián tiếp tham gia món nợ này sẽ từ từ rồi tính.
Trương Nhất Phàm vừa đến Song Giang, không cần thiết phải gây chấn động quá mức. Với bọn như Thù Cương, Lý Tông Hán, Lưu Bá Lâm này chúng có thể chạy thoát một lần chứ không thoát mãi được, để sau tính sổ với chúng cũng chưa muộn.
Về phần Thù Cương, Trương Nhất Phàm muốn giết chết gã thì quá dễ dàng.
Việc cấp bách hiện này là phải tìm ra hai tên đầu sỏ gây chuyện kia để hả mối hận xong lòng.
Tối qua, Hà Tiêu Tiêu nhìn thấy sự phẫn nộ trong mắt Trương Nhất Phàm trong lòng liền có chút lo lắng, sợ vì chuyện của mình, mà ảnh hưởng đến công việc của hắn tại thành phố Song Giang này. Giờ không giống như ngày xưa, rất nhiều cặp mắt ở tỉnh đang theo dõi động tĩnh của hắn, do vậy cô liền khuyên hắn, một số chuyện chỉ cần có chừng mực là được, không cần phải làm quá căng.
Trương Nhất Phàm chỉ nói:
- Anh có chừng mực của mình.
Đường Vũ vừa gọi điện hỏi về chuyện của Hà Tiêu Tiêu, Hồ Lôi nói với anh ta biết người đã bình an chỉ là vẫn chưa tìm ra kẻ gây án. Đường Vũ quyết định phải tự mình đến xem thế nào.
Nhưng đã bị Hồ Lôi ngăn lại, bất luận ra sao cũng không nên đến, tránh sự chú ý không cần thiết của mọi người, gây hoang mang trong quân đội. Hồ Lôi không giống, gã không phải là người của tổ chức nào, hành tung của gã không chịu sự chi phối của bất kỳ ai.
Đường Vũ đành thôi. Anh ta nói để bọn Liễu Hải ở đó vậy, sự việc này kết thúc thì hãy quay về. Nếu đại ca có gì dặn dò thì cứ gọi điện cho tôi. Nếu không để Liễu Hải ở lại thì mai bảo anh ta sẽ đi làm thủ tục.
Hồ Lôi cười nói:
- Việc này tôi không quyết được, phải hỏi anh Phàm ấy.
Buổi tối, Liễu Hải tiếp tục lái xe đem theo Hà Tiêu Tiêu đi khắp các phố tìm tung tích của tên lái taxi có nốt ruồi đen kia. Hồ Khoa cũng đem theo vài người của mình đi đến một vài hộp đêm, câu lạc bộ vui chơi giải trí nghe ngóng tình hình tên đầu trọc.
Thực ra tên đầu trọc chưa chạy ra mà gã đứng gần ngay đó nhưng do tận mắt chứng kiến cảnh sát bắt cả Thù Cương và Lý Tông Hán nên chẳng dám xuất đầu lộ diện nữa.
Hơn nữa có nhiều cảnh sát như vậy, mấy ngày này đều cả ngấm ngầm cả công khai xét hỏi, gã suy tính đến tám phần là tìm gã. Biết được tin tức này đến nhà khách gã cũng không dám ở sợ một khi kiểm tra phòng bị phát hiện ra.
Hơn nữa cảnh sát nhân dân của thành phố, theo những gì mà bọn lão B khai ra thì đều kiểm tra hết những nơi mà tên đầu trọc có thể xuất hiện rồi nhưng đều không tìn thấy. Lưu Bá Lâm ngày nào cũng báo cáo với Trương Nhất Phàm một lần, nhưng gã ta đều không đem lại bất kỳ một tin tức hay ho nào cả.
Đến Song Giang gần một tuần, nhưng trị an của thành phố Song Giang này thật sự làm người ta khinh thường. Trương Nhất Phàm đã có tính toán sẵn làm sao để có thể chỉnh đốn trật tự, làm sao để đập tan các phần tử phạm tội, đồng thời triển khai một cục diện hoàn toàn mới vì công việc của bản thân tại Song Giang này.
Nhưng trước khi chưa tìm ra hai tên đầu sỏ gây án kia thì tạm thời hắn chưa muốn làm gì cả để tránh rút dây động rừng.
Đã 11h đêm rồi,sáu người bọn Liễu Hải đã lái xe rất lâu trên khắp các phố gần như lục tung mọi ngõ ngách của thành phố rồi mà vẫn không có bất kỳ tin tức nào của tên lái xe có nốt ruồi đen.
Mà theo những manh mối mà bọn lão B khai thì nơi ở của tên này đã bị phong tỏa, nhưng tên có nốt ruồi đen này như đã biến mất khỏi trái đất vậy, không tìm thấy bóng dáng gã đâu cả.
Nhìn đồng hồ thấy không còn sớm nữa, Liễu Hải đề nghị:
- Các anh em, mấy ngày nay vất vả cho các cậu quá. Đi, chúng ta đi ăn đêm.
Tại một quán ăn khuya khá náo nhiệt ở bên sông Nguyên Thủy, mấy người ngồi xuống, trong đó có cả Hà Tiêu Tiêu. Cô nói các anh đi ăn đi, tôi đợi trên xe.
Liễu Hải thấy cô thực sự không muốn đi nên cũng không ép.
Gọi một cây vương hậu phù dung hảo hạng, mỗi người hai bao:
- Các anh em, mấy ngày nay vất vả cho các cậu quá, nhưng cuộc sống thì vẫn phải sống tốt.
Mấy người cảnh sát này đương nhiên biết quan hệ của Liễu Hải và Cục trưởng Đường, nên đều khách sáo một chút. Liễu Hải gọi một lúc hơn 10 món ăn. Vừa bắt đầu ăn thì một người đàn ông tầm hơn 30 tuổi đến quầy bán thuốc của quán ăn đêm nói:
- Ông chủ, cho hai bao thuốc, thêm một đĩa ốc xào, hai bát mì, một đĩa thịt xông khói và một đĩa thịt bò, mang về.
Ông chủ hét to cho nhà bếp và bảo gã ta ngồi đợi. Đối phương liền ngồi xuống cái bàn ngay cạnh đó.
Liễu Hải vừa châm một điếu thuốc nhìn về phía người này.
Nốt ruồi! Nốt ruồi đen!
Một phát hiện khá bất ngờ, phía dưới tai phải hắn có một chấm đen lớn tầm 3 phân, ở giữa chấm đen đó mọc một nốt ruồi lớn. Trên nốt ruồi còn mọc vài cái râu phấp phới.
Chẳng lẽ gã chính là kẻ mà mấy ngày nay mình đang vất vả tìm kiếm ư? Liễu Hải nháy mắt với bốn người đồng nghiệp cùng bàn.
Hà Tiêu Tiêu ngồi trong xe cảm thấy hơi khó chịu muốn ra ngoài hít thở không khí, cô vừa kéo cửa xe lên thì tên đó lập tức đứng dậy, hoảng hốt co giò chạy.
- Bắt lấy nó! Đừng để nó chạy thoát.
Liễu Hải hét lên một tiếng làm tất cả mọi người trong quán ăn đêm đều giật nảy mình. Một đám trợn mắt há hốc mồm ra nhìn 5 người bọn Liễu Hải chạy như bay dồn theo.
Ông chủ quán ăn đêm nhìn thấy thế mãi lâu sau mới thốt ra được câu:
- Này, này, các anh còn chưa trả tiền mà.
Có người mắng:
- Trả cái cứt à. Xe người ta còn để đây, đồ ngu.
Tên súc sinh Sẹo Đen chạy như bay về hướng đường Duyên Giang. Vừa rồi nhìn thấy Hà Tiêu Tiêu làm gã choáng váng. Bởi vì cô gái này quá đẹp làm gã muốn quên cũng khó.
Cho nên tên Sẹo Đen liền nhận ra ngay Hà Tiêu Tiêu. Nhưng gã không ngờ gã vừa chạy thì lập tức bị mấy tên cao thủ dũng mãnh truy bắt. Nhìn thấy truy binh ở đằng sau không cần nghĩ cũng biết đấy là người của cục công an.
Ban đêm ở Song Giang vẫn khá nhiều người. Tên Sẹo Đen luồn vào đám người này, giống như cá dưới nước vậy, bọn Liễu Hải vừa hét vừa đuổi theo.
Khốn khiếp!
Liễu Hải chửi. Bốn người đằng sau hét:
- Hai cậu sang bên kia.
Bốn gã cảnh sát lập tức chia làm đôi, hai người phụ trách tìm từ bên đó lại, hai người khác theo Liễu Hải.
Tên Sẹo Đen vẫn chạy theo đường bên cạnh sông Nguyên Thủy. Hai bên sông Nguyên Thủy là nơi dân thành phố đi tản bộ, bên cạnh đường có một hàng rào bảo vệ đê lớn. Thường ngày có rất nhiều người thích lên đây để ngắm sông, đặc biệt là mùa hè, người hóng mát ở đây rất nhiều.
Trên đường đê lớn, nơi cao hơn 4m mới là đường Duyên Giang cho nên xe cộ chỉ có thể chạy ở đường Duyên Giang, không thể đi vào đường đê được.
Tên Sẹo Đen chạy trên đê tầm 2km thì tốc độ có sự giảm sút rõ rệt, Liễu Hải tăng tốc hướng về phía gã hô:
- Đứng lại, đứng lại.
Nhưng tên Sẹo Đen đâu phải thằng ngốc đương nhiên là không thể đứng đó mà đợi họ tới bắt, chỉ là gã thực sự không thể chạy được nữa, bình thường tên Sẹo Đen này cũng chạy khá nhanh nhưng chẳng ngờ mấy tên cảnh sát này khác với những tên cảnh sát thông thường.
Người ta cùng lắm đuổi theo qua một hai con phố là thôi hơn nữa bọn họ như có mối thù không đội trời chung với mình vậy, truy đuổi đến cùng. Thấy những người ở đằng sau càng ngày càng gần gã đang nghĩ xem làm sao để thoát thân thì đột nhiên trước mặt gã xuất hiện hai người. Hai người này nhắm hướng tên Sẹo Đen hét lớn:
- Đứng lại
Những người qua đường liền dừng lại, trong lòng khá tò mò, đứng từ xa nhìn xem đang có chuyện gì xảy ra. Tên Sẹo Đen thấy không ổn, phát hiện ra mình bị bao như bánh sủi cảo, gã liền leo lên đê mặt hướng về phía dòng Nguyên Thủy đang cuồn cuồn chảy hét lớn:
- Các người đừng có lại đây không tôi sẽ nhảy xuống ngay.
Định nhảy xuống? Quá lợi cho gã còn gì. Liễu Hải giảm tốc độ. Năm người đều dừng lại cách tên Sẹo Đen 10m
Tên Sẹo Đen đứng trên đê hô to:
- Các người không được lại gần, không được lại gần, nếu không tôi lập tức nhảy xuống!
- Mẹ mày chứ, mày nhảy đi.
Một cảnh sát chửi, và định tiến lại gần nhưng Liễu Hải lắc đầu:
- Bắt sống, hơn nữa ở đây nhiều người thế này mà ép gã chết, ảnh hưởng không tốt.
Tên Sẹo Đen thấy bọn họ do dự liền nghĩ ra kế:
- Các người quá là độc ác. Tôi chẳng qua chỉ nợ các người có mấy chục nghìn tệ, có cần phải ép người ta đến bước đường cùng thế này không? Chơi vợ của tôi không nói lại còn định sát hại tôi. Các người nghĩ rằng trên đời này không còn công lý nữa sao? Giờ có bao nhiêu người nhìn thấy nhé, bọn họ muốn giết người. Nếu các người còn lại gần nữa là tôi sẽ nhảy xuống.
- Mẹ thằng chó!
Một cảnh sát tức quá, rõ rằng gã là người xấu, giờ dám khuấy động lòng dân thế này. Quả nhiên một vài người không biết rõ chân tướng sự việc bắt đầu bàn tán.
- Những kẻ cho vay nặng lãi này cũng không có lương tâm, cưỡng hiếp vợ người ta, còn muốn ép người ta vào đường cùng.
- Đúng vậy, đúng vậy. Trên đời này chẳng lẽ lại không còn ai quản nữa sao?
- Báo cảnh sát đi. Báo cảnh sát.
- Đúng, báo cảnh sát. Bọn người này quá hiểm ác. Sao không để cho người ta một con đường sống?
Một số người dân lần lượt bày tỏ tinh thần chính nghĩa của mình, nhưng chẳng ai chủ động báo cảnh sát cả, chỉ là vây quanh từ xa chỉ trỏ bàn luận bọn Liễu Hải.
Liễu Hải đưa thẻ công tác của mình ra:
- Xin lỗi, chúng tôi là cảnh sát. Đây là tên phạm nhân bỏ trốn mà chúng tôi đã truy bắt rất nhiều ngày rồi. Xin mọi người đừng có tin những lời xảo quyệt mê hoặc dân chúng của nó.
Ồ____, lúc này một cô gái trong đám người kéo cổ áo, xoay người bỏ đi.
- Cục cứt ấy, các người là cảnh sát gì chứ? Rõ ràng là bọn cường đạo!
- Câm ngay cái mồm thối của mày lại.
Tên Sẹo Đen vẫn tiếp tục nói vớ vẩn. Một cảnh sát không chịu được nữa, cởi giầy ra ném vào mặt gã.
Bộp____
Chiếc giầy bay trong không trung thành một đường cong đẹp đẽ, không hơn không kém rơi chúng miệng tên Sẹo Đen.
Á – gã giật mình, hai chân run bắn, ngã về phía dòng sông Nguyên Thủy đang cuồn cuộn.
Chết với gã là quá nhẹ. Liễu Hải nhìn thấy thế, liền hét lên một tiếng:
- Không được.
Sau đó anh ta nhanh như tên bắn, nhảy lên, hai tay nắm chặt chân tên Sẹo Đen.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK