Mục lục
Quan Đạo Thiên Kiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi tan tiệc rượu, Diệp Á Bình đi vào trong phòng Chủ tịch tỉnh Trương, một Diệp Á Bình trong bộ trang phục cảnh sát, tư thế vẫn oai hùng hiên ngang như cũ, so với cô của vài năm trước cũng không có nhiều thay đổi.
Trương Nhất Phàm lưu ý đến vẻ tiều tụy của cô gần đây, bèn nói câu quan tâm,
– Đừng nghĩ ngợi quá nhiều, hãy thả lỏng mình một chút.
Đằng Phi rót tách trà cho hai người, rồi im lặng lui ra ngoài.
Diệp Á Bình cố gắng để bản thân bình tĩnh lại,
– Cảm ơn lãnh đạo đã quan tâm, tôi sẽ mau chóng điều chỉnh tâm trạng, cố gắng làm tốt công tác của mình.
Trương Nhất Phàm bưng tách trà ngồi xuống, thở dài,
– Người không phải là cỏ cây, nếu nói thật sự có thể hoàn toàn tách biệt giữa công việc và cuộc sống, e là không có mấy người có thể làm được. Hay là cô xin nghỉ phép một thời gian, thả lỏng mình một chút.
Diệp Á Bình yếu ớt nói:
– Không sao, chảy trong thân thể tôi chính là máu của quân nhân, tôi có thể chịu đựng được.
Nhìn trong mắt cô toát ra tinh thần quật cường, Trương Nhất Phàm hài lòng mỉm cười,
– Trên thế giới này, những phụ nữ có thể có khí phách như cô cũng không còn nhiều nữa.
Câu nói này không ngờ khiến Diệp Á Bình có chút đỏ mặt, Chủ tịch tỉnh Trương không phải chỉ khen ngợi mình qua một lần, nhìn cái tên tiểu tử trước kia nay đang ở trước mắt, ngày càng thành thục, điềm tĩnh, Diệp Á Bình liền nhớ đến khoảng thời gian hắn mới đến Song Giang.
Đối mặt tội phạm, lâm nguy không sợ, cố gắng xoay chuyển tình thế, là cái mà một chỉ huy, một đại tướng tài bình tĩnh phải có. Trận hành động tối nay này, nếu không có Trương Nhất Phàm trợ giúp, dựa vào lực lượng cảnh sát Song Giang, chỉ sợ là sẽ không tài nào có thể làm được sạch sẽ lưu loát như thế.
Diệp Á Bình có chút chột dạ trả lời,
– Chủ tịch tỉnh Trương quá khen, nếu không có ủng hộ của ngài, tôi cũng không bước lên được như hôm nay.
Đối với sự thăng cấp của bản thân, Diệp Á Bình trong lòng thừa biết, hơn nữa lúc trước cô xin ý kiến của cha cô qua, cha cô cảm thấy con gái mình đứng vào hàng ngũ của Trương Nhất Phàm, không chê vào đâu được.
Mấy năm nay, Diệp Á Bình đứng trong tuyến Công an chính pháp, hoàn toàn chiếm giữ được địa vị chủ đạo. Gần như không ai có thể lay động vị trí của cô. Diệp Á Bình là một tinh anh cảnh giới, cũng nhiều lần được lãnh đạo khen ngợi, sở…… trên hội nghị công tác tỉnh, tổng hội có một vị trí nhỏ nhoi như cô được phát biểu. Cái cảm giác thành tựu này, khiến cho Diệp Á Bình cảm thấy thật tốt đẹp, Trương Nhất Phàm nói:
– Cục trưởng Diệp đối với chuyện này có ý kiến gì không?
Diệp Á Bình biết hắn đang nói về chuyện Vu Quan, đối với sai lầm của Vu Quan, Diệp tư lệnh đã gọi điện thoại qua cho Lý Thiên Trụ. Rốt cuộc hai người nói gì với nhau, ngay cả Diệp Á Bình cũng không biết.
Tuy nhiên, hẳn là Vu Quan sẽ không bị phán xử quá lâu.
Trương Nhất Phàm cùng cô nói về công tác ở Song Giang,
– Thành phố Song Giang là thành phố lớn thứ hai trong tỉnh, vấn đề về trị an là quan trọng hàng đầu, lần này để băng nhóm tội phạm Cừu Cương, ẩn náu ở Song Giang trong thời gian dài như vậy, đó là sai sót trong công tác của chúng ta. Bây giờ băng nhóm này đã bị xoá sạch, công tác của các người sắp tới sẽ càng thêm nặng nề. Việc cấp bách, nên lập tức triển khai hành động, quét sạch các phần tử buôn lậu thuốc phiện còn sót lại. Tiếp theo, phải triển khai công tác giáo dục tư tưởng cảnh sát nhân dân, phải làm cho họ giờ phút nào cũng ý thức được đây là một nhiệm vụ trường kỳ và gian khổ, một khi thả lỏng, thế lực xấu tất sẽ đàn hồi lại. Ngoài ra, các bạn còn phải tăng cường tuyên truyền, để cho quần chúng nhân dân rõ hơn về tầm quan trọng đối với sự nguy hại của thuốc phiện. Cố gắng kiến thiết Song Giang trở thành một thành thị mới ổn định, hài hòa, vì các nhà đầu tư kiến tạo một môi trường đầu tư tốt đẹp.
Trương Nhất Phàm nói,
– Một địa phương thu hút đầu tư, không chỉ là dựa vào cố gắng của chính phủ và chính sách, trên trình độ lớn hơn nữa, còn dựa vào hoàn cảnh trị an của địa phương, chỉ có lấy việc cam đoan an toàn cho khách hàng làm điều kiện tiên quyết, mới có thể tiến hành công tác cho bước tiếp theo. Bởi vậy, vấn đề trị an nhất quyết không thể bỏ qua. Đương nhiên, dòng người càng lớn, công tác trị an sẽ càng khó nắm bắt, nhưng tất cả những điều này đều không thể trở thành cái cớ cho chúng ta trốn tránh khó khăn. đồng chí Á Bình, trong phương diện này cô vẫn luôn có biểu hiện tốt, tôi luôn hy vọng cô sẽ duy trì được hiện trạng Song Giang thế này, đồng thời, cũng hy vọng cô có thể mở rộng phương sách này ra toàn tỉnh.
Lời này đã khiến cho Diệp Á Bình ngơ ngẩn, mở rộng phương sách này ra toàn tỉnh? ý của Chủ tịch tỉnh Trương là muốn điều mình lên, nếu không điều lên, thì làm sao đi mở rộng công tác chính pháp ra toàn tỉnh?
Quả thực Trương Nhất Phàm có ý này, công tác của Diệp Á Bình rất xuất sắc, hơn nữa rất có nguyên tắc. Làm một cán bộ của hệ thống chính pháp, nguyên tắc là quan trọng nhất. Đổi lại là những người khác, thì đã sớm gỡ tội cho hành vi phạm tội của Vu Quan, nhưng Diệp Á Bình không làm như vậy.
Hơn nữa, Diệp Á Bình ở vùng Song Giang này, tính ra cũng đã tám năm. Năm năm làm Bí thư Đảng ủy Công an, Cục trưởng Công an. Trương Nhất Phàm đã quyết định đề cử cô với Lý Thiên Trụ đến sở tỉnh tập luyện.
Nếu cô có thể bước lên sở tỉnh,với tuổi tác hiện giờ của cô, còn có thể có một phen thành tựu.
Ngày hôm sau, Trương Nhất Phàm và Giám đốc sở Sài trở về tỉnh thành.
Về đến văn phòng Trương Nhất Phàm liền nghe được chuyện Tống Hạo Thiên đi lại ở tỉnh thành. Thằng nhãi này mới đến, liền đi lại khắp nơi chung quanh, lôi kéo tình cảm. Xem ra Sở Dụ đã bị lời ngon tiếng ngọt của gã bắt làm tù binh.
Tư lệnh Quân khu tỉnh Cổ Quốc Khánh là do một tay phó Chủ tịch Quân ủy Tống đề bạt lên, Trương Nhất Phàm đương nhiên rõ như lòng bàn tay. Còn có nhà chồng Sở Dụ, vẫn luôn giao hảo với Tống gia, đây cũng là sự thật, mấy tin tức này không cần dò hỏi, Trương Nhất Phàm cũng trong lòng biết rõ.
Cho nên vẫn luôn cho là, quan hệ giữa Trương Nhất Phàm và Sở Dụ, vẫn duy trì ở trạng thái bình thản, ôn hoà.
Ở trong phòng làm việc ngây người ra một lúc, đến chín giờ, đi qua bên Lý Thiên Trụ.
Lý Thiên Trụ hôm nay có hơi bận, Chu Anh Văn bảo hắn phải chờ.
Bình thường gặp Lý Thiên Trụ, đều phải hẹn trước, chỉ có một số ít là ngoại lệ, cho phép chen ngang. Lúc này mới hơn chín giờ, trong phòng thư ký của Chu Anh Văn, không ngờ đã có những vài người chờ. Trong đó một người là Trưởng ban Tuyên truyền, hai người chào hỏi nhau, Trương Nhất Phàm đưa cho bọn họ điếu thuốc, đang chuẩn bị thoái lui khỏi, Chu Anh Văn nói:
– Chờ một chút, tôi đi xem xem.
Bởi vì Lý Thiên Trụ có căn dặn, nếu Trương Nhất Phàm từ Song Giang trở về, lập tức báo cáo ông. Chu Anh Văn nào dám sơ suất, lại đi thăm dò một lần, Lý Thiên Trụ thấy gã tiến vào, bèn nhìn thoáng qua.
Chu Anh Văn lập tức vờ ra vẻ chăm nước cho ông, đến gần bàn làm việc gã mới nói nhỏ:
Phó chủ tịch tỉnh Trương đã trở về.
Lý Thiên Trụ lúc này mới nhìn đồng hồ,
– Cho hắn vào!
Bên này ông lập tức nói với Giám đốc sở Y tế đang nói chuyện,
– Hôm nay nói đến đây, lần sau bàn tiếp.
Giám đốc sở Y tế đương nhiên lập tức đứng dậy, cúi đầu khom lưng lui ra ngoài.
Khi Chu Anh Văn đi ra gọi Trương Nhất Phàm, những người chờ bên ngoài, trơ mắt nhìn hắn đi vào. Đây là vấn đề đãi ngộ, người ta xếp hàng một ngày, cũng chưa chắc có thể lấy được số trên.
Gặp gỡ nhân vật số một, quả thực cũng giống như đăng ký lấy số gặp chuyên gia. Có khi anh đã lấy được số, cũng không nhất định sẽ đến lượt anh. Lãnh đạo có muốn gặp anh hay không, còn phải xem tâm trạng của ông ấy.
Không thể nghi ngờ phân lượng của Trương Nhất Phàm, những người như bọn họ không thể so bì.
Hơn nữa Trương Nhất Phàm báo cáo công tác lần này, đúng là chuyện mà Lý Thiên Trụ đang nóng lòng biết kết quả.
Khi nhìn thấy Lý Thiên Trụ, Trương Nhất Phàm vẫn như cũ rất tôn trọng gọi bí thư Lý, thái độ của hắn vốn cũng không vì cục diện u ám lần trước giữa Thẩm Hoành Quốc và Lý Thiên Trụ mà thay đổi. Lý Thiên Trụ cũng không nhiều lời, trực tiếp hỏi,
– Tình hình Song Giang thế nào?
Bên ngoài còn có rất nhiều người đang chờ, ông ta chỉ cần biết kết quả là được rồi, tin tưởng Trương Nhất Phàm có thể xử lý tốt mọi chuyện.
Từ việc Chu Anh Văn không chuẩn bị pha trà, Trương Nhất Phàm đã biết thời gian giành cho mình không nhiều. Bởi vậy, hắn đơn giản nói vài câu,
– Với sự hiệp trợ của sở Công an tỉnh, hết thảy thuận lợi, băng nhóm buôn lậu thuốc phiện đã phá huỷ. Nhân vật bị tình nghi chính cũng đã sa lưới, còn lại chỉ là công việc dọn dẹp.
Lý Thiên Trụ nghe đã rõ, sở tỉnh chỉ là hiệp trợ, công lao và công tác chính vẫn là quy về cục Công an thành phố Song Giang, điều này trên chế độ thưởng phạt, phải được phân rõ cấp chủ yếu và thứ yếu.
Hắn gật gật đầu,
– Đồng chí Diệp Á Bình vẫn là rất khá, có thể hiên ngang lẫm liệt, công tư phân minh như thế, không hổ là con cháu nhà tướng. Đối với những cán bộ như vậy, chúng ta phải bồi dưỡng nhiều hơn. Tranh thủ càng nhiều cơ hội để cho họ được rèn luyện.
Xem ra cú điện thoại kết nối cùng Lý Thiên Trụ này của Diệp tư lệnh thật không tồi, Lý Thiên Trụ trên cơ bản đã khẳng định cách nói của Trương Nhất Phàm.
Được Lý Thiên Trụ cho phép, Trương Nhất Phàm đã an tâm, xem ra đề cử Diệp Á Bình lên, chỉ còn là vấn đề thời gian.
Đơn giản nói chuyện với nhau vài câu, Lý Thiên Trụ biết được Song Giang hết thảy đều ổn định, cũng không có nổi lên chấn động lớn gì, hắn cũng đã an tâm. Mới từ văn phòng bí thư Lý đi ra, chạm mặt tới Tống Hạo Thiên., bóng dáng cao lớn của thằng nhãi này, bước nhanh đến, khi thấy Trương Nhất Phàm, không ngờ lại biểu hiện ra cái nhiệt tình hiếm có, chủ động chìa tay phải ra,
– Chủ tịch tỉnh Trương, trở về rồi à! Thằng nhãi này cái giả tình giả nghĩa viết ở trên mặt, Trương Nhất Phàm cũng thấy rõ. Những người không biết nội tình, còn tưởng rằng hai người bọn họ có quan hệ bằng hữu vô cùng tốt, dù sao hai người đều có bối cảnh thủ đô, rất dễ dàng đi đến bước cùng nhau.
– Ôi chao, tối hôm đó uống rượu không có anh, đêm nay tôi mời.
– Được, được, có rảnh nhất định đi. nhất định đi!
Trương Nhất Phàm cũng giả tình giả nghĩa đáp lời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK