May là ở đây không có ai, Trương Nhất Phàm lau nước miếng, tức giận nghĩ. Con bé này càng ngày càng xấc xược.
Trương Nhất Phàm không ngờ được rằng Lý Hồng lại dùng Lâm Uyên vào vai trò thư ký chuyên trách của cô ta, mà lại là đi làm luôn, Lý Hồng lẽ nào lại muốn bồi dưỡng Lâm Uyên lạnh nhạt như cô ta chăng!
Việc này, rất đáng để suy ngẫm. Nếu như Lâm Uyên cũng không kết hôn, dự tính ép cho vợ chồng Lâm Đông Hải tức chết. Hai người chỉ có một viên bảo bối như vậy, là lá ngọc cành vàng mà!
Lại sắp đến Tết rồi, mấy ngày này Đoạn Chấn Lâm bận tối mắt tối mũi, rốt cục cũng lo xong việc khu quy hoạch cho lao động nông dân, cuối cùng cũng xử lý cho bọn người này về nhà.
Nhưng Lý Hồng đã ra chỉ thị rằng, bắt buộc tại hội nghị thường niên, trước khi bọn họ đi làm, phải cho từng công ty xây dựng ký xong hợp đồng, đảm bảo lợi ích của lao động nông dân. Vì Lý Hồng rất muốn đầu năm tới khi đi làm, sẽ mang cái dự án cụ thể này ra.
Những việc này, đều do chính ông ta - Phó Chủ tịch thành phố chủ trì. Sau khi đưa dự án ra mới có thể chính thức đi vào chương trình nghị sự, Lý Hồng rất muốn tạo ra một chút thành tích tại thành phố Song Giang, để chứng minh bản thân mình lo liệu việc chính trị chẳng kém gì Trương Nhất Phàm.
Có được tâm lý này, đương nhiên là do Thủ tướng Châu kích thích Lý Hồng, Thủ tướng Châu coi Trương Nhất Phàm bằng con mắt khác, bà ta không phục, vì thế có sự cạnh tranh ngầm với Trương Nhất Phàm.
Ngày tất niên đến gần, hôm nay là ngày đi làm cuối cùng, Trương nhất Phàm và vợ bàn tính xong xuôi, chuẩn bị đi Giang Đông hai ngày, rồi mới về thành phố. Chẳng ngờ lại nhận được điện thoại của bố vợ, ông cụ nói năm nay sẽ tự mình đi thăm các lãnh đạo cũ, vì rằng sang năm ông cụ sẽ lùi về tuyến hai.
Trương Nhất Phàm nhận được cú điện thoại này, bất giác cười miễn cưỡng, xem ra năm nay lại phải đón Tết ở thành phố rồi.
Triệu Vỹ đặt vé máy bay cho hắn vào đêm ba mươi, Trương Nhất Phạm cùng với thành viên trong nhóm tính toán xong, đến chiều hắn ta sẽ đi, không tham gia cuộc họp nữa.
Vé máy bay của Lý Hồng cũng là đêm cuối năm, cùng bay về thủ đô, không ngờ hai người lại cùng trên một chuyến bay.
Trương Nhất Phàm cùng vợ buổi trưa về căn nhà ở thành phố, thu dọn một chút đồ đạc, không ngờ khi đến sân bay lại nhìn thấy Lý Hồng.
Lý Hồng đi một mình, kéo theo một chiếc valy, chân đi bốt đen, khi bước trên nền đất sân bay, phát ra âm thanh cộp cộp, rất rõ ràng và sắc nét. Một chiếc khăn quàng màu trắng, quấn quanh chiếc cổ mảnh mai của cô, cách trang điểm này đã tạo cho Lý Hồng một mùi vị khác.
Lý Hồng lạnh lùng và diễm lệ, đầu đội mũ tuyết trắng, thoạt nhìn rất có ý tứ, trong thoáng chốc lại có phần ý nhị hơn thường ngày, khi thấy vợ chồng Trương Nhất Phàm, Lý Hồng hướng về Đổng Tiểu Phàm nở nụ cười thân thiện.
Đây là lần đầu tiên ngoài công việc Trương Nhất Phàm thấy cô ta chủ động lên tiếng chào người khác.
Đổng Tiểu Phàm tháo găng tay, bắt tay Lý Hồng:
- Chào cô, tình cờ quá!
Trương Nhất Phàm cũng ra bắt tay Lý Hồng, thấy vậy cô ta liền rụt tay lại, qua ánh mắt đó có ý rằng Ngươi thì thôi đi.
Trương Nhất Phàm gượng cười lấy tay xoa tóc, ba người gặp nhau tại sân bay, có cái gì đó trái ý. Thực ra, hắn thừa biết Lý Hồng đi cùng chuyến bay với mình.
Khi thư ký Triệu Vĩ đưa vé cho hắn, có nhắc hắn về việc này.
Vào sân bay kiểm tra an ninh, sau đó liền lên máy bay luôn, ba người đều ở khoang hạng nhất. Vợ chồng Trương Nhất Phàm ngồi cùng dãy, còn Lý Hồng thì ở dãy bên kia lối đi.
Hôm nay Lý Hồng diện bộ áo lông, đai an toàn thít chặt phần eo, làm cho phần ngực nhô cao không ít, tròn trịa, thoạt nhìn vô cùng đầy đặn.
Trương Nhất Phàm vô tình liếc sang, không ngờ cô ta cũng có kích cỡ như vậy. Nam nữ sau khi kết hôn, theo nguyên lý mát xa, thì không có lý như vậy chứ?
Thế mới nói con gái sau khi kết hôn, phần ngực sẽ phát triển thêm nữa, nói đâu xa, Đổng Tiểu Phàm là ví dụ điển hình, sinh con xong, ngực còn to hơn trước một vòng.
Lý Hồng dường như cảm thấy có gì đó không đúng, cái áo lông chết tiệt này bó quá, làm lộ hết cả bí mật cơ thể. Đã thế ngồi cạnh cô ta lại là một người nước ngoài, gã này tóc vàng, mũi hếch cao, lỗ chân lông gần mũi lại thô ráp, dáng vẻ làm người ta thấy ghê tởm.
Càng ghê tởm hơn không chỉ ở đó, cái gã người Tây chết tiệt kia đã ghê tởm lại còn dê, cứ nhìn đăm đăm vào cái chỗ tròn tròn của Lý Hồng, lúc nào cũng tìm cớ để cùng cô nói chuyện phiếm.
Bi kịch của Lý Hồng rồi!
Cô nhìn với sang Trương Nhất Phàm, hắn ta đang nhắm mắt nằm tại chỗ.
Máy bay cất cánh, từ từ đi vào tầng mây, chỉ là trong đêm tối, bọn họ chẳng nhìn thấy gì.
Tên dê xồm người Tây chết tiệt, toàn dùng thứ tiếng Anh quái dị, tìm cớ nói chuyện với Lý Hồng, làm cô lần qua lần hướng ánh mắt cầu cứu về Trương Nhất Phàm, cái tên Trương Nhất Phàm đáng ghét lại giả bộ ngủ.
Còn Đổng Tiểu Phàm ngồi cạnh cửa sổ, lại không nhìn thấy vẻ mặt của Lý Hồng.
Lý Hồng là một tín đồ theo chủ nghĩa hoàn mỹ, cô rất ghét những tên người Tây háo sắc thế này.
Nhưng mà mãi vẫn không có ai giúp cô, cô ước gì cầm cái chai nước suối kia ném sang, ném cho cái tên Trương Nhất Nhàm khốn kiếp tỉnh dậy. Trong ý nghĩ của cô, mình đang trong tình thế nước sôi lửa bỏng, tên Trương Nhất Phàm này có chút gì đó thấy chết không cứu.
Máy bay đi vào tầng mây, tăng tốc vút đi, Đổng Tiểu Phàm lay chồng mấy cái, hắn liền mở mắt hỏi:
- Làm cái gì vậy?
- Em đi vệ sinh!
Đổng Tiểu Phàm tháo dây an toàn đứng lên, Trương Nhất Phàm nhường lối, hắn phát hiện vẻ mặt của Lý Hồng rất khó coi. Hắn lại liếc nhìn tên mũi hếch cạnh cô, Lý Hồng giận đùng đùng lườm hắn một cái, làm hắn chẳng hiểu ra sao cả.
Đợi khi Đổng Tiểu Phàm đi vệ sinh quay lại, hắn nói:
- Anh cũng đi vệ sinh chút!
Vừa lúc Trương Nhất Phàm rời khỏi chỗ, Lý Hồng liền tháo dây an toàn, đặt mông ngồi cạnh Đổng Tiểu Phàm, cùng cô này tán gẫu.
- Nhà em năm nào cũng về thủ đô đón Tết à?
Lý Hồng tìm đại một chủ đề nói chuyện. Đổng Tiểu Phàm thấy vẻ khí chất đẹp của Lý Hồng, cũng thêm đôi phần thiện cảm. Hơn nữa cô cũng biết lai lịch của Lý Hồng, nên hai người rất nhanh chóng nói chuyện hợp nhau.
Khi Trương Nhất Phàm trở lại, phát hiện ra chỗ của mình đã bị Lý Hồng chiếm mất, Đổng Tiểu Phàm không hiểu đầu đuôi liền bảo:
- Anh sang bên kia ngồi đi, em và chị Lý Hồng nói chuyện với nhau.
Lúc này, Lý Hồng ném ánh mắt đắc ý qua cho Trương Nhất Phàm. Trương Nhất Phàm cũng chẳng cần quan tâm đến cô ta, liền ngồi xuống, thắt dây an toàn vào rồi ngủ tiếp.
Trương Nhất Phàm không ưa gì tên Tây mũi to này, đã thế lúc ngồi xuống hắn mới phát hiện ra trong mũi tên Tây này nổi lên rất nhiều bọ ve, kinh chết đi được.
Con người Lý Hồng đúng là ưa sạch sẽ, chẳng trách cô ta chiếm chỗ của Trương Nhất Phàm một cách không thương tiếc, để lại tên người Tây này làm hại Trương Nhất Phàm.
Tên người Tây nhìn sang Lý Hồng có phần tiếc nuối, rồi gã ta tựa vào ghế ngủ mất.
Từ sân bay tỉnh về đến thủ đô, không đến hai giờ bay, khi máy bay hạ cánh, Lý Hồng và Đổng Tiểu Phàm dường như là hai người bạn thân thiết lâu năm lắm rồi, ngồi trên máy bay hai người cứ thế nói chuyện, tựa hồ tình cảm giữa hai người rất khăng khít.
Trương Nhất Phàm thấy làm lạ, Lý Hồng hằng ngày đối với người khác lạnh như băng, lại còn cao ngạo, hôm nay lại đổi tính? Rất chủ động nói chuyện với Đồng Tiểu Phàm, mà lại nói rất say sưa.
Vừa xuống máy bay, hai người bọn họ lại đi cùng nhau, để mặc Trương Nhất Phàm đi đằng sau kéo hành lý. Như này thật là không có đạo lý gì cả! Trương Nhất Phàm tỏ vẻ phản đối, nhưng bị Lý Hồng không thèm đếm xỉa đến.
Cũng may khi ra khỏi sân bay có Trương Mạnh Phàm và Thẩm Kế Văn đứng đón. Thẩm Kế Văn thấy Lý Hồng, thoạt đầu ngây người ra một lúc, rồi lén lút đến chỗ Trương Nhất Phàm:
- Sao cô ta lại đi cùng hai người chứ?
Tuy nhiên, anh ta nhanh chóng nhận ra rằng mình vừa hỏi một câu vô nghĩa. Lý Hồng nhậm chức ở thành phố Song Giang, cùng bọn Trương Nhất Phàm về thủ đô, cũng chẳng có gì khó lý giải cả. Thẩm Kế Văn còn định muốn nói thêm gì nữa, đúng lúc đó ánh mắt giết người của Lý Hồng quét qua, anh ta có vẻ rất sợ Lý Hồng, liền ngậm miệng lại, đi ra giúp Trương Nhất Phàm xách hành lý lên xe.