Mục lục
Quan Đạo Thiên Kiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Hồng về đến nhà, suy nghĩ suốt cả một đêm, bỗng nhiên cô nhận ra một điều, nếu như sự nghi ngờ của Lưu Bình, trên cơ bản có thể gạt bỏ, vậy thì không nhất thiết phải giam giữ gã nữa.
Ngày hôm sau cô liền nghiên cứu vụ án cùng Lâm Đông Hải một chút, Lý Hồng quyết định dứt khoát:
– Lập tức trắng án thả Lưu Bình ra!
Lâm Đông Hải nghi ngờ nhìn Lý Hồng nói:
– Bí thư Lý, cô muốn dụ rắn ra khỏi hang sao?
Lý Hồng chỉ vào anh ta mỉm cười nói:
– Cáo già!
– Ha ha…
Lưu Bình trong phòng lưu trữ, vẻ mặt ể oải, lần tai bay vạ gió này đối với y mà nói thực là một đòn không nhỏ, Bao Dụ Ngân đã đổ, còn chính mình lại bị gắn tội danh mưu sát.
Ngây người trong phòng lưu trữ ước chừng cũng gần 24 tiếng, đầu óc Lưu Bình rối bời. Lúc đó y chủ quan cho rằng, là Trương Nhất Phàm trù đánh chết Bao Dụ Dân.
Nhưng bây giờ y bỗng nhiên phát hiện ra, không phải chuyện như vậy.
Quách Vạn Niên hãm hại mình là có mục đích gì? Theo lý mà nói, giao tình của Bao Dụ Dân và Quách Vạn Niên rất tốt, có rất nhiều chuyện, trong lòng Lưu Bình hiểu rất rõ. Giống như lần trước Bao Dụ Dân đi bắn Trương Nhất Phàm, ý đồ lấy công khoản đầu tư này của tập đoàn Hoa Phong thống trị bản thân, lúc đó chính là chuyện châm ngòi Quách Vạn Niên.
Cuối cùng khiến cho Bao Dụ Dân chán nản, tự nhiên mất hứng.
Lưu Bình lại nghĩ, thực ra Quách Vạn Niên rất nham hiểm, ông ta là một tên tiểu nhân, nếu không phải ông ta ở giữa châm ngòi thị phi, thì Bao Dụ Dân cũng không kết thù kết oán với Trương Nhất Phàm, sau đó cũng sẽ không có nhiều chuyện xảy ra như vậy.
Quách Vạn Niên mới là đầu sỏ gây chuyện, trong lòng Lưu Bình nghĩ như vậy, chợt nghe thấy tiếng bước chân từ hành lang truyền đến. Lâm Đông Hải vẻ mặt nghiêm túc xuất hiện ngoài cánh cửa sắt của phòng lưu trữ, Lưu Bình đột nhiên bị kích động mạnh, nắm chặt cửa sổ sắt hô to:
– Bí thư Lâm, Bí thư Lâm, tôi có tình hình quan trọng muốn báo.
Lâm Đông Hải vốn muốn đến tuyên bố Lưu Bình có thể đi được rồi.
Ai biết được lại trùng hợp như vậy, Lưu Bình không ngờ lại chủ động nói ra, có tình hình muốn báo, đây chính là chuyện vui ngoài ý muốn.
– Mang anh ta ra ngoài!
Lâm Đông Hải vẻ mặt nghiêm túc nói, nói xong liền đi ngay.
Có người dẫn Lưu Bình đến phòng chất vấn, Lâm Đông Hải và thư lý ngồi đối diện với Lưu Bình. Lâm Đông Hải trầm giọng hỏi:
– Lưu Bình, trước khi nói chuyện, anh phải nghĩ cho kỹ, đây có thể liên quan đến tiền đồ của anh. Chúng tôi sẽ không để cho người tốt chịu oan ức, cũng sẽ không bỏ qua cho một kẻ xấu nào cả. Đồng chí Bao Dụ Dân là lãnh đạo của anh, anh hoàn toàn phải có trách nhiệm làm rõ chuyện này.
Giờ phút này Lưu Bình đã tỉnh táo lại, mặc dù y rất hận Trương Nhất Phàm, nhưng vừa rồi sau khi suy nghĩ kỹ lại, y lại càng hận tên ra vẻ đạo mào Quách Vạn Niên kia hơn.
Trương Nhất Phàm là đối thủ thấy được của Bao Dụ Dân, nhưng Quách Vạn Niên lại là đồng minh của Bao Dụ Dân, y làm như này chính là nội tâm tăm tối, bụng dạ khó lường. Lưu BÌnh đến bây giờ vẫn chưa hiểu, nguyên nhân mà hắn hãm hại mình.
Rõ ràng ông ta gọi mình đến, vì sao ông ta lại phải phủ nhận?
Luu Bình quyết định, vạch mặt tên xấu xa Quách Vạn Niên kia ra.
Y ngẩng đầu, nhìn Lâm Đông Hải nói:
– Bí thư Lâm, tôi muốn khai báo tình hình. Quách Vạn Niên không phải là người tốt, ông ta là ngụy quân tử mặt người dạ thú.
Lại nhắc đến Quách Vạn Niên, Lâm Đông Hải rất bình tĩnh, nhìn thư ký một cái, thư kỹ liền chuẩn bị sẵn, Lâm Đông Hải nói:
– Anh muốn nói cái gì? Lưu Bình.
Lưu Bình nói:
– Quách Vạn Niên không phải người tốt, ông ta là kẻ châm ngòi ly gián, là kẻ châm bị thóc chọc bị gạo.
Lâm Đông Hải rút thuốc ra, bình tĩnh nhìn chằm chằm Lưu Bình nói:
– Có chứng cứ gì không?
Lưu Bình liền đưa ra những lần gặp gỡ ngày trước cửa Quách Vạn Niên và Bao Dụ Dân, lúc nào cũng nịnh nọt Bao Dụ Dân, muốn anh ta cướp nhà đầu tư của Hoa Phong. Chuyện này trong cuộc họp trên tỉnh Thẩm Hoành Quốc vốn đã đích thân chỉ bảo Trương Nhất Phàm.
Rât nhiều người biết chuyện này, có thể là vì chuyện này, mà mâu thuẫn giữa Bao Dụ Dân và Trương Nhất Phàm càng gay gắt hơn. Quả nhiên Bao Dụ Dân không qua nổi chiêu kích tướng của Quách Vạn Niên, sau khi Thẩm Hoành Quốc rời khỏi tỉnh, lập tức dẫn người tiếp đón khách của tập đoàn Hoa Phong, ép Trương Nhất Phàm vào một bên.
Việc này Trương Nhất Phàm cũng không trách anh ta, nhưng Thẩm Hoành Quốc xuất phát từ đại cục, yêu cầu Trương Nhất Phàm bất luận dùng cách nào, đều phải giữ khách lại, Trương Nhất Phàm mới ra mặt.
Không ngờ Trương Nhất Phàm vừa mới ra mặt, thực sự đã giữ được khách ở lại, Bao Dụ Dân cảm thấy thật mất mặt. Quách Vạn Niên liền lợi dụng cơ hội khiêu khích bên trong, khiến Bao Dụ Dân quê quá hóa khùng, oàn hận từ nay về sau với Trương Nhất Phàm càng sâu sắc hơn.
Lưu Bình nói xong liền lẳng lặng chờ đợi Lâm Đông Hải lên tiếng.
Lâm Đông Hải có chút thất vọng nói:
– Được rồi, chuyện mà anh khai báo, tôi sẽ báo cáo lên trên. Nhưng cái này hình như không liên quan gì đến Chủ tịch tỉnh Bao Dụ Dân.
Lưu Bình nói:
– Tôi cũng biết không liên quan gì, nhưng những thứ tôi biết quả thực chỉ có từng đó. Hơn nữa rõ ràng hôm đó tôi bị Quách Vạn Niên gọi lên phòng làm việc, nhưng vì sao ông ta lại không thừa nhận, còn muốn ném đá sau lưng tôi. Tôi không cam tâm, tôi muốn khai báo với tổ chức, yêu cầu trả lại sự trong sạch cho tôi.
Lâm Đông Hải nói:
– Bây giờ anh có thể đi rồi, nhưng tôi nói cho anh biết, anh phải mở điện thoại 24/24. Chúng tôi bất cứ lúc nào cũng cần đến sự phối hợp của anh. Nếu như anh trong sạch, tổ chức nhất định sẽ công bằng với anh, hi vọng anh không làm chuyện điên rồ!
Nghe thấy mình có thể đi rồi, Lưu Bình buồn bực muốn chết, xem ra mính không phải nói những lời vừa rồi cũng có thể được thả ra rồi. Nghĩ đến đây, y lại có chút hối hận.
Lâm Đông Hải cầm lấy lời khai của Lưu Bình, đến phòng làm việc của Lý Hồng. Lý Hồng xem qua một lúc, liền nói với Lâm Đông Hải:
– Đi, chúng ta đến chỗ Bí thư Lý.
Ở chỗ Lý Thiên Trụ, Lý Hồng có quyền ưu tiên, người khác đều phải đặt lịch hẹn trước, còn Lý Hồng thì có thể nghênh ngang đi vào. Sau khi Chu Anh Văn đến báo cáo, Lý Thiên Trụ lập tức kết thúc cuộc nói chuyện với vài vị Giám đốc sở.
Lý Hồng vừa đem lời khai của Lưu Bình, báo cáo với Lý Thiên Trụ, vẻ mặt Lý Thiên Trụ có chút nặng nề, nhìn ông ta chậm rãi nheo lông mày, hai người liền biết ông ta đã nổi giận rồi.
Nhưng dựa vào những thứ này, không trị tội Quách Vạn Niên được, cho dù là quan hệ của lão ta và Bao Dụ Dân rất thân thiết, hơn nữa lúc nào cũng đầu độc Bao Dụ Dân, chia rẽ Bao Dụ Dân và Trương Nhất Phàm, cũng chỉ có thể chứng minh lão ta là người nham hiểm, ý đồ bất lương.
Tuy nhiên từ chuyện này Lý Thiên Trụ ít nhiều đã biết được ân oán giữa ba người được hình thành như nào. Ông ta lại ít nhiều có cái nhìn với con người Quách Vạn Niên này.
Lý Hồng nói:
– Bây giờ chúng ta tung tin này ra, nếu như thật là Quách Vạn Niên, lão ta nhất định sẽ có hành động.
Lý Thiên Trụ hiểu được ý tứ của Lý Hồng, chỉ thản nhiên nói một câu:
– Chú ý bảo vệ an toàn cho Lưu Bình.
Được sự đồng ý của Lý Thiên Trụ, hai người trở về văn phòng Ủy ban Kỷ luật. Lý Hồng dặn dò Lâm Đông Hải, đem tin này tung ra, xem xem động tĩnh của Quách Vạn Niên.
Quách Vạn Niên luôn luôn quan sát cặn kẽ sự biến đổi của tình hình, nghe thấy Lưu Bình được thả ra, hơn nữa lại nói chuyện của mình và Bao Dụ Dân với Ủy ban Kỷ luật, lão ta liền đứng ngồi không yên.
Lão ta nói với thư ký bên cạnh”
– Anh nhanh chóng vả vào mồm tên tiểu tử này cho tôi.
Thư ký Tiếu Lâm Dũng lập tức trả lời:
– Được rồi, tối nay tôi sẽ hẹn anh ta ra nói chuyện.
Hai người đang nói chuyện, Lưu Bình liền xông vào, chỉ vào mặt Quách Vạn Niên:
– Quách Vạn Niên, anh là một tên lòng lang dạ thú, sao lại nói xấu tôi? Rõ ràng là anh gọi tôi vào phòng làm việc, sao lại nói không có? Lần này anh hãm hại tôi, tôi phải báo cáo hết với tổ chức. Tôi muốn tố cáo chuyện bê bối của anh trước kia, anh là một tên cáo già!
Sắc mặt Quách Vạn Niên tái nhợt, chỉ vào Lưu Bình quát lớn:
– Kéo ra ngoài, kéo ngay ra ngoài.
Thư ký của lão ta là Tiếu Lâm Dũng lập tức kéo Lưu Bình ra ngoài, nhưng Lưu Bình hùng hùng hổ hổ nói:
– Chủ tịch Bao rõ ràng là do anh hại chết, anh muốn vu oan giá họa cho Chủ tịch Trương, anh là một tên tiểu nhân nham hiểm, anh là đồ ngụy quân tử…
Rất nhiều người từ trong phòng chạy ra xem, sắc mặt Quách Vạn Niên tái xanh tái trắng, thư ký Tiếu Lâm Dũng phụ theo:
– Anh điên rồi! Đây là chỗ nào? Sao anh lại dám làm càn như vậy.
Tiếng cảnh sát có vũ trang ở dưới lầu vọng đến, lập tức kéo Lưu Bình đang chửi bới xuống, sắc mặt Quách Vạn Niên rất khó coi, những người vây xem ở bên, từng người một trở về phòng mình.
Lưu Bình mắng một trận hả hê xong, sau khi bị cảnh vệ đưa đi, lại rời trụ sở ủy ban, ngồi lên xe tiến về phía nhà của Bao Dụ Dân.
Lâm Đông Hải nhận được điện thoại, trong điện thoại Lưu Bình nói:
– Bí thư Lâm, tôi đã tiếp ý của anh, mắng cho lão ta một trận. Bây giờ cả văn phòng ủy ban đều biết hết rồi.
Lâm Đông Hải nói:
– Được! Nhiệm vụ của anh hoàn thành rồi!
Lưu Bình có chút lo lắng nói:
– Quách Vạn Niên cũng không phải người dễ trêu, chẳng may lão ta cho người đến xử lý tôi, tôi phải làm sao?
Lâm Đông Hải nói:
– Anh yên tâm, tất cả những hành động và sự an toàn của anh, tất cả đều dưới sự bảo vệ của chúng tôi.
Lưu Bình nói;
– Vậy thì bây giờ tôi đi xem người nhà của Chủ tịch Bao.
Lâm Đông Hải trả lời:
– Tuy nhiên anh ở đâu, điện thoại cũng luôn phải mở, để cho người của chúng tôi trong thời gian ngắn nhất có thể xác định được vị trí của anh. Nếu không xảy ra bất cứ vấn đề gì, tự anh phải chịu trách nhiệm hết!
Lưu Bình cẩn thận nói:
– Tôi biết rồi, nhất định mở điện thoại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK