Trên mái nhà đối diện, cách khoảng 200m, một tay thanh niên đeo kính, khuôn mặt lạnh lùng cầm kính viễn vọng quan sát mọi thứ. Thấy Trương Nhất Phàm chỉ dừng lại tầm 10 giây không hề vào đi vào trong, thất vọng bỏ kính viễn vọng xuống.
Bên cạnh có hai tên trông khá khỏe mạnh hung ác, một tên đỡ lấy kính viễn vọng hỏi:
- Ông chủ, ra tay không?
Tên thanh niên đeo kính không nói gì, xua tay, xoay người bước đi. Hai người sau lưng cũng không nói gì nữa, nhanh chóng biến khỏi tòa nhà.
Trong khách sạn Hải Thiên, Cừu Cương chắp tay sau lưng đi đi lại lại. Tên Phương Tấn Bằng này lại tới đây làm gã hơi lo lắng. Nếu chẳng may tên này lại gây ra chuyện gì thì Cừu Cương gã không đền nổi.
Thế lực của Phương gia ở thành phố Song Giang này ngày một đi xuống. Giờ Phương Nghĩa Kiệt đổ rồi, Tống Vũ Hà ngọc nát xương tan. Bi kịch lớn nhất của Phương gia lại tái diễn. Đến Phương Cảnh Văn cũng tức quá mà ngã bệnh nằm viện. Cừu Cương mới phải kiềm chế hơn, sống thật thà hơn.
Phương Tấn Bằng lại đến Song Giang làm Cừu Cương thêm băn khoăn.
Sản nghiệp của gã ở Song Giang này không thể giống như bọn họ muốn đến thì đến muốn đi thì đi. Là một thương nhân bản địa nếu chính quyền muốn gây khó dễ thì Cừu Cương gã sẽ chết rất thảm.
Bản thân Cừu Cương trước kia cũng đi lên từ xã hội đen. Phương Tấn Bằng đem theo vài người đến đây, vừa nhìn đã biết là chẳng phải người tốt gì rồi. Nếu họ gây chuyện ở thành phố Song Giang này thì bản thân gã chắc chắn là không thể thoát tội được.
Đang nghĩ đến đây thì Phương Tấn Bằng mặt mày ủ rũ quay về.
Xem ra là thất thủ rồi. Cừu Cương trong lòng thở phào.
Không biết từ lúc nào gã thấy lập trường của mình đã dần dần nghiêng về phía Trương Nhất Phàm rồi. Hoặc là, trải qua một thời gian âm thầm đọ sức, xem lại tình thế trước mắt Cừu Cương đã xác định đúng hơn.
Người họ Phương chung quy lại là không đấu lại được với Trương Nhất Phàm. Lý Tông Hán bỏ mạng ở thành phố Song Giang, Lý Tông Huy vì bắt cóc gia quyến Trương Nhất Phàm mà bị liên lụy. Nghe nói giờ vẫn đang bị giam tại một nhà tù ở thủ đô. Nếu xử theo luật thì phải chịu án tử hình nhưng ông cụ họ Lý vì cứu thằng cháu tình nguyện rút về tuyến hai, nên mới tạm thời tránh được án này.
Phương gia cũng không được lợi gì từ vụ này. Hành động điên cuồng của Phương Nghĩa Kiệt làm Cừu Cương không thể hiểu nổi. Y đường đường là một Chủ tịch thành phố sao lại phải dùng những thủ đoạn như vậy để đối phó với một nhà đầu tư?
Cho dù bây giờ gã đã biết được thân phận của Hồ Lôi nhưng Cừu Cương vẫn không hiểu. Nghe nói Tống Vũ Hà trước khi chết có quan hệ với anh ta. Nhưng thông tin đã bị bên trên phong tỏa nên gã không nghe ngóng được gì thêm.
Gã rất muốn khuyên vài câu để Phương Tấn Bằng không làm bậy. Dùng vũ lực thì không thể giải quyết được sự việc.
Sau khi Phương Tấn Bằng đi vào. Cừu Cương liền bảo mọi người lui ra, gã lại gần Phương Tấn Bằng nói:
- Phương thiếu gia, đừng phiền não vì việc này nữa. Theo tôi được biết, Thẩm Kế Văn cũng đến thành phố Song Giang rồi. Hôm qua có người nhìn thấy anh ta ăn cơm với Trương Nhất Phàm.
Phương Tấn Bằng không nói gì chỉ hút thuốc, đột nhiên từ sau cặp kính dày kia lộ ra vẻ lạnh nhạt:
- Anh sợ tôi liên lụy đến anh chứ gì?
Mặt Cừu Cương cau lại cười ngượng ngùng:
- Phương thiếu gia nói gì vậy chứ, tôi chỉ là nhắc nhở cậu một câu, làm gì cũng phải cẩn thận.
- Tôi tự có chừng mực, không cần anh phải nhắc nhở.
Phương Tấn Bằng tỏ vẻ không vui phẩy tay áo bỏ đi.
Về đến phòng, Phương Tấn Bằng nghiêm mặt nghĩ tên Cừu Cương này không đáng tin, gió chiều nào che chiều đó. Giờ tình hình bất lợi với Phương gia, mình phải cân nhắc kỹ mới được. Đấu võ không được thì ta đấu văn vậy. Con đường phía trước còn dài, ta không tin ta không tìm được sơ hở của Trương Nhất Phàm.
Phương Tấn Bằng nghĩ một hồi, đứng bên cửa sổ nhìn cảnh náo nhiệt trên phố. Mẹ nó chứ, ông đây thật sự không can tâm để hắn thăng tiến nhanh thế. Chỉ là giờ ở thành phố Song Giang y thực sự không có thế lực gì.
Những tên rác rưởi này thấy Phương gia thất thế cũng không ai ra tay giúp đỡ. Trong mắt Phương Tấn Bằng ánh lên vẻ u ám. Y búng đầu thuốc lá ra xa, căm tức nói:
- Trương Nhất Phàm chúng ta cứ chờ xem.
Quốc Khánh được nghỉ tận bảy ngày, Trương Nhất Phàm quyết định đi Mỹ thăm Hồ Lôi.
Trước lúc đi, hắn gọi Đoạn Chấn Lâm đến, Đoạn Chấn Lâm báo cáo phương án và tiến độ của việc cải cách chế độ biên chế cho giáo viên. Giờ phương án này được triển khai trong toàn thành phố Song Giang, ở mỗi trường đều có những phản ứng không giống nhau.
Có người thì trầm trồ khen ngợi người thì tỏ ý nghi ngờ. Nhưng phản ứng chung là tốt bởi vì đây là phương án hai lựa chọn không ai ép buộc bọn họ cả.
Trương Nhất Phàm nghe báo cáo của Đoạn Chấn Lâm:
- Thực ra trường thực nghiệm Sở Tài của thành phố Song Giang chính là một minh chứng tốt nhất. Đây là trường tư thục, chế độ của họ là chế độ tuyển dụng. Tại sao về chất lượng giáo dục và phương thức quản lý giáo viên của họ lại làm tốt hơn bên chính quyền? Đây chính là do vấn đề chế độ. Nếu chúng ta đã thấy chế độ có vấn đề thì đương nhiên phải sửa đổi ngay. Hiến pháp còn có thể sửa đổi thì sao chính sách ở địa phương chúng ta lại không thể điều chỉnh bất kỳ lúc nào được nhỉ?
- Việc này, anh phải kiên quyết thực hành, tranh thủ trong vòng hai ba năm giải quyết toàn bộ vấn đề biên chế của giáo viên trong toàn thành phố Song Giang. Hơn nữa, phía trường thực nghiệm Sở Tài cũng cần phải tăng cường giám sát. Chúng ta không nên vì đây là trường tư mà mặc kệ họ. Bất kỳ người nào, tổ chức nào, đơn vị nào cũng không thể nằm ngoài pháp luật được. Mọi hành vi của họ đều phải được thực thi dưới sự giám sát của chính quyền.
- Trong thời gian Quốc Khánh này các anh vất vả chút nhé, tôi phải ra ngoài một chuyến.
- Rõ. Chúc Bí thư Trương thuận buồm xuôi gió.
Dạo gần đây công việc của Đoạn Chấn Lâm triển khai khá tốt. Tâm tình cởi mở. Là một phó Chủ tịch thành phố, ông ta trong vô số các Phó Chủ tịch khác là người có cơ hội bộc lộ tài năng. Đây là một tín hiệu đáng mừng.
Cho nên ông ta liền nói với Trương Nhất Phàm:
- Buổi tối cùng ăn cơm nhé.
- Nếu không có việc gì thì thôi. Các anh tự đi đi nhé!
Tối nay nhà Trương Nhất Phàm có khách, Liễu Hồng đến chơi. Hà Tiêu Tiêu cũng đến Song Giang, bởi vì Quốc Khánh được nghỉ dài, nên mọi người đều muốn đi xả hơi, cả ngày ngồi trong cùng một môi trường cũng rất áp lực.
Công việc trong kỳ Quốc Khánh Trương Nhất Phàm đã dặn dò trước rồi. Hắn không muốn việc gì cũng phải đích thân làm.
Buổi tối trong nhà có rất nhiều khách đến chơi. Liễu Hồng và Hà Tiêu Tiêu đem theo cả Tiểu Miêu Miêu. Hai người chủ yếu muốn bàn chuyện của công ty. Nghỉ Quốc Khánh nên sử dụng thời gian vài ngày đẹp đẽ này thế nào đây.
Trương Nhất Phàm liền nói:
- Tiêu Tiêu này, việc của công ty em không cần phải hỏi anh nữa đâu. Mấy ngày nay đầu anh đang to ra rồi. Rất nhiều việc bài tập chưa làm xong. Em để anh nghỉ ngơi chút đi, em tự mình quyết định nhé.
Trương Nhất Phàm nói đến trả bài, Đổng Tiểu Phàm liên trừng mắt nhìn hắn. Không ngờ Hà Tiêu Tiêu cũng biết đến ám hiệu này. Chỉ có mỗi Liễu Hồng là không hiểu. Trong lòng hai chị em có chút suy tư, biểu hiện trên mặt hai người rất phong phú.
Trương Nhất Phàm cũng không thèm quan tâm vẻ mặt của hai người:
- Việc của công ty, em đừng hỏi anh nữa, anh chỉ muốn lấy tiền từ chỗ em thôi.
Nói tới đây, hắn đột nhiên hỏi Liễu Hồng và Hà Tiêu Tiêu:
- Hay hai người cũng đi Mỹ một chuyến ngắm nhìn đất nước phát triển này tí.
Hắn nhìn hai người:
- Thôi đi đi mà, dù sao thì làm visa cũng đơn giản. Tôi chỉ cần gọi điện bảo họ làm là được. Tất cả mọi chi phí do công ty bao. Hai người vất vả vì công ty nhiều năm như vậy, nếu không người ta lại bảo tôi không biết quan tâm nhân viên.
Đổng Tiểu Phàm ở bên ủng hộ:
- Ý kiến này hay đấy. Chúng ta đông người cũng vui hơn. Liễu Hồng, chị đi cùng bọn em đi.
Hà Tiêu Tiêu lắc đầu:
- Hai người chủ yếu là đi thăm người bệnh, tôi không đi hành hạ bản thân với hai người đâu. Đi cùng nhân viên của công ty đến Hải Nam chơi vài ngày thì hơn. Liễu Hồng chị cũng đi cùng nhé, không nên làm phiền hai người họ thân mật.
Liễu Hồng vô tội nói:
- Tôi bảo đi làm kỳ đà cản mũi hai người bao giờ? Tôi đi Hải Nam.
Mấy người đang cười nói vui vẻ thì Ôn Nhã gọi điện đến:
- Bí thư Trương, tiểu thư Émi muốn đến thăm gia đình, anh ở tòa nào?
Trương Nhất Phàm đứng bật dậy:
- Tôi đi đón mọi người vậy, đến đúng lúc quá.
Hắn nói với Đổng Tiểu Phàm:
- Tiểu thư Émi ở công ty Âu Phil muốn đến nhà mình. Mọi người chuẩn bị đi nhé. Tối nay ăn cơm ở nhà nhé. Ba người cũng chuẩn bị, không được lười biếng đâu nhé. Cô ấy là khách hàng lớn của thành phố Song Giang đấy.
Ba người cười nói:
- Tuân lệnh.
Truyền thuyết về Émi Đổng Tiểu Phàm đã nghe qua, hơn nữa đã từng ăn cơm với cô ấy. Nhưng thời gian nghỉ Quốc Khánh quá dài này làm cô buồn chán nên quyết định nhân cơ hội này đi thăm viếng gia đình lão đạo thành phố. Ở đại lục lâu như vậy rồi, cô cũng có chút hiểu biết nhất định về thể chế của nước nhà. Nếu không vì quen biết với Trương Nhất Phàm cô biết rằng bản thân đầu tư vào vài hạng mục kia chắc chắn là không thể thuận lợi như vậy được.
Đứng cửa đón Ôn Nhã và Émi, hai vệ sĩ của cô liền ở dưới lầu không lên trên nữa, Émi cũng không quan tâm đến họ, cùng Ôn Nhã đi thẳng lên lầu.
Hôm nay nhà Trương Nhất Phàm rất náo nhiệt, mọi người đều quen biết nhau. Émi và Hà Tiêu Tiêu đã từng liên kết với nhau, hôm nay coi như là lần thứ hai họ gặp nhau.
Đổng Tiểu Phàm rót trà cho hai người, rồi đi vào bếp rửa rau với bọn Liễu Hồng. Liễu Hồng đẩy cô ra ngoài:
- Khách đến nhà, em không đi tiếp khách, vào trong này làm gì? Ở đây có chị với Tiêu Tiêu là được rồi.
Đổng Tiểu Phàm đành phải ra ngoài ngồi cạnh Trương Nhất Phàm tiếp chuyện hai vị khách.
Ôn Nhã vẫn vẻ lạnh lùng như xưa, lúc nhìn thấy Trương Nhất Phàm cô khẽ mỉm cười rất hiền hòa. Gần đây Émi đang cố thuyết phục cô về làm luật sư cố vấn cho công ty mình.
Émi quyết định thành lập một ban Tư pháp để Ôn Nhã làm giám đốc ban Tư pháp đó. Ôn Nhã không chịu nổi sự quấy rầy của cô nên tạm thời đồng ý, cho nên mấy ngày nay Ôn Nhã thường xuyên đi cùng với Émi.
Một số người không rõ nội tình thì lại tưởng hai người là đồng tính
Nghe nói Trương Nhất Phàm định đi Mỹ, Émi vui vẻ nói:
- Ở bên đó tôi có người bạn, bọn họ cũng muốn đầu tư vào đại lục, không biết Nhất Phàm tiên sinh có đồng ý tiếp nhận không?
Nói thực là, Trương Nhất Phàm có chút phản cảm với người Mỹ bởi vì bọn họ quá tự phụ, rất hống hách, thường cố tình gây sự, bọn họ thường xuất hiện với tư cách người chiến thắng.
Hơn nữa loại người này, tự cho mình là có những ưu điểm nhất định, luôn mồm nói đến nhân quyền, thực ra bọn họ mới là người phân biệt chủng tộc nhất. Trương Nhất Phàm đương nhiên không thể biểu lộ những tâm tư này ra với Émi được, chỉ nói để mình thử xem, có thành công hay không còn phải xem thành ý của họ đã.