Chuyện thế này có giải thích cũng không giải thích được, lại không thể lấy ra chứng minh.
Dù thế nào cô cũng không thể nói với mẹ là, mẹ nhìn xem, màng có còn không?
Có điều, Lâm Uyên có cách xử lý của riêng mình, cô nhanh chóng nhận ra tất cả các biện pháp đều vô dụng, bởi một câu của mẹ đã thức tỉnh cô.
- Nếu trước tết con tìm được một thằng bạn trai, thì sẽ chứng minh con với nó chẳng còn quan hệ gì, nếu không mẹ với ba con nhất định không bỏ qua cho nó.
Câu nói này quả thật rất có trọng lượng, cũng rất áp lực, nếu Lâm Uyên không chịu tìm bạn trai, chẳng phải là xác nhận sự hoài nghi của cha mẹ cô hay sao? Cô và Trương Nhất Phàm chắc chắn không có vấn đề gì, nếu không thì việc gì cô phải nỡ dứt bỏ tình cảm với hắn?
Đây là một vấn đề rất hao tâm tổn trí, đúng lúc hai mẹ con đang tranh cãi vì vấn đề này, Trương Nhất Phàm lại gọi điện thoại đến. Di động đặt ngay trên bàn uống nước, mẹ Lâm Uyên vừa thấy số gọi đến, sắc mặt liền tái nhợt.
Bà định giật lấy điện thoại.
- Để mẹ nói chuyện với nó, xem nó rốt cuộc định làm gì. Khuê nữ nhà người ta cũng không thể để nó ngang nhiên chà đạp được.
Lâm Uyên nghe vậy biến sắc, chủ yếu là vì cô đã từng có suy nghĩ này, định sẽ hiến dâng lần đầu cho hắn.
Giờ xem ra vẫn còn may chán. Nếu lần đó cô thật sự cho đi thì bây giờ có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội lỗi.
Nhưng quan trọng là giờ cô đã cho đâu mà vẫn không rửa sạch được!
Cô nói mình vẫn còn trong trắng song ai có thể chứng minh cho cô đây?
Xem ra tiếng xấu này Trương Nhất Phàm chắc chắc phải chịu rồi.
Lâm Uyên nắm chặt điện thoại rồi nói.
- Mẹ, mẹ đang làm gì thế? Mẹ đừng làm bừa.
Mẹ Lâm Uyên nổi nóng.
- Nó không nói cho rõ ràng, thì cho dù cha con không được làm quan nữa mẹ cũng phải đảm bảo chu toàn cho con gái của mình, đưa điện thoại đây ẹ, xem Trương Nhất Phàm nói thế nào, nửa đêm nửa hôm còn gọi điện thoại làm gì chứ?
Lâm Uyên nhận ra việc này không thể giải thích với mẹ cô được, cô giữ chặt điện thoại rồi đi vào phòng ngủ, tiện thể khóa trái cửa luôn.
Thấy con gái ngang bướng như vậy, mệ cô lại lấy điện thoại ra gọi cho chồng.
Lâm Uyên vào phòng ngủ nói chuyện với Trương Nhất Phàm, hắn vẫn đang chờ tin tức của cô.
- Sao lâu thế vẫn không có động tĩnh gì vậy? Đang làm gì thế?
Lâm Uyên ấm ức đáp:
- Sau này anh đừng gọi cho em nữa.
Trương Nhất Phàm có biết cú điện thoại này của mình sẽ gây ra nhiều chuyện như vậy đâu?
Hắn hỏi lại:
- Sao thế? Lại ầm ĩ với mẹ à?
Lâm Uyên cô còn đang phải chịu oan uổng đây, cô khẽ cắn môi, kể lại chuyện vừa rồi với hắn.
- Giờ mẹ em muốn cắn chết anh đấy, nói anh ngủ với em, tự anh đi giải thích đi!
- Ngủ
Đầu Trương Nhất Phàm chợt căng lên.
Thực không phải tôi làm mà! Oan uổng quá!
Lâm Uyên cũng phải lấy hết can đảm, cắn chặt răng mới nói ra được những lời này. Trương Nhất Phàm vừa nghe thì giật mình, nhưng cũng lập tức tỉnh táo lại.
- Vậy em giải thích với cô thế nào?
- Không giải thích được, cách duy nhất chứng minh chúng ta trong sạch chính là em phải lấy chồng. Có lẽ em lấy chồng rồi, cha mẹ em mới coi như không có việc gì. Anh là đầu sỏ, anh nói phải làm sao bây giờ?
Trương Nhất Phàm hiểu được suy nghĩ của vợ chồng Lâm Đông Hải, dĩ nhiên là ai cũng không muốn chuyện này xảy ra, con gái nếu không còn trong trắng thì đổi lại là ai cũng không chấp nhận. Hơn nữa người ấy còn đường đường là Phó Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật.
Trương Nhất Phàm ngẫm nghĩ một hồi rồi mới lên tiếng:
- Em cũng thật là, nếu không giải thích được thì sao không nghe theo cô đi?
Lâm Uyên bực mình đáp:
- Vậy được rồi, ngày mai em tìm luôn một người, bất kể người ta hình dạng kỳ quái hay già sắp xuống lỗ, chỉ cần là nam giới chưa kết hôn thì em sẽ lấy ngay.
- Lâm Uyên!
Trương Nhất Phàm quát một tiếng.
- Em nhớ kỹ cho anh, giờ em đường đường là Phó Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, sao có thể đùa như vậy, em phải đối diện với vấn đề của bản thân mình. Nếu không thì đừng trách người anh trai này vô tình.
Lâm Uyên không nói gì, Trương Nhất Phàm chỉ có thể thở dài, hắn chưa từng nghĩ sẽ xảy ra chuyện này, xem ra sau này nên hạn chế liên lạc với cô ấy thôi. Nhưng nếu không liên lạc với cô thì lại có chút không nỡ, cứ như mình cố tình lạnh nhạt với cô vậy.
Hắn đành phải khuyên nhủ cô:
- Đừng trẻ con như vậy, em cũng lớn rồi, đừng khiến cho cha mẹ lo lắng.
Lâm Uyên đáp:
- Mọi người chỉ biết nói tôi thôi, chẳng lẽ bảo tôi tìm bừa một người mà mình không thích rồi kết hôn sao? Hoàn thành nhiệm vụ này rồi mới là không có lỗi với họ, không có lỗi với anh, không có lỗi với bạn thân mình sao? Chuyện tình cảm cũng không phải hệ thống cấp nước, bảo đến là đến. Tôi chỉ là chưa tìm được người mình thích mà thôi.
- Vậy em nhẹ nhàng nói ẹ hiểu đi! Tránh để họ hiểu lầm!
- Hiểu lầm cái gì chứ? Có phải sợ em gây phiền phức cho anh phải không? Sau này chuyện của em không cần anh lo, các người chỉ lo cho bản thân mình thôi, trước giờ vốn dĩ có bao giờ nghĩ đến cảm xúc của tôi đâu. Muốn giải thích thì tự anh đi giải thích với họ đi!
Tút tút tút —— Lâm Uyên dập điện thoại rồi thuận tay ném đi, tức giận ngồi trên giường.
- Con ơi, con à ——
Mẹ Lâm Uyên thấy bao lâu trong phòng không có động tĩnh gì liền lo xảy ra chuyện gì không may. Bà bước tới gõ cửa, Lâm Uyên tức giận mở cửa phòng rồi xông ra ngoài, ngồi phịch xuống ghế sofa. Mẹ cô thấy vậy, trong lòng liền đoán già đoán non, chắc hai đứa đang có chiến tranh lạnh đây.
Ban nãy bà gọi cho chồng, Lâm Đông Hải nói ngày mai sẽ đích thân đi tìm Trương Nhất Phàm nói chuyện.
Thấy Lâm Uyên tức tối ngồi đó không nói lời nào, mẹ cô càng đang đau lòng hơn, con gái lớn như vậy rồi mà chuyện chồng con vẫn chưa đâu vào đâu. Thực tế thì, với những cán bộ cấp bậc như Lâm Uyên hiện giờ, sao cô có thể để mắt đến đám đàn ông bình thường cơ chứ?
Mẹ Lâm Uyên bước lại gần.
- Con gái à ——
Lời còn chưa dứt, Lâm Uyên đã quay sang nói:
- Mẹ. Con nghĩ kĩ rồi, mai mẹ đi lựa một người đàn ông về đây cho con, chỉ cần cha mẹ đồng ý thì con cũng không ý kiến gì.
Lời nãy rõ ràng là đang tức giận, mẹ cô sao có thể không nhận ra chứ? Bà đoán chắc là con gái vừa chiến tranh lạnh với Trương Nhất Phàm, liền lại gần an ủi.
- Con bé này, kết hôn có phải chuyện đơn giản thế đâu? Tìm thì chắc chắn là sẽ tìm rồi, nhưng cũng không thể tìm bừa được, ít nhất cũng phải qua được cửa của mẹ và cha con đã.
Lâm Uyên đáp, không sao, chỉ cần hai người thấy ổn là được, không phải chỉ là kết hôn thôi sao. Con người sống cứ mắt nhắm mắt mở là được rồi.
Mẹ Lâm Uyên nghe con gái nói vậy, trong lòng tự nhủ, trước kia tìm đối tượng cho Lâm Uyên còn dễ, giờ thì càng tìm càng khó đây.
Bởi vì địa vị của Lâm Đông Hải và Lâm Uyên ngày càng cao, tìm một đối tượng môn đăng hộ đối quả thực khó khăn, cô chưa đến ba mươi tuổi đã làm đến cấp Cục trưởng. Đàn ông bình thường được mấy người giỏi giang bằng cô chứ?
Tuy nói rằng đàn ông hai chân nhiều vô kể, song có thể làm Cục trưởng ở tuổi ba mươi, e là chẳng khác nào tìm lông phượng với sừng lân. Quan trọng nhất là, chưa kết hôn. Tìm đối tượng, theo phong tục của người Trung Quốc, đương nhiên phải hơn tuổi Lâm Uyên, tức là đã ngoài ba mươi, chưa kết hôn, còn phải là cán bộ từ cấp Cục trưởng trở lên, cũng khó đây!
Có điều, con gái đã nói như vậy, bà chỉ có thể thuận theo câu nói ấy, tránh cho cô đến lúc đó lại hối hận. Mẹ Lâm Uyên liền tập trung về phía trên tỉnh, hoặc là đám con cháu cán bộ hoặc là gia tộc thư hương môn đệ.
Trong lòng bà thầm nghĩ, chỉ cần đàn ông có tài, tính tình tốt, cho dù theo con đường học hành cũng được, cần gì cứ phải làm quan chứ? Quyết định như vậy rồi, tâm trạng bà cũng thoải mái hẳn.
Cú điện thoại tối nay khiến Trương Nhất Phàm khá bối rối, cứ thế này thì e là Lâm Đông Hải sẽ có thành kiến với hắn mất. Bởi một khi họ nhận định rằng hắn đã ngủ với Lâm Uyên thì nỗi oan lớn ngày hôm nay, hắn không cách nào giải thích rõ với họ được rồi!
Hơn nữa lần trước Lâm Uyên vì hắn mà thiếu chút nữa ốm mất mạng, vợ chồng Lâm Đông Hải chắc chắn đã nghĩ đến nhiều thứ, chẳng qua người khác khó có thể nhìn ra được tâm tư của Lâm Đông Hải. Cho dù ông ta thực sự nghĩ như vậy cũng sẽ không nói ra với Trương Nhất Phàm, dù sao hắn của ngày nay cũng không phải là A Mông của ngày xưa.
(A Mông: tướng quân Lã Mông của nước Đông Ngô thời Tam Quốc, câu này ý nói người không có tài hoặc người mới, không có kinh nghiệm)
Quan hệ giữa người với người vô cùng phức tạp, sợ nhất chính là hiểu lầm không thể làm rõ. Trương Nhất Phàm tính ngày mai phải đi tìm Lâm Đông Hải nói chuyện cho rõ ràng mới được.