Nhìn thấy Trương Nhất Phàm trở về, cậu ta lập tức ra đón, đỡ Trương Nhất Phàm vào trong phòng ngủ. Hôm nay uống hơi nhiều, đến cả Liễu Hải còn ngửi được mùi rượu tỏa ra nồng nặc.
Đổng Tiểu Phàm cau mày, thở dài. Cô ghét nhất là việc này. Mỗi lần hắn uống rượu say thì người vất vả nhất chính là cô, lời của chị cả quả không sai.
Nửa đêm, lại phải ngồi canh xác chết.
Đợi hai người Liễu Hải đi rồi, Đổng Tiểu Phàm nhìn Trương Nhất Phàm nằm trên giường không động đậy, rất bực bội. Bản thân cô từ tỉnh thành về thăm hắn, hắn lại uống đến mức này thì còn làm gì được nữa đây.
Mặc kệ hắn, cô giao Trương Nhất Phàm cho Thôi Hồng Anh:
-Hồng Anh, tối nay, cô trông chừng anh ấy. Tôi đi ngủ đây.
Đổng Tiểu Phàm hôm nay đã mua bộ đồ lót mới, muốn làm nũng với Trương Nhất Phàm, không ngờ cái tên khốn khiếp này lại không cho cô có cơ hội làm điều đó. Cuộc sống giữa hai vợ chồng ngày càng trở nên không bình thường nữa.
Phụ nữ đều cần sự ngọt ngào, đặc biệt là những người phụ nữ đẹp, mấy ngày không ngọt ngào, họ sẽ lập tức trở nên khô héo.
Độ nở nang của phụ nữ đều phụ thuộc vào độ xấu xa của đàn ông. Câu nói này quả đúng chính xác.
Phần lớn những cặp mông săn chắc và bộ ngực nở nang kia của phụ nữ đều là do đôi bàn tay tội ác của đàn ông tạo nên. Cơ thể của người phụ nữ giống như một vườn hoa tươi đẹp, nếu không có người khai khẩn, nó sẽ trở nên hoang hóa.
Đổng Tiểu Phàm mấy ngày nay không đi làm, cũng không phải bế con, tâm trạng rất vui vẻ. Tối nay chuẩn bị mang lại cho Trương Nhất Phàm một điều bất ngờ, không ngờ hắn lại mang lại cho cô một sự sửng sốt.
Sau khi giao Trương Nhất Phàm lại cho Thôi Hồng Anh chăm sóc, Đổng Tiểu Phàm tức giận mang gối sang một phòng khác, quyết tâm ngủ riêng.
Thôi Hồng Anh rất hiền lành, tuy rằng rất khó xử, nhưng cô vẫn không làm trái lời của chủ nhân, chỉ vâng một tiếng rồi ngoan ngoãn đi vào ngồi trong phòng.
Đổng Tiểu Phàm nói lớn:
-Cô lấy một thau nước, rồi lau mặt cho anh ấy là được. Những việc khác thì mặc kệ anh ấy.
Thôi Hồng Anh lấy nước rồi lau mặt cho Trương Nhất Phàm.
Nước mát đến mức làm cho Trương Nhất Phàm ngủ rất ngon lành. Trong lúc mơ màng, cảm nhận được có một bạn tay nhỏ đang vuốt ve khuôn mặt mình. Hắn còn tưởng đó là Đổng Tiểu Phàm, liền đưa tay ra ôm lấy vòng eo của Thôi Hồng Anh.
Cơ thể mềm mại của Thôi Hồng Anh run lên, không ngờ tay của Trương Nhất Phàm lại nhẹ nhàng xoa bóp. Đến mức cả người cô như tê dại đi. Thôi Hồng Anh cũng không dám kêu lên, sợ Đổng Tiểu Phàm nhìn thấy sẽ hiểu lầm.
Cô vội vàng lau mặt cho Trương Nhất Phàm, đang chuẩn bị đứng dậy rời đi.
Không ngờ một tay kia của Trương Nhất Phàm lại đưa ra, ôm chặt lấy eo của Thôi Hồng Anh. Đáng lẽ hắn đã ngủ say rồi, nhưng lại được Thôi Hồng Anh lau mặt nên trở nên mơ mơ màng màng, nửa tỉnh nửa mê, hai tay theo thói quen ôm lấy Đổng Tiểu Phàm.
Nào ngờ tối nay, Đổng Tiểu Phàm lại tìm một người thế thân.
Người thế thân này Trương Nhất Phàm đương nhiên thân thuộc, thường ngày hắn có thể ngửi thấy mùi hương trên người của đối phương, có thể nhận ra đó là ai, nhưng hôm nay mùi rượu nồng nặc hơn cả mùi hương, hơn nữa Thôi Hồng Anh lại không xịt nước hoa, hắn liền tưởng đây chính là bà xã của hắn.
Thôi Hồng Anh sợ tới mức cả người mềm nhũn ra, vì Trương Nhất Phàm đưa tay ra, làm cho đối phương hoảng hốt. May mắn là vẫn còn một lớp quần áo, nếu không thì cô thật thật sự không thể kiềm chế được.
Nhưng ở bên ngoài cũng không có tác dụng gì, cô từ trước đến giờ chưa từng có chút kinh nghiệm nào trong chuyện này, đôi bàn tay hắn bóp chặt lấy ngực cô, làm Thôi Hồng Anh cảm thấy ngực căng lên, và hai bên đều bị nắm lấy.
Trời ơi!
Bí thư Trương, sao anh có thể như vậy chứ?
Cái này là, người ta vốn dĩ sờ bà xã của mình, tất nhiên không có chút e dè gì cả, ngựa quen đường cũ mà.
Nhưng không ngờ sờ đến nơi mới biết là một thùng hàng còn chưa bóc tem.
Ngăn cách bởi trang phục mùa hè nên không có quá nhiều cản trở, xúc cảm rất tốt.
Đổng Tiểu Phàm sau khi sinh con, ngực trở nên lớn hơn, mềm mại hơn, còn Thôi Hồng Anh thì rõ ràng là nhỏ hơn một chút, hơn nữa còn rất chắc.
Thôi Hồng Anh, Bí thư Thành ủy sờ cô, cô dám kêu lên không? Không kêu, cô dám phản kháng không? Không dám.
Hơn nữa lại là một vị Bí thư vừa trẻ trung vừa phong độ vừa đẹp trai nữa chứ, đổi lại là người khác, nhất định sẽ chủ động chạy đến, càng không cần nói anh ta uống say rồi nhận nhầm người.
Vậy thì được, tiếp tục chịu đựng loại tra tấn khổ sở này vậy.
Trương Nhất Phàm tên này cũng thật là, lớn như vậy rồi, lúc ngủ còn hình thành thói quen không tốt này của trẻ con. Thói quen này của hắn rất nhiều người con gái đều biết. Đó là thích sờ hai nhũ hoa trên ngực phụ nữ, rồi ngủ ôm thật chặt.
Không có người ở bên cạnh thì không sao, chỉ cần có người bên cạnh, hắn nhất định sẽ có thói quen này, hơn nữa càng lớn càng hư.
Lưu Hiểu Hiên nói hắn yêu mẹ, Liễu Hồng nói hắn tính trẻ con, Hà Tiêu Tiêu nói hắn lãng mạn, Đổng Tiểu Phàm nói hắn cướp đồ ăn của trẻ con. Nhưng lí do thực sự chỉ có Trương Nhất Phàm mới biết, đó chính là hắn rất thích cảm giác này.
Cái trò chơi này sờ bằng tay nhưng lại sướng trong lòng, chuyện này phụ nữ không thể hiểu được!
Các cô chỉ biết vị của cây kẹo que, làm sao biết được công dụng kỳ diệu của bánh màn thầu.
Khi tay hắn luồn vào trong quần áo của Thôi Hồng Anh, lúc sắp sờ đến hai nhóc con thì Thôi Hồng Anh đột nhiên xuất hiện phản xạ có điều kiện rồi nhảy lên. Nếu như không có phản xạ bản năng này, tối nay có khi nào xảy ra chuyện không, Thôi Hồng Anh cũng không biết.
Quan trọng hơn là, người vợ đẹp như tiên nữ của Bí thư Trương lại đang nằm hờn dỗi ở phòng kế bên.
Theo Thôi Hồng Anh, Đổng Tiểu Phàm chính là tiên nữ trong tranh, không có chút bụi trần nào. Cũng chính là người phụ nữ đẹp nhất mà mình từng gặp. Sự nhầm lẫn lúc nãy của Trương Nhất Phàm nếu để Đổng Tiểu Phàm nhìn thấy thì bản thân mình có nhảy xuống sông nào cũng không thể rửa sạch được.
Vì vậy cô hoảng hốt bưng thau nước đi ra, đúng lúc đó Đổng Tiểu Phàm có chút không yên tâm nên chạy qua xem hắn thế nào.
Thấy Trương Nhất Phàm nằm quay lưng lại, cô liền bước vào, véo hắn một cái rõ đau.
-Ngủ như chết vậy hả!
Trương Nhất Phàm bị hành hạ như vậy, đau quá, lập tức tỉnh lại.Nhìn thấy Đổng Tiểu Phàm ngồi bên cạnh giường, phùng miệng lên, hắn liền cười cười. Mình lại lạnh nhạt với cô ấy rồi, phải nịnh nọt thôi!
-Giận rồi sao?
Trương Nhất Phàm lắc lắc đầu, hôm nay uống hơi nhiều. Nhưng không sao, ngủ một giấc, tỉnh táo ra nhiều rồi. Hắn đặt tay lên ngực Đổng Tiểu Phàm, trong lòng chợt kinh ngạc.
Lúc nãy…
Không phải, nhất định là ảo giác.
Ngực Đổng Tiểu Phàm mềm mại, còn Thôi Hồng Anh thì rất săn chắc, hơn nữa kích cỡ cũng không giống nhau, đương nhiên sẽ có mang đến cảm giác không giống nhau rồi. Hắn nghe thấy tiếng nói từ ngoài phòng khách, sợ giật bắn cả mình.
-Tiểu Thôi vẫn chưa ngủ sao?
Đổng Tiểu Phàm không thèm để ý đến hắn, Trương Nhất Phàm mặt dày cười nói:
-Cảm ơn em, không ngờ em lại giúp anh lau mặt rồi. Anh đi tắm một cái đã.
Hắn nhớ hôm nay là ngày nộp bài tập. hơn nữa tư thế này của Đổng Tiểu Phàm cũng cho thấy nàng đang đợi để chữa bài tập.
Đổng Tiểu Phàm hừ một tiếng:
-Em không rảnh đi rửa mặt cho anh.
Trương Nhất Phàm xuống giường, nhéo khuôn mặt trắng nõn của Đổng Tiểu Phàm một cái, lúc hắn từ phòng ngủ bước ra, Thôi Hồng Anh vẫn đang ở trong toilet giặt khăn mặt.
Lúc Trương Nhất Phàm đi vào, cô nép sát người bước qua, không cẩn thận lại đụng vào vùng nhô cao lên. Nhìn lại cô bé kia, mặt đỏ như xảy ra chuyện gì lớn lắm, rồi nhẹ nhàng kêu một tiếng Bí thư Trương, anh đã tỉnh rồi đấy hả.
-Tôi muốn tắm một cái.
Nhìn thấy Thôi Hồng Anh khuôn mặt đỏ ửng, Trương Nhất Phàm thoáng chút suy nghĩ. Không lẽ nào!
Hắn tắm xong bước ra, Thôi Hồng Anh đã trốn vào trong phòng rồi, Đổng Tiểu Phàm nằm trên giường, không động đậy gì. Dường như vẫn còn đang tức giận, Trương Nhất Phàm liền đi qua an ủi, nói:
-Sao vậy? Vẫn còn giận à?
Đổng Tiểu Phàm ngồi dậy:
-Anh không nhớ hôm nay là ngày gì sao?
-Ngày gì?
Trương Nhất Phàm chẳng biết gì.
Đổng Tiểu Phàm tức chết mất, hầm hầm nhéo hắn một cái:
-Anh mau nghĩ lại xem!
Những ngày mà phụ nữ nhớ đến luôn là những ngày mà họ cho rằng rất có ý nghĩa. Trương Nhất Phàm bắt đầu suy nghĩ, từng hồi ức vụt qua. Nhưng hắn và Đổng Tiểu Phàm từ nhỏ đã ở bên nhau, là thanh mai trúc mã, thời gian ở bên nhau dài như vậy, những việc có ý nghĩa quá nhiều rồi, đột nhiên đưa ra một câu hỏi như thế này, thật là quá khó để trả lời.
Đối mặt với một giám khảo xinh đẹp như thế này, Trương Nhất Phàm thỏa hiệp:
-Đổi câu hỏi khác được không?
Đổng Tiểu Phàm ngồi lên, quỳ trên giường, hai tay ôm lấy mặt Trương Nhất Phàm, nghiến răng nói:
-Tức chết mất! Hôm nay là ngày mà chúng ta…
Đổng Tiểu Phàm đột nhiên không nói gì nữa.
Trương Nhất Phàm lúc này mới ngộ ra, vỗ vỗ đầu:
-Anh nhớ ra rồi, nhớ ra rồi, tội lỗi tội lỗi, hôm nay lại ôn tập một lần nữa.
Sau đó hắn liền mặt dày vùi đầu vào ngực Đổng Tiểu Phàm.
Trong phòng ngủ, phong vân nổi lên, Trương Nhất Phàm giống như một lão nông dân, bắt đầu chăm chỉ cày cấy trên thửa ruộng của mình. Đổng Tiểu Phàm canh giữ ba phần đất trên một mẫu ruộng, chịu đựng sự gieo trồng của nông dân.
Vào mùa xuân, rất nhiều nòng nọc kết thành bầy đàn, từ ống dẫn của Trương Nhất Phàm xếp hàng bơi vào hồ nước của Đổng Tiểu Phàm. Nước mùa xuân tràn ra, cá con xuống biển.
Đêm nay trở thành một đêm xuân sắc tràn trề.
Ngày hôm sau Thôi Hồng Anh vô tình nhận ra, bà chủ trở nên đẹp hơn ngày thường rất nhiều, sắc mặt rạng ngời, kiều diễm vô cùng.
Một đêm xuân dạ đã thổi đi hai hồ nước mùa xuân.
Tâm tư của Thôi Hồng Anh cũng trở nên tinh tế. Nếu Đổng Tiểu Phàm không ở đây tối qua, liệu có khi nào bản thân nhẫn nhục chịu đựng đáp ứng hắn ta? Nghĩ đến chuyện bản thân chưa từng bị ai chạm vào vùng cấm kỵ đó, suýt chút nữa bị rơi vào tay giặc, trở thành cái bánh mỳ loại lớn rồi, đến bây giờ Thôi Hồng Anh vẫn còn ghê sợ.
Một buổi tối như vậy, dù có tiến tới thì cũng sẽ bị một người phụ nữa khác kèm cặp không thể thoát ra được, lại mang tiếng là có quan hệ bất chính. Lập thu càng ngày càng có chút gì đó đắc ý, tiến tới, ngươi cũng chạy không thoát được bàn tay của ta.
Chín giờ sáng, đại biểu của nhà máy chế biến dược phẩm Trường Bạch Sơn sắp ký hợp đồng cùng với Bí thư Ngô của huyện Giang Hóa, chuyện kỳ lạ đã xảy ra. Hợp đồng tối qua vẫn còn thì bây giờ đã không cánh mà bay.
Bạch Khẩn cuống quýt:
-Có chuyện gì thế này?
Cô em đeo mắt kính vừa khóc vừa nói:
-Tối qua vẫn còn ở đây, sáng nay vừa tỉnh dậy thì hợp đồng đã biến mất. Trong bao chỉ còn một đống giấy báo.
Mưu mô, đây nhất định là mưu mô của ai đó! Bạch Khẩn bình tĩnh trở lại, nghĩ lại mọi chuyện xảy ra trong mấy ngày gần đây, cô mới kết luân như vậy. Lập tức đi thông báo cho Bí thư Ngô!
Tâm trạng của Bí thư Ngô lúc này, như bị rớt từ trên không xuống mặt đất! Lần này thì mình chết thật rồi!