Trương Nhất Phàm hờn giận nói:
- Đêm qua chẳng an ủi anh thì thôi giờ nói vuốt đuôi làm gì?
Lý Hồng buồn bực nói:
- Chẳng biết đêm qua ai đó chạy đi đâu chơi bời rồi tắt máy cơ?
Trương Nhất Phàm giờ mới nghĩ ra tối qua điện thoại hết pin nên vứt ở trong phòng suốt mà không để ý.
Xem ra mình đã trách nhầm Lý Hồng rồi đây, hắn liền cười cười giải thích:
- Ồ, điện thoại hết pin, người thì say bất tỉnh nhân sự rồi, sáng nay mới phát hiện ra.
Lý Hồng mắng đáng đời, hai người cười với nhau rồi cúp máy.
Tuy nhiên Tống Hạo Thiên cũng rất buồn bực, để không làm một thằng đểu gã đã ép mình uống say, hơn nữa sau cùng lại chẳng ai quan tâm đến gã, đúng là khổ thân.
Mười giờ sáng, Duệ Quân gọi điện đến, Phương Tấn Bằng ngồi trên chuyến máy bay sớm đang trên đường bay đến Hồ Nam. Hiện đang ngồi trên máy bay khoảng một tiếng nữa sẽ đến sân bay.
Trương Nhất Phàm nghĩcuộc điện thoại này của Duệ Quân hẳn là muốn báo với hắn cái gì đó. Nhưng thật đáng tiếc rằng tổ chức Tây Phong cũng không điều tra ra mục đích mà Phương Tấn Bằng đến Hồ Nam lần này.
Tổ chức tình báo có thể điều ra rất nhiều vấn đề nổi nhưng không thể điều tra được trong lòng người ta nghĩ gì.
Nhiều khi chỉ có thể căn cứ theo hành động của đối phương mà đoán động cơ của họ.
Trương Nhất Phàm cảm ơn Duệ Quân, rồi nói với Đằng Phi:
- Cậu gọi Tiểu Trương đến đây.
Trương Tuyết Phong có mặt tại văn phòng ông chủ ngay lập tức, có một số chuyện Trương Nhất Phàm không muốn nói qua điện thoại. Sau khi Trương Tuyết Phong vào, Trương Nhất Phàm đưa cho gã một tấm ảnh:
- Người này vào lúc 11h sẽ đến sân bay, cậu điều tra kỹ xem gã định làm gì?
Trương Tuyết Phong nhận lấy tấm ảnh, xem tư liệu ở mặt sau bức ảnh, gật đầu nói:
- Tôi lập tức làm ngay.
Với người đã từng ở Bắc Kinh như gã đương nhiên là biết Phương Tấn Bằng là nhân vật thế nào, nhưng với thân phận là thành viên của tổ chức tia chớp, nhiệm vụ của gã là phục tùng mệnh lệnh.
11strong0’ trưa Phương Tấn Bằng dưới sự hộ tống của 2 vệ sỹ to cao lực lưỡng và một phụ nữ xinh đẹp xuất hiện tại sân bay Hồ Nam, gã ngồi trên xe lăn, đeo cặp kính viền vàng đắt tiền, trên tay kẹp điếu xì gà. So với năm trước, trên khóe miệng Phương Tấn Bằng có thêm hai chòm râu làm hắn trông có vẻ chín chắn hơn. Chỉ có điều dưới cặp kính kia vẫn là ánh mắt kinh rợn đến mức làm người khác không dám nhìn thẳng.
Hai tên vệ sỹ đều mặc vest, đeo kính đen, dáng đi mạnh mẽ, một bên trái một bên phải bảo vệ Phương Tấn Bằng ở giữa. Đẩy xe là một phụ nữ rất trẻ tầm 27,28, trang điểm theo kiểu của thiếu phụ, tóc búi phía sau.
Người phụ nữ này rất quý phái, mặc bộ vest trắng, đeo một sợi dây chuyền kim cương bạch kim trên cổ. Người phụ nữ này chính là Đinh Nhất Yến phu nhân của Phương Tấn Bằng.
Phương Tấn Bằng vốn là niềm tự hào đời thứ ba nhà họ Phương. Vốn chuẩn bị bước vào con đường chính trị nhưng tên tiểu tử này không làm việc đàng hoàng, suốt ngày ăn chơi đàng điếm cùng anh em nhà Lý Tông Huy, làm những chuyện tà đạo.
Sau đó gây chuyện với Trương Nhất Phàm, ở Mỹ bị người ta đánh gãy hai chân, thành ra tàn phế suốt đời cũng đồng thời hủy cả con đường chính trị của gã.
Bốn người ra khỏi sân bay, liền có ngay một chiếc Aston Martin v8 lái tới, sau nó là một chiếc BMW 740, hai tên vệ sỹ giúp Phương Tấn Bằng lên chiếc xe trước xong liền xoay người chui vào chiếc BMW.
Hai chiếc xe một trước một sau rời khỏi sân bay nhằm hướng tỉnh lị thẳng tiến.
Ngồi trên xe, Phương Tấn Bằng nói:
- Gọi điện cho Tống Hạo Thiên đi.
Đinh Nhất Yến lập tức rút điện thoại ra gọi cho Tống Hạo Thiên:
- Anh Tống, bọn em đến nơi rồi.
- Anh biết rồi. Mọi người đến khách sạn đợi anh.
Trong bốn thiếu gia Kinh thành bọn Phương Tấn Bằng thì Tống Hạo Thiên luôn duy trì phong thái đại ca. Cúp máy xong, gã nhìn đồng hồ, cười đắc ý, tên này đến thật đúng lúc.
Đinh Nhất Yến bĩu môi:
- Tên Tống Hạo Thiên này cũng phách lối ghê.
Phương Tấn Bằng liếc cô một cái thế là Đinh Nhất Yến im luôn. Xe được lái thẳng đến khách sạn xa hoa nhất tỉnh – khách sạn Tử Đông Các.
2h30’ chiều Tống Hạo Thiên đến khách sạn, tránh giờ phải ăn trưa cùng Phương Tấn Bằng. Trong phòng xa hoa của khách sạn, Phương Tấn Bằng đang hút thuốc, trên mặt vẫn mang nét lạnh lùng thâm độc như thế.
Tống Hạo Thiên đến, ngồi xuống ghế, bắt chéo chân.
Phương Tấn Bằng nói:
- Em muốn gặp Thù Cương, anh sắp xếp giúp em nhé.
Tống Hạo Thiên phá lên cười:
- Không phải thế chứ? Phương thiếu gia. Đường đường một trong bốn đại thiếu gia kinh thành mà đến việc này cũng không dẹp yên được à? Phương thiếu gia đừng để tôi xem thường cậu chứ?
Phương Tấn Bằng nói:
- Đời phải có lúc này lúc khác. Anh nếu không muốn giúp thì thôi.
Gã búng búng tàn thuốc:
- Thật không ngờ rằng đường đường đại ca kinh thành mà lại chỉ là phường giá áo túi cơm, chỉ được cái mã ngoài.
- Mày
Trên trán Tống Hạo Thiên gân xanh nổi lên, trong mắt ánh lên tia nhìn ghê rợn, khí thế có phần ép người:
- Hừ, đừng tưởng tao sợ, trong mắt tao, thằng Trương Nhất Phàm chẳng là gì cả. Bóp chết nó không khác gì bóp chết một con kiến.
Phương Tấn bằng cười khinh khỉnh đáp:
- Câu nói này sao quen thế nhỉ? Hình như đã từng nghe ở đâu đó rồi. Nhưng năm đó ở thủ đô, có người ăn cũng nghẹn cũng là vì tức mà không đánh nổi rắm, đành mặt mày tím tái mà rời đi đó sao?
- Nếu tôi không nhớ nhầm thì hai tháng trước Tống Thiếu Phong bị người ta xử lý anh cũng chẳng có cách nào. Lúc nhìn thấy Trương Nhất Phàm vẫn phải nở nụ cười đấy thôi.
Mặt Tống Hạo Thiên biến sắc, tay nắm nắm đấm, ánh mắt hung tợn nhìn Phương Tấn Bằng. Nhìn dáng vẻ của gã giống như có thể phát tác bất kỳ lúc nào vậy. Đột nhiên, Tống Hạo Thiên bật cười lớn:
- Phương Tấn Bằng tên tiểu tử ngươi được lắm, ta đây suýt chút nữa thì trúng kế nhà ngươi. Không hổ danh là hậu nhân Phương gia. Nói về âm mưu quỷ kế e rằng không ai so được với họ Phương các người.
Phương Tấn Bằng nhẹ nhàng nói:
- Quá khen, chút tài vặt này của tôi so được với chú Tống Minh Triều của anh thì chỉ là nhi đồng.
Trước sự bới móc của Phương Tấn Bằng, Tống Hạo Thiên không ngờ không tức giận trái lại lại trở nên bình tĩnh:
- Nói đi, cậu muốn thế nào?
Phương Tấn Bằng vứt điếu xì gà, nhìn cái nhẫn vàng trên tay, không chút để ý nói:
- Tôi còn có thể thế nào đây? Cả đời này tôi là phế nhân rồi. Nếu anh Tống không hợp tác, tôi cũng không sao, cùng lắm thì coi như đến Hồ Nam du lịch một chuyến.
- Hợp tác?
Tống Hạo Thiên cười vẻ khinh thường, chính xác là những người như bọn Phương Tấn Bằng, Lý Tông Huy từng người từng người một bại dưới tay Trương Nhất Phàm, bọn chúng dựa vào cái gì để hợp tác với mình? Một tên bại tướng dưới tay Trương Nhất Phàm cũng dám nói hợp tác với mình? Những kẻ thế này chỉ đáng làm chó của mình, một con chó nghe lệnh chủ, hợp tác là phải cần có thực lực và bản lĩnh.
Nói thực là, nếu không phải vì Lý Hồng và Trương Nhất Phàm làm cùng nhau, Tống Hạo Thiên gã cũng không thèm đấu với một tên như Trương Nhất Phàm. Trương Nhất Phàm trước kia chỉ là cán bộ cấp sở, Tống Hạo Thiên gã sớm đã là cán bộ cấp Thứ Trưởng, quyền lực ở thủ đô đủ để cũng xuất hiện với gia đình Tổng bí thư.
Tống gia bọn họ không nghi ngờ gì nữa giống như phủ Tể tướng thời cổ đại, trông coi cả nước. Tống gia đã ở vị trí khá cao rồi. Dùng lời của Tống Hạo Thiên thì đợi Tổng bí thư nhiệm kỳ mới, Tống gia họ có thể bay vút lên trời rồi.
Cái khí phách thế này người thường không thể ngăn cản nổi.
Trương Nhất Phàm là cái thá gì chứ? Đợi Tống gia nắm chức Tổng bí thư, triều đại nào đại thần ấy, làm gì còn đất cắm dùi cho Trương gia nữa. Nhưng có điều hơi đáng tiếc là việc của gã và Lý Hồng không thể đợi thêm được. Đợi thêm 3,4 năm nữa, Lý Hồng đã gần 40 rồi, đến tay là một bông hoa héo thì còn ý nghĩa gì nữa chứ?
Cái gã muốn là Lý Hồng có thể giúp đỡ gã, giúp Tống gia thực hiện giấc mộng kia.
Nếu Lý Hồng và Trương Nhất Phàm có gì đó thì gã thà hủy diệt cô, bản thân không thể có được cô thì kẻ khác cũng đừng hòng có được cô. Tống Hạo Thiên chính là nghĩ như thế.
Trong giai đoạn hiện nay Liễu Hồng chính là mục tiêu phấn đấu của gã.
Lý Hồng đương nhiên biết cách đối nhân xử thế của Tống Hạo Thiên nên cô luôn giữ khoảng cách. Chưa bao giờ để mình có cơ hội tiếp xúc riêng với Tống Hạo Thiên. Đây cũng là chỗ mà Tống Hạo Thiên luôn buồn rầu.
Gã nhìn Phương Tấn Bằng lạnh lùng nói:
- Nói đi, tôi có thể giúp cậu cái gì?
Phương Tấn Bằng cười lớn, cười đến mức điên dại, xem ra Tống Hạo Thiên thỏa hiệp rồi. Điều này làm gã rất đắc ý. Tống Hạo Thiên nhìn tên này, gã rất ghét điệu cười đó. Nếu là người khác, gã tuyệt đối không để cho tên này sống đến ngày mai, nhưng gia cảnh của Phương Tấn Bằng gã vẫn còn chút kiêng nể.
Phương Tấn Bằng nói:
- Tôi muốn gặp Thù Cương.