Mục lục
Quan Đạo Thiên Kiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cuối cùng tất cả chân tướng đã sáng tỏ, cho đến nay, đám sương mù ở tỉnh Tương mới coi như đã được cởi bỏ.
Sự say mêm trong say mê, hoàn cảnh trong hoàn cảnh hoàn toàn đã nổi lên, khiến cho Trương Nhất Phàm cảm nhận được sự đấu tranh thảm khốc chốn quan trường. Trong cục diện này, Bao Dụ Dân chắc chắn là một quân cờ đau thương, bởi vì cho đến chết gã vẫn không rõ, vận mệnh của mình luôn nằm trong tay người khác.
Quách Vạn Niên đùa bỡn gã, Tiểu Quân Dân lại đùa bỡn Quách Vạn Niên, Tống Minh Triều lại đùa bỡn Tiểu Quân Dân, cuối cùng tất cả bọn họ, đều bị hai người đùa giỡn, cho nên vận mệnh của bọn họ, đều chung một cái kết bi thương.
Bây giờ nghĩ lại, anh Trương Chấn Nam gọi điện thoại bảo mình rời đi một thời gian, xem ra bọn họ đã rõ từ lâu, do đó muốn để mình thoát khỏi cái vòng tròn này. Từ việc Thẩm Hoành Quốc rất vui vẻ đồng ý cho mình nghỉ, cũng có thể thấy được thái độ của y.
Sau khi nói với cha, tâm tư của Trương Nhất Phàm, liền nặng trĩu.
Rời khỏi tầng hai, liền nhìn thấy Đổng Tiểu Phàm đang chơi cùng con.
Tiểu Thiên Vũ đã bốn tuổi rồi, càng ngày càng hiểu chuyện, dưới sự dạy bảo của một người mẹ làm giáo sư đại học, nghiễm nhiên có phong độ của một nho sinh, nói chuyện đâu ra đấy.
Đổng Tiểu Phàm thấy ông xã không hào hứng, nặng trĩu tâm trạng, liền nói với Tiểu Thiên Vũ:
- Thiên Vũ ngoan, tự mình chơi nhé.
Tiểu Thiên Vũ liền vẫy tay:
- Chào mẹ
Còn hôn gió một cái.
Đi nhanh hai bước, bắt kịp Trương Nhất Phàm:
- Sao thế?
Trương Nhất Phàm không nói gì, Đổng Tiểu Phàm liền dịu dàng nói:
- Em đi dạo cùng anh nhé!
Hai người đi ra đại viện, ở cổng có cảnh sát gác được trang bị vũ trang, cúi chào một cái. Trương Nhất Phàm gật đầu, coi như là chào.
Đi đến đường phố lớn ở Bắc Kinh, dòng người đông đúc, hai gã cảnh sát có vũ trang vẫn diu trì một khoảng cách nhất định ở phía sau.
Nghe Trương Nhất Phàm nói qua từ đầu đến cuối toàn bộ sự việc ở Hồ Nâm, Đổng Tiểu Phàm lại thở dài:
- Đừng để ý, con người trong chốn quan trường, không thể tự mình quyết định được. Thẩm Hoành Quốc và Lý Thiên Trụ cũng là người, bọn họ không phải là thánh nhân, đương nhiên cũng có cái khó của bọn họ. Trên đời này, nếu như một người không muốn trở thành quân cờ để người khác đùa bỡn. Thì phải khống chế bản thân, thậm chí biến tất cả mọi người trên thế gian này, thành quân cờ trong tay mình. Chỉ có điều từ xưa đến nay, những người có thể đạt được cảnh giới này đã ít nay còn ít hơn, cho dù * được người khác, thì có thể làm gì chứ? Chi bằng vui vẻ, sống cuộc sống của mình, làm những việc mà mình có thể làm được. Đơn giản chính chính là niềm vui, đừng có nghĩ phức tạp nữa.
Nghe lời khuyên của Đổng Tiểu Phàm, cõi lòng Trương Nhất Phàm thông suốt, hắn gật đầu:
- Vợ anh nói đúng, đơn giản chính là niềm vui, vứt mẹ sự phức tạp đi, đấm đã lẫn nhau.
Đổng Tiểu Phàm trừng mắt nhìn hắn:
- Thô lỗ!
Trương Nhất Phàm cười ha hả, giơ tay ôm eo bà xa:
- Sau này không làm quan nữa, em nuôi anh!
Đổng Tiểu Phàm lại lườm hắn một cái:
- Đức hạnh
- Ha ha
Màn đêm buông xuống, tiếng cười sằng sặc của Trương Nhất Phàm vang lên.
Đổng Tiểu Phàm nhìn hắn, thầm thở dài.
Là người xuất sắc đời thứ ba của Trương gia, Trương Nhất Phàm đã vào cửa công, em rằng sẽ không có những tháng ngày nhàn rỗi. Sống trong gia đình phú quý, số mệnh đã đĩnh, hắn không thể sống giống như những người bình thường khác.
Tự do đã trở thành giấc mộng không thể thực hiện được của bọn họ. Có lúc ngẫm lại, đúng là cảm thấy bất lực.
Trong mắt người khác, cuộc sống của bọn họ vô cùng nổi trội xuất sắc, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa. Còn không biết có bao nhiêu người đang mơ ước phú quý, nhưng bọn họ mãi mãi không biết được rằng, sự bất lực của những gia đình phú quý.
Có lúc Đổng Tiểu Phàm cũng nghĩ, đến lúc nào Trương Nhất Phàm không làm quan nữa, mình sẽ mua một hòn đảo nhỏ ở Thái Bình Dương, xây một vương quốc thuộc về mình ở đó. Bây giờ bọn họ đã vô cùng giàu có, muốn thực hiện ước muốn này rất đơn giản.
Chỉ có điều cô hiểu rõ rằng, ở cùng Trương Nhất Phàm, mãi mãi sẽ không có được ngày này.
Người của mỗi gia tộc, đều có sứ mệnh của mình, sứ mệnh của Trương Nhất Phàm, chính là tiếp tục làm rạng rỡ truyền thống Trương gia, kế tục nó. Nếu đã biết không thể nào thay đổi, Đổng Tiểu Phàm liền nghĩ, vậy thì mình sẽ giúp đỡ hắn, thực hiện nguyện vọng này, hoàn thành sứ mệnh.
Cô luôn sống ở Mỹ, đã cảm nhận được rất nhiều cách tư duy và cách sông của người phương Tây. Cô cũng học được mặt ưu tú nhất của về mặt thể chế. Lúc là một người có tài chính, phô trương cực độ, hắn sẽ hùng mạnh đến mức có thể khống chế cả đất nước và khu vực. Thậm chí là chúa tể của cả quốc gia,Đổng Tiểu Phàm ở phương tây, đã tận mắt chứng kiến được uy lực của một vài tập đoàn lớn, bọn họ có khắp mọi nơi, không gì là không làm được.
Đổng Tiểu Phàm liền nghĩ, nếu như mình thực hiện được mục tiêu này, vậy thì con đường làm quan của Trương Nhất Phàm, sẽ không thể ngang hàng được, sẽ không có ai ngăn được bước chân của hắn nữa.
Hai người cứ đi, Đổng Tiểu Phàm đột nhiên nhớ ra:
- Chúng ta đến quán rượu đi?
- Đến quán rượu làm gì?
Lúc ở Mỹ, có lức Tiểu Phàm đến quán rượu ngồi, cảm nhận được bầu không khó nhàn hạ.
Quán rượu cũng là một loại văn hóa, là một nơi tốt để giải trí.
Đổng Tiểu Phàm liền quơ quơ cánh tay Trương Nhất Phàm:
- Đi thôi
Trương Nhất Phàm nhớ ra:
- Vậy thì dẫn em đến một nơi.
Vẫy tay, phía sau có một chiếc xe đi tới. Trương Nhất Phàm nói địa chỉ cho lái xe, lái xe đã dừng lại ở cửa bờ biển Hoàng Kim một cách nhanh chóng. Hai người bảo vệ canh ở ngoài, thấy một đôi xuống xe, người con trai thì khí chất phi phàm, người con gái thì đoan trang đến mê hoặc. Vì thế liền đến hỏi:
- Hai vị có thẻ hội viên không ạ?
Trương Nhất Phàm cười một cái:
- Anh gọi điện thoại cho Duệ Quân, nói có một người bạn họ Trương đến thăm anh ta.
Đổng Tiểu Phàm kéo tay ông xã, dáng điệu nép vào giống như một con chim.
Duệ Quân nhận được điện thoại, vội vàng chạy ra nghênh đón.
- Anh Trương, sao anh không gọi điện thoại đến trước, để tôi đích thân đến đón!
Trương Nhất Phàm nói:
- Là cô ấy muốn đến, hôm nay tôi là người tiếp khách.
Lúc này Duệ Quân mới nhìn Đổng Tiểu Phàm:
- Ôi, đây chẳng phải là chị dâu được đồn trong nhân gian giống như tiên sao? Khách quý khách quý!
Các tư liệu về Đổng Tiểu Phàm, đương nhiên Duệ Quân đã điều tra trên mạng, bọn họ chưa từng gặp mặt.
Nhìn thấy Duệ Quân giơ tay về phía mình, Đổng Tiểu Phàm cũng lễ phép bắt tay với gã, hai người đi vào hội sở cùng Duệ Quân.
Đổng Tiểu Phàm nhìn trụ sở trong thành phố, thầm nghĩ bên ngoài thì nhìn bình thường, thực ra bên trong trang trí vô cùng tráng lệ. Cho là khách sạn, nhà nghỉ năm sao cũng thường thôi.
Trương Nhất Phàm nói:
- Ở đây anh có cái gì hay ho không? Giới thiệu một chút đi.
Đổng Tiểu Phàm đến lần đầu tiên, trước kia cô cũng từng đến một vài trụ sở, đó đều là những trụ sở buôn bán ở New York, những người ra vào đều toàn nói đến những chuyện kinh doanh.
Duệ Quân nói:
- Không biết chị dâu thích gì? Ở đây em có quán rượu, có sòng bạc, có sàn đấu, cũng có nơi kết bạn. Chủ yếu chia làm bốn khu, chị đâu thích gì cứ nói?
Đổng Tiểu Phàm vốn dĩ muốn đến quán rượu, cô liếc nhìn Trương Nhất Phàm:
- Sàn đấu tanh mùi máu quá, sòng bạc xa xỉ quá, ở đây chúng tôi lại không có bạn bè, vậy thì đến quán rượu đi!
Duệ Quân liền đi trước dẫn đường, hai người Trương Nhất Phàm đến đại sảnh xa hoa này.
Quán rượu nơi này so với bên ngoài thì độc nhất vô nhị, nhưng sự xa hoa của nó, lại không thể so sánh với các quán rượu bình thường bên ngoài. Mỗi một người đến đây, không phú thì quý.
Đặc biệt là những tên cửa hàng lớn, thân phận không quá trăm triệu, đứng bên cạnh đi! Ít đứng ở đây mất mặt!
Đương nhiên, có một vài vị khách đặc biệt, không chơi gái không cờ bạc, chỉ đến để tìm cảm giác.
Không khí quán rượu rất nồng, sau khi hai người đi vào, liền có mấy cô gái nhìn sang bên này, lúc bọn họ phát hiện ra đó là Trương Nhất Phàm, liền nở nụ cười.
Đổng Tiểu Phàm thấy mấy cô gái này, liền nói một câu:
- Chỗ này của anh còn có những cô gái chưa vị thành niên à?
Duệ Quân cúi đầu nói:
- Mấy con bé này, đều có hậu đài. Không trêu vào được.
Gã liền cười ha hả. Đúng lúc điện thoại của Duệ Quân vang lên, Trương Nhất Phàm xua tay:
- Đi làm việc của cậu đi, chúng tôi ngồi ở đây một lúc đã!
Duệ Quân nhìn, điện thoại là Lý Hồng gọi đến, liền nói với hai người, chạy ra ngoài nghe điện thoại.
Một cô gái tương đối xinh, đầu tóc nhuộm đủ các loại màu sắc, liền bưng một chén đi về phía Trương Nhất Phàm:
- Chú ơi! Uống một li đi!
Trương Nhất Phàm nhìn cô ấy một cái, nếu không phải là Duệ Quân đã nói, bọn họ có bối cảnh, Trương Nhất Phàm còn cho rằng, cô ấy làm gái. Không ngờ cô gái này to gan thật, đặt cánh tay ngọc ngà lên vai Trương Nhất Phàm:
- Nể mặt đi? Chú ơi.
Cô này xưng hô có tình ý, Trương Nhất Phàm cười:
- Không thấy ở đây tôi đã có người rồi sao?
Đổng Tiểu Phàm ngồi ở đó, cầm một chén nhìn cô gái này, nhiều nhất cũng mười tám mười chín tuổi, đúng là con ranh.
Không ngờ con nhóc này liếc nhìn Đổng Tiểu Phàm, lên tiếng:
- Cho xin, nếu như anh muốn tìm gái, cũng phải tìm một người trẻ một tý, loại già như thế này anh cũng cần sao? Đi cùng em đi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK