Tài xế của xe vận tải là một người có vóc dáng gầy yếu. Cảnh tượng vừa nãy làm ông ta sợ hãi đến ngẩn cả ra. Nhìn thấy chiếc xe của mình như nổi điên từ trên đường dốc lao xuống, làm cho ông ta ngay cả lực để giẫm phanh xe cũng không còn.
Đáng tiếc lúc này ông ta có đạp phanh thì cũng chẳng được gì nữa, bởi vì phanh căn bản là không còn dùng được nữa.
Bị cảnh sát từ trên xe đưa xuống, ông ta run cầm cập ở đó
Trương Nhất Phàm từ từ đứng lên, nhìn lên trời than một tiếng. Người nào mà để ý thì chắc hẳn có thể nhận ra vừa nãy Bí thư Trương nắm chặt nấm đấm, trên trán gân xanh nổi cả lên, với bộ dáng như không thể chịu nổi vậy.
Các phóng viên đều cầm mấy ảnh lên, dồn dập chụp lại cảnh tượng làm chứng cớ.
Chiếc xe đang chạy phía trước lại quay về, mọi người đều đứng yên ở hiện trường sự cố, bi ai vài phút.
Hủy bỏ nhiệm vụ thị sát mọi người quay trở về lại đường cũ. Liễu Hải để bốn người ở lại để xử lý hiện trường sự cố, anh ta dẫn người gây ra sự cố về lại thành phố Song Giang. Trên dọc đường đi, không ai nói chuyện gì cả, mặt của ai cũng rất là nặng trĩu.
Nhiều người đều không biết cuối cùng là chuyện gì đã xảy ra? Ngay cả Tần Xuyên cũng không biết hàm ý của ông Tống trước khi chết là ý gì, có người muốn hại Bí thư Trương sao?
Lúc ông Tống nói câu này giọng rất là nhỏ. Chỉ có hai người bên cạnh Trương Nhất Phàm có nghe thấy, còn những người khác hoàn toàn không biết ngọn ngành trong đó. Những người không biết thì đều nghĩ đây chỉ là một sự cố ngoài ý muốn.
Nhưng Triệu Vĩ cảm thấy được hình như anh ta hiểu được đôi chút lý do thả neo lần này của ông Tống. Trên đường đi Trương Nhất Phàm liền căn dặn với Liễu Hải:
- Cậu lập tức kêu người tới nhà của ông Tống xem còn có cái gì đó khác thường không?
Trở về Thành ủy, Trương Nhất Phàm nhốt mình trong văn phòng, mặt trầm lặng. Sau câu chuyện này, không cần phải nói cũng chắc là người của nhà họ Lý làm ra. Bọn họ muốn mình đền mạng cho Lý Tông Hán.
Nếu như đoán không sai chắc chắn là kẻ điên Lý Tông Huy đó đã đến rồi. So với Lý Tông Hán, tên Lý Tông Huy này quả thực là một tên ác ma. Lý Tông Hán nhiều lắm thì là kẻ ăn chơi trác táng còn Lý Tông Huy lại là một lão đại nổi danh lừng lẫy ở thủ đô.
Từ Cục công an Liễu Hải gọi điện thoại tới, báo cáo lời khai của tên lái xe gây tai nạn đó.
Tên lái xe gây chuyện đó có vẻ không hiểu rõ tình hình lắm về tội lỗi mà mình đã gây ra. Nhưng sau khi biết được xe vừa rồi mà bản thân ông ta đụng phải là của Bí thư Thành ủy, ông ta liền hôn mê bất tỉnh.
Căn cứ theo sự điều tra của cảnh sát về tên lái xe này thì phát hiện ông ta chỉ là một lái xe bình thường, không có gì khả nghi, cũng không có bất cứ tội tình phạm pháp nào được ghi chép cả, nhà của ông ta cách hiện trường xảy ra vụ án không tới 5 km. Căn cứ theo lời khai của lái xe gây tai nạn, tối hôm qua ông ta nhận được điện thoại của ông chủ bảo ông ta vào thời gian này đi tới huyện Nam lấy hàng.
Sau đó đối phương cho biết đường đi, thời gian và địa chỉ. Vữa nãy trong lúc đang chạy xe cứ mãi nói chuyện điện thoại với đối phương. Nhưng mà ai biết được, lúc vừa đến tới điểm quẹo thì phanh xe đã bị hư sau đó xe vọt xuống nên đã gây ra thảm họa này.
Vừa nãy có chuyên gia vội tới hiện trường phát hiện ra phanh xe của tài xế xe vận tải đã bị động tay động chân. Sau đó vài cảnh sát lại kiểm tra xung quanh bắt đầu tiến hành xác minh lời khai của tài xế xe vận tải.
Diệp Á Bình nghe được tin này, sắc mặt nhợt nhạt hẳn. Có người dám đánh lén Bí thư Trương sao? Đặc biệt là sau khi nghe được lời báo cáo của Liễu Hải, Diệp Á Bình vẫn không dám xác định, sau đó cô ta liền gọi điện cho ba mình ở rất xa trong quân đội.
Tướng quân Diệp suy tư một hồi mới trả lời nói:
- Thành phố Song Giang e rằng không còn được yên bình nữa, đặc biệt là Cục trưởng Cục công an như con, lúc nào cũng phải cẩn thận những kẻ tiểu nhân sau lưng.
Diệp Á Bình không hiểu rõ lý do. Dù sao thì cô ta cũng không biết những chuyện xảy ra trong thủ đô. Tướng quân Diệp cũng không nói rõ, chỉ bảo con gái làm việc phải cẩn thận, đừng nên hành sự lỗ mảng.
Sau khi cúp điện thoại, ông ta liền chắp tay sau lưng đứng ở cửa sổ nói:
- Thật là không ngờ, bọn họ có thể to gan đến vậy. Cứ như thế mà làm, ngày tận thế của nhà họ Lý sắp tới gần rồi.
Diệp Á Bình ngồi trong văn phòng, Liễu Hải tới gõ cửa, cô ta nói:
- Mời vào!
- Thưa Cục trưởng Diệp, đồng chí đi thăm dò đã quay về rồi.
- Gọi bọn họ vào đây!
Liễu Hải ngó ra ngoài gọi một câu, một cảnh sát mặt trang phục cảnh sát bước vào, Diệp Á Bình nói:
- Tình hình điều tra tới đâu rồi?
Cảnh sát trả lời nói:
- Chúng tôi đã thăm hỏi hết tất cả các thôn trang, bọn họ nói nơi đó là chỗ gây ra sự cố với tỉ lệ cao, thường có một số xe tới chỗ đó thì phanh xe không nhạy nên dẫn đến gây ra rất nhiều sự cố. Thôn dân ai cũng gọi nơi đó là nơi bị ma ám.
- Căn cứ vào sự phân tích địa hình nơi đó của chúng tôi thì nơi đó vừa đúng với chín mươi độ góc chết, lại là đường dốc. Nếu như xe mà bị hư phanh ngay tại chỗ đó thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi. Có thể lần gây ra tai nạn của tài xế, vừa đúng là gặp phải tình huống này.
- Tôi biết rồi, mọi người đi ra cả đi.
Diệp Á Bình phất phất tay, cho người đó lui ra.
- Liễu Hải à, anh theo tôi đi tới Thành ủy một chuyến.
Lúc hai người đang định đi khỏi, thì cảnh sát đi tới nhà ông Tống điều tra quay về nói:
- Báo cáo!
- Vào đi!
Hai tên cảnh sát bước vào nói:
- Chào Cục trưởng Diệp, đội trưởng Liễu. Chúng tôi không phát hiện ra cái gì từ nhà của ông Tống cả, tất cả đều rất bình thường.
- Thấy bà xã của ông ta không?
Diệp Á Bình hỏi:
- Gặp rồi ạ, nhưng mà Bí thư Trương kêu người đưa bà ta qua chỗ ngài ấy rồi.
- Vậy chúng ta đi mau thôi nào, lập tức tới chỗ của Bí thư Trương.
Diệp Á Bình cầm mũ, vội lên xe đi cùng với Liễu Hải.
Trong tòa nhà Thành ủy, văn phòng của Trương Nhất Phàm đóng cửa rất chặt. Bà xã của ông Tống ngồi ở sô pha với vẻ bất an, cầm ly nước trên tay mà tay còn run rẩy nói:
- Thưa Bí thư Trương, có phải là ông Tống xảy ra chuyện gì rồi phải không?
Trương Nhất Phàm lòng nặng trĩu nói:
- Ông ấy đi rồi!
Choang———— Ly nước rớt xuống đất. Vợ của ông Tống ngồi ngẩn ra tại chỗ đó, suốt cả buổi mới phát ra tiếng khóc nức nở.
Qua một hồi lâu, rất lâu bà ta mới ngừng rơi nước mắt nói:
- Thưa Bí thư Trương, ông phải đứng ra giải quyết phân xử cho ông ấy đó. Ông Tống là một người tốt, cả đời cũng chưa từng đắc tội ai cả.
Trương Nhất Phàm trầm giọng đáp:
- Bà nhớ kỹ lại xem, ngày hôm qua ông Tống có biểu hiện gì khác thường không?
Vợ của ông Tống lau nước mắt, cố gắng nhớ lại tình hình vào ngày hôm qua của ông Tống.
Tối hôm qua ông Tống nhận được một cuộc điện thoại liền đi ra ngoài. Sau đó khoảng hai tiếng đồng hồ sau mới thấy ông ấy quay về. Lúc đó chính mình kêu ông ấy đi tắm, ông ấy ngồi sững sờ trên sô pha. Sau khi tắm xong, ông ấy lại quay về ngồi trên sô pha hút thuốc. Cứ như vậy dày vò mình đến nửa đêm.
Trước đây ông Tống đâu có như vậy. Bạn già cảm thấy có chút quái lạ liền từ trên giường bò qua hỏi ông ấy, không ngờ ông ấy nói một câu rất là kỳ lạ với bà ta: “Nếu như ngày mai tôi không quay về thì bà dẫn theo con gái đi tìm Bí thư Trương.”
Trương Nhất Phàm biết rằng, người đã qua bốn mươi tuổi như ông Tống chỉ có duy nhất một đứa con gái. Đang học đại học năm thứ tư, chờ tới cuối năm mới phân phối công việc được. Nhưng bây giờ có rất nhiều con cái của công nhân viên chức đã không được bao phân phối rồi. Ông Tống chỉ là một lái xe, sau khi con gái tốt nghiệp, khó có thể sắp xếp công việc được.
Trương Nhất Phàm không tin, ông Tống bảo vợ dẫn con gái tới chỉ vì mục đích xin giúp đỡ. Hắn khẳng định là còn có cái gì khó nói đây.
Từ lời nói của vợ ông ấy nói ra, biết được tình hình là như thế. Trương Nhất Phàm cơ bản có thể đoán ra ông Tống chắc chắn là đã bị một số người nào đó uy hiếp. Nhưng đang trong thời điểm quan trọng ông ấy đã phát hiện ra và đã lừa mình và Triệu Vĩ xuống xe. Sau đó tự mình lái xe lao vào nơi mạo hiểm.
Nói về mối thâm tình này không cần nói là phải cho con gái ông ta một công việc, mà cho dù là ông ấy muốn yêu cầu nào khác, mình cũng không cự tuyệt. Nhưng chưa chắc ông Tống có ý này, có lẽ ông ấy chỉ là muốn bà vợ dắt con gái qua đây, tìm sự bảo hộ nào đó.
Có người muốn gây bất lợi cho mình, người bên cạnh chính là một trong những mục tiêu đầu tiên. Bản thân mình tính toán như vậy, mà không ngờ bọn họ có thể lợi dụng tài xế ra để bày mưu tính kế.
Toàn những kẻ súc sinh mà! Trương Nhất Phàm xiết chặt nắm đấm, gân xanh lộ cả ra.
Diệp Á Bình và Liễu Hải đã tới, Trương Nhất Phàm bảo Triệu Vĩ dẫn vợ của ông Tống đi ra ngoài, dàn xếp cho ổn thỏa.
Diệp Á Bình đã báo cáo cho Trương Nhất Phàm biết, trong kết quả của cuộc điều tra, tạm thời không tìm thấy chỗ nào khả nghi.
Liễu Hải trong lòng thì đã hiểu, nhưng bởi vì có mặt Diệp Á Bình ở đây nên anh ta cũng không nói gì. Thật ra Liễu Hải cũng đoán ra chắc chắn là do người nhà họ Lý làm trò.
Năm trước lúc ở thủ đô, mấy người bắt tay lại đánh bại anh em Lý Tông Huy và Phương Tấn Bằng. Lần này cái chết của Lý Tông Hán, bọn họ sẽ đổ hết mọi trách nhiệm lên người của Trương Nhất Phàm.
Đợi Diệp Á Bình nói xong, Trương Nhất Phàm nói;
- Cục trưởng Diệp à, vụ án này không cần phải điều tra nữa, đến lúc đó tự nhiên sẽ tra ra manh mối thôi.
Diệp Á Bình cảm thấy khó hiểu, cô ta lại nghĩ tới lời nói của ba mình. Tại sao lại bí hiểm đến vậy chứ?
Trong kế sách của Trương Nhất Phàm, đài truyền hình sẽ không phát tin sự cố giao thông này lên. Nhưng tin này lại được lặng lẽ truyền bá tại thành phố Song Giang.
Phương Nghĩa Kiệt ngồi trong văn phòng, cứ thế mà ngồi lau mồ hôi.
Đồ điên, đúng là đồ điên mà!
Tuy không trực tiếp có được chứng cớ, nhưng trong lòng mọi người đều có thể can đoan, ngoài Lý Tông Huy ra không ai dám nhảy vào miệng cọp cả. Phương Nghĩa Kiệt suy nghĩ một hồi cuối cùng vẫn là gọi điện cho Phương Cảnh Văn.
Phương Cảnh Văn thản nhiên trả lời câu:
- Ta biết rồi
Ba lạnh lùng đến lạ kỳ, làm cho Phương Nghĩa Kiệt cảm thấy bất ngờ. Nhưng mà anh ta lập tức hiểu ra được ý của ba. Bản thân thật là quá rảnh xen vào chuyện của người khác, tên Lý Tông Huy muốn tìm đường chết, mất gì phải cản gã ta chứ?
Chuyện này bản thân mình hoàn toàn có thể ngồi không mà quan sát.
Trong bốn đại gia tộc thì nhà họ Phương là yếu nhất. Nếu như lần này bọn họ đấu nhau quyết liệt thì chưa chắc là chuyện xấu.
Trương Nhất Phàm ngồi trong văn phòng, sau khi đợi Tống Vũ Hà đi rồi, Trương Nhất Phàm ra lệnh cho Liễu Hải nói:
- Không cần biết gã ta trốn ở đâu, cũng phải tìm cho ra cho tôi.
Lúc từ văn phòng của Bí thư Trương đi ra, Liễu Hải biết được trên người mình lại gánh thêm một trọng trách quan trọng hơn. Đi theo Bí thư Trương lâu như vậy, thời khắc để khảo nghiệm mình chính thức bắt đầu rồi!