Ba người bọn họ không thấy Tiểu Diệp, đành phải mau chóng quay về. Sau đó Liễu Hải gọi điện thoại cho Trương Nhất Phàm, nói cho hắn ta biết chuyện xảy ra tối nay. Trương Nhất Phàm nghĩ một lúc, nói:
- Cô ấy đã không có chuyện gì rồi, sớm muộn cũng sẽ xuất hiện thôi.
Một tuần trôi qua, thứ hai đi làm, Trưởng ban Điền bất ngờ tới văn phòng của phó Chủ tịch thường trực Trương. Trương Nhất Phàm cười cười đứng dậy:
- Ông tới thật là tốt, vừa may mấy hôm trước một người bạn mới tặng cho tôi mấy hộp trà mới.
- Ồ, là thứ gì hay vậy? Tôi phải thử mới được.
Tần Xuyên là người nhanh nhạy, nghe thấy phó Chủ tịch thành phố nói thế, lập tức ngâm hai cốc trà. Trưởng ban Điền cầm chén trà, một làn khói mỏng cuộn bay, hương thơm phảng phất, sắc trà xanh trong như ngọc, khiến người ta bất giác chỉ muốn đưa lên mũi hít hà hương vị tuyệt vời ấy.
- Quả nhiên là trà ngon, chưa thử đã cảm thấy vị, đã cảm nhận được mùi hương, thật tuyệt, thật tuyệt! Chủ tịch Trương Nhất Phàm, đây là “Giang Tô Bích Loa Xuân” đúng không?
Trưởng ban Điền tuy có ý hỏi nhưng thực chất đã khẳng định câu trả lời của mình. Trương Nhất Phàm gật đầu:
- Đây đúng là loại trà mới trong năm nay, mới được mang tới.
Trưởng ban Điền uống một ngụm, đúng là có phong cách thưởng trà. Nhấp thêm một ngụm nữa, ông ta đặt tách trà xuống, thở dài:
- Chả trách bây giờ người ta chú trọng cái danh tiếng, uống trà cũng thế, trà có tiếng ắt có hương.
Trương Nhất Phàm cũng hiểu, người làm lãnh đạo thường có thói quen uống trà, bất kể chức vụ lớn bé, chỉ cần làm việc trong đám cơ chế ắt sẽ dần hình thành thói quen này.
Trưởng ban Điền là người mê thưởng trà, bởi thế mà ông ta cũng chia sẻ về những loại trà ngon mà ông ta cất giữ bấy lâu. Trương Nhất Phàm cũng thích uống trà nhưng hắn lại chẳng quá cầu kỳ việc này, mấy loại trà do mình có, chủ yếu là để đem biếu.
Cán bộ đã làm lâu năm ở mấy văn phòng này, muốn không am hiểu về văn hóa trà cũng không được. Hơn nữa có nhiều lúc, uống trà là một cách để thể hiện trình độ văn hóa, dù là người không biết uống trà, cũng phải cố mà học, để người khác không khinh thường mình.
Thấy Trưởng ban Điền thích thú như vậy, Trương Nhất Phàm liền nói:
- Tôi đã sớm chuẩn bị cho ông rồi, còn có hai hộp trà còn nguyên, một lúc nữa gửi ông mang về.
Trưởng ban Điền vui ra mặt, khách khí đáp:
- Cậu thật chu đáo quá. Tôi không dám nhận không đâu! Thật ngại quá, ngại quá!
Hai người cứ nói chuyện, rồi đá sang vấn đề tuyển chọn người của Trưởng ban tổ chức huyện Sa, Trưởng ban Điền nói Trương Nhất Phàm đã từng sống ở huyện Sa, nên cũng là người lời nói có trọng lượng.
Trương Nhất Phàm hiểu ý của ông ta, ông ta muốn dành cơ hội này để đền đáp mình. Vì thế hắn cũng chẳng giả nai làm gì nữa, liền tiến cử Phó trưởng ban tổ chức huyện Sa Cù Lâm Phong với Trưởng ban Điền.
Trưởng ban Điền nói chỉ có mấy người lọt vào tầm ngắm, nhưng chẳng vừa ý được ai cả, ý của thư ký Phạm là ông ta muốn khuyến khích tự do ngôn luận để tìm người tài. Hơn nữa việc này rốt cuộc vẫn phải thông qua hội nghị thường vụ Thông Thành, kết quả cuối cùng chọn ai vẫn chưa nói trước được.
Trương Nhất Phàm đương nhiên biết rõ, Trưởng ban Điền và Thư ký Phạm đã cấu kết với nhau. Trưởng ban Điền đã tới tìm mình, tức là ông ta đã muốn dựa vào thế lực của mình.
Lúc Trưởng ban Điền đi Trương Nhất Phàm liền gọi Tần Xuyên mang hai hộp trà còn lại đi, mấy câu khách khí của Trưởng ban Điền ban nãy là ý muốn nói hãy mang trà theo.
Sau đó, ban tổ chức cán bộ Thành phố có thể tiến hành kiểm tra mấy người này, kết quả sau cùng vẫn có ba người có cơ hội được hội nghị thường vụ bỏ phiếu bầu. Tại lễ bổ nhiệm hội nghị thường vụ, Trương Nhất Phàm không tự tin cho lắm, không biết Cù Lâm Phong có được thông qua mấy phiếu bầu của đại ủy viên thường vụ không.
Trong các Ủy viên thường vụ, Trương Nhất Phàm quen biết chỉ có Bí thư Đảng ủy Viên Thành Công mới nhậm chức, giữa hắn và Thư Á Quân chẳng có được thỏa thuận gì. Nhưng thật bất ngờ, kết quả bỏ phiếu cuối cùng, 9 vị đại Ủy viên thường vụ, ngoài thư ký Phạm chẳng có động thái gì, Cù Lâm Phong và Thư Á Quân đều được ba phiếu bầu, còn một người duy nhất giữ phiếu.
Bí thư Phạm sau khi trông thấy sự biểu quyết của mọi người liền biểu hiện thái độ của mình:
- Vậy thì đồng ý để đồng chí Phó Trưởng ban Tổ chức cán bộ Cù Lâm Phong của huyện Sa đảm nhiệm chức vụ này đi!
Bí thư Phạm giải quyết dứt khoát, mọi người chẳng nói thêm gì nữa. Một lúc sau, Ban tổ chức thành ủy đã đưa ra văn kiện, chính thức bổ nhiệm Cù Lâm Phong làm Trưởng ban Tổ chức cán bộ huyện Sa.
Cù Lâm Phong tới tìm Lý Trị Quốc, nhất định phải cảm ơn Phó chủ tịch thành phố Trương Nhất Phàm, nếu như không có sự giúp đỡ của anh ta, nói không chừng mình vẫn bị cái ghế Phó trưởng ban này bám diết.
Lần sau chắc cũng chẳng có cơ hội này. Cứ đợi đến khi đã ngồi ấm chỗ cái ghế Trưởng ban tổ chức này đã.
Lý Trị Quốc đã nói không cần gấp gáp, để xem xem Chủ tịch thành phố Trương lúc nào rảnh rỗi, hai người sẽ tìm lại cơ hội đã bỏ lỡ trước đây. Nhưng Cù Lâm Phong vẫn không kiềm chế được phải gọi điện tới bày tỏ sự cảm kích, sau đó trong điện thoại nói những lời rất chân thành, Trương Nhất Phàm bình thản đáp:
- Đây là kết quả sự nỗ lực của bản thân, cố gắng làm tốt đi! Tổ chức sẽ cho mọi người cơ hội để phát huy khả năng.
Làm việc trong ban tổ chức cán bộ đã lâu như vậy, Cù Lâm Phong chẳng nhẽ không rõ? Cái khái niệm tổ chức, đối với ông ta mà nói đã như nằm lòng.
Có người hình dung tổ chức như thế này, khi anh oan sai, lãnh đạo nói rằng anh phải tin vào tổ chức.
Lúc anh chịu ấm ức, lãnh đạo nói rằng anh phải hiểu cho tổ chức.
Khi anh có được những thành tích, lãnh đạo nói rằng đây chính là thành quả bồi dưỡng của tổ chức.
Bản thân làm trong tổ chức nhiều năm, Cù Lâm Phong đương nhiên biết mọi ngóc ngách trong đó. Bất luận làm cái gì, cũng phải có tay trong, bây giờ ông ta rốt cuộc cũng đã hiểu ra tầm quan trọng của bè phái.
Lần này Thư Á Quân chẳng nhảy dựng lên nữa, ông ta không biết Cù Lâm Phong chính là người mà Trương Nhất Phàm cất nhắc, bởi rằng Trưởng ban Điền đã đích thân dùng danh tiếng của mình để đề bạt ông ta.
Đúng lúc xui xẻo, uống nước cũng buốt hết răng, Thư Á Quân phỏng đoán đã đến lúc rồi.
Ông ta không ngờ lần thị sát thông thường như vậy, mà lại xảy ra nhiều rắc rối đến thế.
Ngày 16 tháng 4, Thư Á Quân đến thị sát ở huyện Ngũ Dương, tiền hô hậu ủng, đi cùng đám người thân tín. Phía trước có một xe cảnh sát mở đường, phía sau có phóng viên vác camera theo dõi đưa tin.
Đội ngũ hơn mười chiếc xe con thẳng hướng huyện Ngũ Dương chậm rãi di chuyển. Huyện Ngũ Dương đã từng là nơi mà Thư Á Quân đạt được những thành tích. Bởi vậy mà ngay khi đã leo lên Trưởng ban thư ký lúc nào cũng có sự quan tâm đặc biệt tới huyện Ngũ Dương .
Mấy năm trước, Thư Á Quân vẫn làm mộ khóa phó Chủ tịch huyện Ngũ Dương, sau đó mới được điều đến thành phố Đông Lâm.
Huyện Ngũ Dương cũng là một huyện có tiềm năng về kinh tế, chỉ đứng sau huyện Sa.
Tin Chủ tịch thành phố Thư sắp tới thị sát sớm đã truyền tới huyện Ngũ Dương từ một tháng trước, thế là Huyện ủy Ủy ban nhân dân huyện đã nghiên cứu rồi đưa ra quyết định, phải nhân cơ hội chuyến thị sát của Chủ tịch thành phố lần này, khuếch trương danh tiếng huyện Ngũ Dương.
Bởi vì đây là cơ hội hiếm có được xuất hiện trên truyền hình thành phố, Chủ tịch tới thị sát, đến lúc đó chắc chắn sẽ có rất nhiều kênh truyền hình, phóng viên tòa soạn đều đăng tải sự kiện này.
Để nghênh đón chuyến viếng thăm của Chủ tịch, lấy được tiếng thơm một thành phố văn minh, lãnh đạo Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện Ngũ Dương đã đưa ra ý kiến. Trước khi Chủ tịch thành phố tới, tập trung toàn bộ bọn ăn mày, lưu manh lại, rồi đưa chúng vào trại giáo dưỡng.
Hơn nữa tòan thành phố đã có chỉ thị, trong thời gian Chủ tịch thành phố tới thị sát, không cho phép bất kỳ hành vi như trộm cắp, móc túi, mua dâm xuất hiện, tất cả tiệm uốn tóc, gội đầu hành nghề phi pháp đều phải ngừng kinh doanh trong 3 ngày. Trên đường luôn phải giữ một không khí văn minh, thân thiện, cảnh sát phải tuần tra 24/24.
Chính quyền huyện Ngũ Dương thực hiện như vậy, trên đường phố tạm thời sạch sẽ yên tĩnh hơn rất nhiều. Trước đây mấy tên ăn mày, lưu manh thấy nhan nhản khắp nơi, bây giờ ngay cả mấy ông thầy bói dưới chân cầu vượt cũng chẳng thấy.
Hơn nữa ngày này, Ủy ban nhân dân huyện còn tổ chức đội hình chào mừng hàng trăm học sinh tiểu học, trung học, em nào cũng vẫy ruy băng, không khí vô cùng náo nhiệt.
Để triển khai hoạt động lần này, các xí nghiệp huyện Ngũ Dương, mỗi đơn vị ít nhiều đều phải tài trợ. Ngày 16 tháng 4, đội thị sát của Chủ tịch thành phố đúng hẹn đã tới, tất cả mọi sắp xếp được tiến hành đúng thời hạn.
Những lãnh đạo cấp cao Huyện ủy Ngũ Dương, Ủy ban nhân dân huyện ai nấy đều tươi cười, cung kính dẫn Chủ tịch thành phố tới những địa điểm đã chuẩn bị sẵn.
Hôm nay công tác thị sát tiến hành rất thuận lợi, mấy nhân vật quan trọng của huyện Ngũ Dương cơ bản đều là thân cận của Thư Á Quân. Bởi vậy những thứ mà phóng viên thấy đều là cảnh tượng tốt đẹp.
Thư Á Quân trong lần thị sát này rất hài lòng với cách làm việc của chính quyền huyện Ngũ Dương, tốp người phía sau cũng gật gù tán thưởng, cách làm việc của bọn họ xuất sắc như vậy, có lẽ năm nay đã vượt lên đứng đầu xếp hạng.
Từ trường học đến khu công nghiệp, rồi lại từ khu công nghiệp tới mấy khu thí điểm nông nghiệp, nơi nào cũng vậy, đều thể hiện bộ mặt tươi đẹp của huyện Ngũ Dương. Được sự khen ngợi và đánh giá rất tốt của Chủ tịch thành phố, lãnh đạo huyện Ngũ Dương cảm thấy vô cùng nở mày nở mặt.
Cơm trưa ăn tại huyện Ngũ Dương, được sự sắp xếp chu đáo tận tình của lãnh đạo huyện Ngũ Dương. Bữa cơm này xem ra giản dị, song hương vị vẫn rất tuyệt, Thủy Bình là nhà hàng số một tại đây, được Thư Á Quân khen không ngớt lời.
Dương Mễ cũng là phóng viên tham gia chuyến thị sát lần này, trước đây cô ta đã từng đến huyện Ngũ Dương, trong lòng cô ta thấy buồn bực, lãnh đạo huyện Ngũ Dương đã dọn dẹp sạch sẽ quá rồi, một thị trấn lớn như vậy mà không có một tên ăn mày nào. Quá hoàn hảo như vậy đâm ra lại bất bình thường.
Hoàn hảo đến mức khiến người ta nghi ngờ về tính chân thực, cô ta biết rõ ràng là đã có kẻ che mắt, song thực chất chuyện này, ai nấy đều rõ như lòng bàn tay, chẳng cần nói cũng biết, nhưng lại chẳng có ai vạch trần.
Nhìn cảnh tượng huyện Ngũ Dương, Dương Mễ trong lòng thấy ngán ngẩm, cái gọi là thành tích của mấy người bọn họ, so với những cống hiến của Trương Nhất Phàm với huyện Sa và thị trấn Liễu Thủy, rõ ràng là khác nhau một trời một vực.
Lúc đầu thời tiết rất đẹp, nhưng đến chiều thì có mưa nhỏ.
Mấy đội hình học sinh do nhà trường tổ chức đều đứng dưới mưa, đứa nào cũng rét run cầm cập, thời tiết tháng 4 vẫn có chút khí lạnh, nhưng đội thị sát của Chủ tịch thành phố vẫn chưa đi, nhiệm vụ đón tiếp của chúng vẫn chưa kết thúc.
Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố đứng cạnh Thư Á Quân nói nhỏ với ông ta mấy câu, Thư Á Quân giống như chưa nghe thấy gì, chỉ có điều, chuyến thị sát đã kết thúc sớm hơn so với dự kiến, vẫn còn một khu thử nghiệm nông nghiệp vẫn chưa tới xem.
Đợi đội thị sát Chủ tịch thành phố rời khỏi huyện Ngũ Dương, mới có người tổ chức đưa các em trở về trường. Thư Á Quân ngồi ở ghế sau chiếc Audi mới coong, nhắm mắt tĩnh tâm. Buổi thị sát hôm nay đã thu hoạch kha khá, ban lãnh đạo huyện Ngũ Dương đã không làm mất mặt mình.
Thực ra, Thư Á Quân cũng biết chẳng qua bọn họ muốn cho mình biết, cũng muốn để mấy lãnh đạo bên trên biết, bởi vì huyện Ngũ Dương có được như ngày hôm nay, cũng có công của Thư Á Quân.
Chỉ có điều ông ta nằm mơ cũng chẳng ngờ rằng, khi ông ta cảm thấy trò vui này sắp xếp không tồi, huyện Ngũ Dương đã xảy ra chuyện lớn. Vì trời mưa đường trơn, một chiếc xe buýt ở huyện Ngũ Dương đã gặp tai nạn trên đường đưa học sinh trở về trường.
Đây là chiếc xe buýt đưa đón học sinh trung học, đâm thẳng vào chiếc xe tải đang lao tới, tại hiện trường đã có 8 học sinh tử vong, mười mấy học sinh bị thương.
Lái xe chết ngay tại chỗ, khi xảy ra sự việc này cảnh sát giao thông huyện Ngũ Dương lập tức có mặt tại hiện trường, cục công an cũng nhanh chóng tới, hiện trường lập tức bị phong tỏa.
Mấy lãnh đạo lớn huyện Ngũ Dương còn đang đắm chìm trong buổi lễ chúc mừng, đột nhiên nghe được tin này, toàn thân rùng mình. Bí thư huyện ủy Tống Đắc Hải lúc đó tinh thần hoảng loạn, lập tức ra chỉ thị, phong tỏa tin tức, lập tức thu dọn hiện trường, xoa dịu thân nhân người bị nạn.
Không cần biết phải tốn bao nhiêu tiền, chuyện này dù thế nào đi nữa cũng không được để lộ ra ngoài.
Vì thế, người dân huyện Ngũ Dương đều vội vã rời đi, trên huyện ủy đã ra chỉ thị cấm, yêu cầu Trưởng phòng Giáo dục xử lý chuyện này. Nhưng Trưởng phòng Giáo dục dù phí hơi tốn sức cũng không thể ngăn nổi cơn phẫn nộ của người nhà học sinh gặp nạn.
Cuối cùng chuyện này vẫn đến tai Ủy ban nhân dân huyện, văn phòng Trưởng ban thư ký đang xử lý việc này, gã gặp người nhà người bị nạn nói:
- Đây là sự việc xảy ra ngoài ý muốn, trời vốn mưa nắng thất thường, đời người có lúc được lúc mất, người chết rồi cũng không sống lại được. Xảy ra chuyện này chính quyền cũng rất đau buồn. Nhưng hàng năm số lượng tai nạn giao thông xảy ra nhiều như vậy nếu tất cả mọi người đều đến đây thì chính phủ sao có thể làm việc được. Theo đạo lý, chính quyền chỉ có thể có một chút hỗ trợ cho gia đình người bị nạn.
Vì thế lãnh đạo chính quyền huyện đích thân tới gặp mặt nói chuyện với thân nhân những người bị nạn, nói là sẽ cố gắng đáp ứng những yêu cầu của họ, đương nhiên sẽ có một khoản tiền. Người cũng đã chết rồi, vậy còn cách nào để giải quyết nữa?
Tất nhiên, trong chuyện này chính quyền huyện Ngũ Dương đã có cách xử lý rất khéo léo. Họ từ chối tất cả những yêu cầu bồi thường của thân nhân người bị nạn, ngoài việc đề cập tới việc chính quyền viện trợ cho họ chút tiền thì dường như vấn đề này hoàn toàn chẳng liên quan gì đến chính quyền cả, bởi vì đó là một sự cố ngoài ý muốn. Vì tình nghĩa nên chính quyền trợ cấp một khoản tiền.
Cuối cùng, với mức năm mươi nghìn nhân dân tệ trợ cấp cho mỗi người gặp nạn, thì vụ việc này đã tạm thời lắng xuống.
Về sau lúc có người hỏi nhà trường cũng thay đổi cách nói, xe học sinh gặp tai nạn là do 1 lần tổ chức đi dã ngoại chứ không phải tham gia vào đội ngũ thị sát của Chủ tịch thành phố.
Chỉ có điều, ở đời làm gì có vách nào ngăn được gió lùa qua, vụ này vẫn bị mấy tay nhà báo nhạy bén săn được. Chẳng qua chẳng ai dám đăng tin này ở tờ báo huyện, Dương Mễ có được tin này từ một người đồng nghiệp, liền nói ngay cho Trương Nhất Phàm.
Trương Nhất Phàm tức điên lên! Chuyện lớn như vậy mà chỉ bằng mấy lời qua loa của bọn họ cũng che được mắt phía thành phố.
Dù sao sự việc cũng đã xảy ra rồi, có một số việc có giấu mãi cũng không được.
Được sự chấp thuận của Trương Nhất Phàm, Dương Mễ đem tin này giao cho phó Chủ biên tòa soạn tỉnh Thẩm Uyển Vân. Thẩm Uyển Vân vừa thấy tin giật gân này, lập tức thương lượng với chủ biên. Hôm sau, trên báo tỉnh đã đăng vụ việc này. Trên báo chỉ đề cập tới vụ giao thông nghiêm trọng xảy ra ở huyện Ngũ Dương, một chiếc xe buýt chở học sinh và chiếc xe tải chở hàng đã xảy ra va chạm, dẫn đến hậu quả 8 chết, mười mấy người bị thương.
Tin tức được truyền ra thì đã là nửa tháng từ sau khi sự việc xảy ra.
Xảy ra việc lớn như vậy, không chỉ lãnh đạo huyện Ngũ Dương không tránh khỏi có trách nhiệm, mà lãnh đạo thành phố Đông Lâm cũng đã tắc trách. Tỉnh ủy ngay lập tức ra lệnh điều tra rõ sự việc, dù có ai có dính dáng đều bị xử lí nghiêm khắc
Người mà nói ra những điều này thì đích thị là Chủ tịch vừa mới nhậm chức Phương Cảnh Văn.
Phường Cảnh Văn đương nhiên không ngờ việc này có liên quan đến con rể ông ta, ông ta chỉ vì chuyện xảy ra ở huyện Ngũ Dương mà chính quyền xử lý như vậy khiến cho người ta cảm thấy phẫn nộ. Xảy ra sự việc lớn như vậy mà không báo cáo rõ nội tình.
Ngay sau đó một tổ chuyên án được phía lãnh đạo tỉnh lập ra, ngày hôm sau đã đến thành phố Đông Lâm. Bí thư Phạm lập tức tổ chức 1 buổi họp, ông ta tỏ ra phẫn nộ và khiếp sợ, đồng thời ra chỉ thị công an thành phố Đông Lâm phải ủng hộ tổ chuyên án vô điều kiện
Hơn nữa lập tức bãi chức Trưởng phòng giáo dục và Phó Chủ tịch huyện phân quản về mảng giáo dục huyện Ngũ Dương.
Thư Á Quân vừa chứng kiến sự việc này, ban đầu không nghĩ sự việc có liên quan đến mình, ông ta gọi điện thoại chửi té tát hai cán bộ cốt cán ở huyện. Hai người này vốn là tay chân thân cận của Thư Á Quân, sau khi nghe phê bình xong Bí thư huyện ủy Tống Đắc Hải mới ấp úng nói rõ sự tình.
Thư Á Quân thần người ra, mãi mà chưa hoàn hồn. Ông ta đập bàn chửi:
- Con mẹ nó khốn khiếp, tại sao việc này mà không nói cho tao biết.
Tống Đắc Hải cũng chẳng dám ho he câu gì, cái việc trên o dưới ép này, trước đây ông ta đã làm không ít. Chỉ có điều lần này chân tướng sự việc không biết bị ai moi ra. Tống Đắc Hải nói với ông ta, đang đích thân tìm người đã tố cáo chuyện này
Thư Á Quân lập tức nói:
- Bây giờ tìm thì cần chó gì nữa? Không mau chùi đít cho sạch, ngày mai tổ chuyên án tới rồi đấy.
Thời gian này thật là đen đủi, việc vốn quang minh chính đại lại thành ra như thế này, Thư Á Quân vừa tức vừa bất lực.
Nếu như chuyện này bị truy xét tiếp sợ chính bản thân mình cũng có trách nhiệm. Kiểu gì thì kiểu cũng phải nghĩ cách giũ sạch việc này, không dính dáng gì tới mình nữa.
Cả tỉnh đều đã biết rồi, nếu muốn thoát khỏi cái đám rắc rối này, e rằng hơi khó. Quan trọng là làm thế nào để bọn họ chú ý sang cái khác, chứ không thể để mãi soi xét vào vấn đề này được.
Tỉnh rất coi trong chuyện này, báo đài đều cử phóng viên xuống theo sát toàn bộ sự tình, chú ý đến tiến độ điều tra vụ án.
Mà Trương Nhất Phàm ở trong hội nghị, cũng đã phát biểu ý kiến của chính mình.
Nhất định dẹp được trận gió tai ương này, quán triệt theo tinh thần của Tỉnh ủy, trả lại lẽ công bằng cho người bị nạn. Đối với thể loại quên tình quên nghĩa, lừa gạt cán bộ phải nghiêm khắc trừng trị.
Trương Nhất Phàm theo dõi sự việc từ đầu đến cuối, cũng tìm hiểu thêm được vài thứ từ chỗ Dương Mễ. Vạch trần chân tướng sự việc chỉ còn là việc một sớm một chiều. Trong cuộc họp hắn đã xoáy sâu vào một vài chi tiết để nhấn mạnh quan điểm của mình.
Thư Á Quân hận hắn đến tận xương tủy. Vì ý kiến của Trương Nhất Phàm được nhiều sự đồng tình và ủng hộ. Hơn nữa một khi sự việc được điều tra tới cùng, chỉ cần những người ở huyện Ngũ Dương sơ ý một chút, thì căn nguyên của sự việc sẽ bị nhanh chóng truy ra.
Mà căn nguyên của sự việc chính là do ông ta đi thị sát mà xảy ra. Thư Á Quân làm sao có thể ngồi yên? Nhưng ông ta càng như vậy, Trương Nhất Phàm càng bám diết vào vụ việc này, quyết không buông tha.
Khi chân tướng sự việc chưa được công bố, Bí thư Phạm cũng không biết nguyên nhân thật sự là gì.
Nhưng khi tổ chuyên án đến huyện Ngũ Dương thì đã xảy ra một vài chuyện không thể ngờ tới. Một số người thân của người bị nạn không có ở huyện Ngũ Dương, nghe nói là đi vùng khác làm ăn.
Chỉ có thể gặp được mấy người, nhưng kết quả của tổ chuyên án điều tra được chỉ là một vụ tai nạn giao thông bình thường. Hơn nữa con số người bị nạn đã bị thay đổi, từ 8 người nay chỉ còn có 3 người, 5 người còn lại đã bốc hơi đâu mất?! Đến tên tuổi của họ cũng chẳng còn.
Trong bệnh viện vẫn còn mười mấy học sinh bị thương, bọn nhỏ đều trả lời y chang nhau, hôm xảy ra tai nạn là do trường học tổ chức đi dã ngoại. Thông qua điều tra và thăm hỏi, tổ chuyên án đã tổng hợp được kết quả, cơ bản đồng ý với những gì mà Ủy ban nhân dân huyện Ngũ Dương cùng phía nhà trường nêu ra, không có nhiều ý kiến phản bác.
Sau đó, mấy nhân viên trong tổ chuyên án đã đưa ra lời nhận định, bài báo kia có bị nghi vấn rằng đã thổi phồng sự thật. Trong buổi tối hôm đó khi họ chuẩn bị viết báo cáo thì nhận được bức thư nặc danh.
Trong lá thư có mấy bức ảnh hiện trường lúc xảy ra tai nạn, nhìn vào bức ảnh thì thấy vô cùng thê thảm. Xác của 8 học sinh cộng với người lái xe được đặt ngay bên đường, người đứng xem rất đông.
Tổ chuyên án lập tức tiến hành điều tra lần hai, cuối cùng mới phát hiện ra người nhà của những học sinh tử nạn, họ không dời Ngũ Dương mà bị lãnh đạo địa phương bắt tập trung vào một chỗ.
Sau đó họ lại lấy được manh mối từ vài nguời ăn mày. Lúc tại nạn xảy ra không phải là ngày 18 tháng 4 mà là ngày 16. Ngày đó Chủ tịch Thư đang đi thị sát.
Họ lại lần nữa đến trường học tìm hiểu thì tìm thêm được một số thông tin. Một số học sinh chứng thực, hôm đó trường học có tổ chức họat động. Từ trung học đến tiểu học có ít nhất mấy trăm người tham gia nghi thức nghênh tiếp.
Tai nạn xe xảy ra là đúng hôm đó, biết được điều này người trong tổ chuyên án hơi khó xử. Bọn họ là theo chỉ thị của tỉnh ủy xuống dưới điều tra. Nếu điều này nói ra thì sẽ động đến đến danh dự của con rể của Chủ tịch tỉnh, dù sao thì chính chuyến thị sát của ông ta đã gián tiếp gây ra tai nạn nghiêm trọng này.
Thế nên vài người họ đã bàn nhau là lấy kết quả của lần điều tra đầu tiên viết báo cáo, quyết không đề cập đến chuyến thị sát của Chủ tịch thành phố. Cho dù có như vậy lãnh đạo huyện Ngũ Dương vẫn tồn tại vấn đề lớn phải mau chóng chỉnh đốn lại.
Kết quả của tổ chuyên án dùng thời gian sai để giữ sự tôn nghiêm của Thư Á Quân.
Kết quả này đương nhiên không thể nhận được sự đồng tình của vài người, giống như Trương Nhất Phàm, vài người biết rõ chân tướng sự việc như Trương Nhất Phàm thì khinh khỉnh cười. Hắn thừa hiểu mấy nhân viên tổ chuyên án muốn bảo vệ Thư Á Quân.
Toàn bộ quá trình điều tra đều là do Thư Á Quân bàn bạc với bọn họ, Trương Nhất Phàm không hề nhúng tay vào.
Người trong tổ chuyên án biết ý của Chủ tịch tỉnh là muốn có 1 sự nghiêm minh ở chính nơi mình nhậm chức. Tạo ra một hình mẫu thương dân như con với toàn thể dân chúng. Nếu chỉ là một vụ tai nạn xe bình thường bị một số người trong ban lãnh đạo huyện sợ bị truy cứu trách nhiệm mà không đưa chân tướng sự việc ra. Đương nhiên phải điều tra rõ ràng từng chân tơ kẽ tóc.
Đây cũng là dụng ý mà hắn để phóng viên đi theo quay phim, kịp thời lật lại kết quả điều tra. Nhưng những phát hiện sau khi đã đi sâu vào điều tra cho thấy, đã có sự khác biệt lớn giữa các tình tiết.
Nếu như nội tình sự vụ bị phơi bày ra ánh sáng, đó không chỉ là cái tát như trời giáng vào mặt Thư Á Quân mà còn thẳng tay vả vào mặt Chủ tịch tỉnh. Do vậy vài cá nhân nhất định không đưa ra quyết định đó. Bọn họ bàn nhau một lúc rồi đưa ra kết luận như trên.
Xảy ra tai nạn giao thông lớn như vậy mà không báo cáo, nhiều nhất là xử lí trưởng phòng giáo dục huyện với phó chủ tịch huyện về mảng phân công quản lí giáo dục, do hai người đã để lộ thông tin ra ngoài. Bí thư Phạm nghe vậy giận dữ đuổi việc 2 người họ.
Hai người bọn quả thực có nỗi khổ tâm khó nói, đúng là quýt làm cam chịu.
Khang Hữu Minh là Phó Chủ tịch huyện phụ trách mảng quản lí giáo dục của huyện Ngũ Dương, còn Bì Thế Hồng là trưởng phòng giáo dục, hai người bọn họ ôm cục tức trong bụng. Vì thế hôm nay Bì Thế Hồng đã hẹn gặp Khang Hữu Minh tại phòng riêng.
- Phó chủ tịch Khang chẳng lẽ chúng ta cứ như thế này mà sống sao? Thay người khác nhận tiếng xấu mà không nói được câu gì?
Bì Thế Hồng vừa rót rượu cho Khang Hữu Minh vừa nói với giọng đầy ấm ức.
Khang Hữu Minh buồn bã thở dài rồi nói:
- Thời gian gần đây chúng ta cũng ít gặp nhau cũng không gọi điện liên lạc. Bọn Tống Đức Hải là một lũ khốn kiếp, việc gì cũng có thể làm được. Có công thì chúng vơ vào mình, còn lúc xảy ra chuyện thì bắt người khác đứng ra gánh thay tội.
- Hay là chúng ta tìm Phó chủ tịch Trương nói rõ tình hình, nghe nói anh ta là một người chính trực, hẳn sẽ không khoanh tay đứng nhìn! Nếu nói rõ sự thật bọn chúng có chạy đằng giời.
Bì Thế Hồng nói.
Khang Hữu Minh nhìn ông ta một cái rồi lắc đầu, trong bụng nghĩ: “Mấy câu nói trong lúc tức giận của Bì Thế Hồng dễ gặp phải phiền toái.”