Mấy chục người bà con họ hàng của Tiểu Ngọc đứng ở cổng công an huyện, yêu cầu cơ quan công an cho họ một lời giải thích đầy đủ, thậm chí có người còn yêu cầu phòng công an giao hung thủ ra.
Những người này đều đang rất giận dữ, đưa hung thủ ra liệu Chu Đính Thiên có sống nổi không, hơn nữa Phòng công an Huyện cũng không thể làm như vậy được, nên hai bên cứ giằng co mãi.
Bên Ủy ban nhân dân thành phố cũng có khá nhiều người đến kêu oan, cũng may là những người này không gây rối, chỉ là mang tâm lý của người bị oan. Ủy ban chỉ có thể phái Chánh văn phòng ra trấn an. Trương Nhất Phàm đứng ngay ở cửa sổ, nhìn đám người hùng hùng hổ hổ này, suy nghĩ xem nên chấm dứt việc này như thế nào?
Nhâm Thiết Lâm thật sự là đau đầu bởi một bên là Chủ tịch Địa khu, một bên là gia đình người bị hại.
Nếu giải quyết công bằng thì Chu Đỉnh Thiên phải ngồi tù là chắc chắn nhưng như vậy sẽ đắc tội với Chu Chí Phương. Nếu xem xét theo tình hình cụ thể mà xử lý thì phía gia đình người bị hại chắc chắn sẽ không đồng ý, như vậy sẽ chẳng ai được yên cả.
Nhâm Thiết Lâm sau khi ra khỏi phòng Bí thư Lâm liền sang phòng Phó Chủ tịch thường vụ huyện.
Trương Nhất Phàm đang đứng ở cửa sổ nhìn xuống gia đình người bị hại thì Thư ký Phan Kiệt vào báo cáo:
- Thưa Chủ tịch Trương, Trưởng công an huyện Nhâm đã đến.
- Cho ông ta vào.
Trương Nhất Phàm thản nhiên nói rồi quay lại chỗ ngồi.
Nhâm Thiết Lâm vội vội vàng vàng, sắc mặt không được tốt lắm, chắc chắn là đêm qua không ngủ được. Nhận được một việc khó giải quyết như vậy, ai gặp phải việc này cũng là một tai họa. Nhâm Thiết Lâm dường như già đi rất nhiều chỉ sau một đêm.
Tệ hơn là nghe nói tối qua có người đã đánh cho Chu Đỉnh Thiên một trận, Đường Vũ đang thụ lý vụ này, là người của Trương Nhất Phàm, đến y thuộc bên đại đội hình sự mà còn không xuất đầu lộ diện, có thể tránh thì tránh, nhưng mình là cục trưởng thì không thể tránh nổi.
Nhâm Thiết Lâm hiện là Trưởng Công an kiêm Phó chủ tịch huyện. Chính vì Đường Vũ là người của Trương Nhất Phàm nên hắn mới tìm Trương Nhất Phàm tìm cách giải quyết. Còn đối với con người Trương Nhất Phàm thì tâm tư Nhâm Thiết Lâm cũng rất phức tạp.
Một là không nắm rõ hoàn cảnh của hắn, hai là không thể đắc tội với hắn. Từ trước đến nay, Nhâm Thiết Lâm luôn duy trì quan hệ ở mức bình thường với Trương Nhất Phàm. Sau khi được thăng chức làm Phó Chủ tịch huyện trong lòng Nhâm Thiết Lâm có thêm vài ý tưởng, y đi vào phòng thường vụ.
Nếu như vậy, Y nhất định phải kiêm chức Bí thư Đảng ủy Công an mới được, nhưng Lôi Đình ở vị trí này lâu lắm rồi mà chẳng thấy động tĩnh gì. Nhâm Thiết Lâm đang muốn tiến thêm một bước nữa với Trương Nhất Phàm thì xảy ra chuyện này. Lòng y rối như tơ vò.
Vừa rồi xin ý kiến Bí thư Lâm, Bí thư Lâm chỉ nói mấy chữ: xem xét theo tình hình cụ thể để xử lý công bằng.
Xem xét theo tình hình cụ thể để xử lý công bằng, mấy chữ này thật là thú vị. Vừa phải xử lý công bằng vừa phải căn cứ theo tình hình cụ thể. Khảo sát nguyên nhân từ mọi phía.
Trong lòng Nhâm Thiết Lâm cũng không có chủ kiến gì, không biết rút cuộc Bí thư Lâm có ý gì nữa?
Sau khi Nhâm Thiết Lâm đi vào, thư ký pha xong một ấm chè Thiết Quan Âm, loại mà Trương Nhất Phàm hay dùng để đãi khách.
Trong phòng Trương Nhất Phàm có hai loại chè, một loại là chè địa phương do chính quyền phát, loại khác là Thiết Quan Âm mà hắn hay uống.
Phan Kiệt pha chè cũng là xem loại khách. Người bình thường thì chỉ pha chè xanh địa phương thôi. Người được uống Thiết Quan Âm thì người này chắc chắn là có quan hệ với Trương Nhất Phàm.
Nhâm Thiết Lâm đã chẳng còn tâm trí đâu mà thưởng thức trà nữa, vào cửa đã nói:
- Chủ tịch Trương, tôi giờ hai bên đều khó xử, làm sao bây giờ?
Trương Nhất Phàm khẽ mỉm cười:
- Uống chè đi, đây là chè Thiết Quan Âm thượng hạng, được mang từ trên tỉnh về đấy.
Nhâm Thiết Lâm cầm chén lên uống một hớp thì thấy vẻ mặt như chẳng có gì của Trương Nhất Phàm làm y lại càng hoang mang, chẳng biết trong lòng hắn đang nghĩ gì.
Bên phía Bí thư Lâm thì bảo xem xét theo tình hình để xử lý công bằng, bên Bí thư Đảng ủy Công an thì yêu cầu lập tức thả người, Còn Trương Nhất Phàm thì sao? Dường như chẳng có liên quan gì đến hắn thì phải. Nói cho cùng thì việc này là do hắn khơi ra, nếu không người của đội an ninh trật tự chỉ cần đến muộn vài phút thôi thì Chu Đỉnh Thiên đã trốn được rồi.
Đến lúc đó dù có đến thành phố đòi người chắc chắn là cũng không bắt được hắn ta. Giờ bắt được Chu Đỉnh Thiên cũng giống như chọc vào tổ ong vò vẽ, nếu xử lý theo trình tự thông thường, giải Chu Đỉnh Thiên sang tòa án, thì sẽ chẳng còn việc gì của mình nữa nhưng sẽ đắc tội với Chu Chí Phương.
Người ta là Chủ tịch Địa khu muốn bãi chức trưởng công an huyện nhỏ nhoi của y là một chuyện quá dễ dàng. Nhâm Thiết Lâm nhìn Trương Nhất Phàm, Trương Nhất Phàm nói một cách thờ ơ:
- Đôi lúc trèo được lên cao rồi thì lá gan lại bé lại, anh có biết tại sao không? Bởi vì bọn họ thường không muốn đi lại đoạn đường mình đã từng đi qua, cho nên rất nhiều người sau khi lên đến một chức vụ nhất định thì không mong lên cao hơn nữa, chỉ mong có thể giữ mình. Chủ tịch Nhâm anh bao nhiêu tuổi? Mới 40 tuổi, sao lại không thể tiến thêm một bước, thậm chí hai, ba bước nữa?
Những điều kỳ lạ này làm cho Nhâm Thiết Lâm có chút bất an, hơn nữa y cũng không nắm được tình hình của Trương Nhất Phàm. Trương Nhất Phàm vừa uống trà vừa nói chậm rãi:
- Anh cứ làm theo ý của Bí thư Lâm là được.
Tuy hắn không biết Bí thư Lâm ban nãy nói gì, nhưng hắn biết rằng Nhâm Thiết Lâm chắc chắn đã đến chỗ Bí thư Lâm rồi, hơn nữa Bí thư Lâm tuyệt đối sẽ không nói là lập tức thả người.
Mắt Nhâm Thiết Lâm đầy vẻ hồ nghi, trước đây không biết đã thụ lý bao nhiêu vụ án, một kẻ kiên quyết như y chỉ sợ rằng lần này sẽ phải đau đầu nhức óc đây. Trương Nhất Phàm thấy Nhâm Thiết Lâm là người khá ổn, cũng là một người làm việc theo sự thật.
Trước kia ở thị trấn Liễu Thủy, chỉ cần một câu của Chủ tịch huyện Lâm là y liền thực thi ngay. Để tăng thêm lòng tin cho Nhâm Thiết Lâm, Trương Nhất Phàm lại thản nhiên nói một câu:
- Việc này Phó bí thư Đổng đã biết rồi.
Nhắc tới Phó bí thư Đổng, Nhâm Thiết Lâm đương nhiên là không thể quên được cảnh tượng của một năm trước. Phong Quốc Phú chính là dưới chỉ thị của ông ta mà bị hạ bệ. Trương Nhất Phàm nói như thế có nghĩa là người đứng sau hắn là Phó bí thư Đổng? Nhâm Thiết Lâm chỉ có thể nghĩ như vậy.
Trên đường về, Nhâm Thiết Lâm thầm nghĩ :
- Sợ gì chứ, nhất thì chết.
Phòng công an không để ý đến sự phản đối của Bí thư Đảng ủy Công an Lôi Đình, đã giao Chu Đỉnh Thiên cho bên Viện kiểm sát. Việc này đã gây chấn động lớn ở huyện Thông Thành.
Chu Chí Phương chắp tay sau lưng đi lại không ngừng trong nhà mình, vợ ông ta khóc như mưa, nước mắt nước mũi hòa quyện nhau nói:
- Anh Chí Phương, anh nghĩ cách gì đi chứ, chẳng lẽ để thằng Thiên nhà mình phải ngồi tù à? Anh đường đường là Chủ tịch Địa khu, chí ít cũng đánh tiếng với cấp dưới tí chứ, hu hu …
Chu Chí Phương mắng như té tát vào mặt vợ:
- Khóc, khóc, khóc cái cứt à? Khóc có giải quyết vấn đề gì không? Người còn chưa chết mà cô chỉ biết khóc thôi.
- Đều là do cô hàng ngày nuông chiều nó, giờ tốt quá rồi còn gì? Là do cô dạy bảo không nghiêm khắc nếu không làm sao có thể xảy ra cơ sự như hôm nay?
Đúng lúc này thì thư ký của Chu Chí Phương bước vào nói nhỏ vào tai ông ta mấy câu.
- Cái gì cơ? Chúng nó phản hết rồi, dám giao thằng Thiên cho Viện kiểm sát?
Choang. Chu Chí Phương dùng chân đạp một phát cái bàn uống nước, cốc chén, gạt tàn trên bàn đều vỡ vụn khắp nền nhà. Trong phòng khách phát ra một tiếng động lớn làm cho hai ô sin đều sợ chết khiếp.
Chu Chí Phương vẫn chưa hết tức, cầm một cái chén lên, ném xuống đất “bụp” một tiếng.
- Bọn khốn khiếp này. Rồi ông sẽ trừng trị chúng mày.
Cơn thịnh nộ của Chu Chí Phương rất lớn, đến cả thư ký riêng Lưu Nhất Hải của y cũng sợ tới toát cả mồi hôi. Chu Chí Phương xiết chặt nắm đấm, chặt tới mức dương như có thể bóp chết người nào đó. Sức lực toàn thân hừng hực thế này mà đột nhiên y phát hiện ra rằng chẳng có chỗ nào để dùng đến nó cả.
Chu Chí Phương tức điên người nói:
- Cậu mang theo vài người lập tức xuống huyện Thông Thành.
- Tôi đi ngay đây ạ.
Lưu Nhất Hải lập tức đi ra ngoài.
Chu Chí Phương mặt đầy sát khí, muốn giết người. Cùng lúc này thì Lôi Đình cũng đang ngồi ở nhà mình và hút từng điếu từng điếu thuốc một. Hắn đang nghĩ xem ai là người đứng đằng sau thúc đẩy vụ này. Về lý mà nói dù là ai làm việc này thì cũng phải nể mặt Chu Chí Phương một tí.
Giờ thì có chút kỳ lạ rồi. Đầu tiên là Phòng Công an bắt người, sau đó là thẩm vấn liên tục, không bao lâu sau thì bị chuyển sang Viện kiểm sát.
Nhâm Thiết Lâm dường như muốn vứt nhanh cái việc khó giải quyết này đi. Tên Nhâm Thiết Lâm này không màng đến sự phản đối của mình. Điều này làm Lôi Đình rất căm tức.
Bí Thư Lâm là một kẻ ngoan cố nổi tiếng. Y nghĩ Trương Nhất Phàm chắc là không có bản lĩnh đến thế. Người duy nhất để cho Nhâm Thiết Lâm nghe theo chỉ có thể Bí thư Lâm.
Thực ra, Lâm Đông Hải lăn lộn hơn hai mươi năm, mà chỉ dừng lại ở chức Bí thư huyện ủy một phần là do tính cách của ông ta. Người này quá cứng nhắc, quá đứng đắn, làm người có cần thiết phải vậy không?
Chết độ là chế độ thép, pháp luật là pháp luật thép, tại sao lại không thể thay đổi một cách linh hoạt nhỉ? Lôi Đình nghĩ rằng lần này sẽ không thể may mắn như lần trước được. Lâm Đông Hải chắc chắn là không thể đấu lại với Chu Chí Phương được.
Cho nên, trong lòng hắn dần dần nghiêng về phía Chu Chí Phương.
Trên thế giới có một số người cố tình không tin cái ác, Bí thư Lâm chỉ tin tưởng chính nghĩa, cả đời quang minh chính đại, làm việc cho dân. Lôi Đình cũng không tin cái ác, căn bản là y không tin rằng chỉ dựa vào những người như Bí thư Lâm và Trương Nhất Phàm mà có thể đấu lại được với Chủ tịch Địa khu Chu Chí Phương
Huyện Thông Thành hiện tại, trên bề mặt thì là phái Bí thư Lâm chiếm thế thượng phong, Bí thư Lâm nắm quyền trong tay, nhưng trên thực tế trong lòng mỗi người đều có một chút suy tính. Bí thư Lâm sau khi lên nắm quyền thì không loại bỏ hết các phe đối lập, đưa tâm phúc của mình vào các vị trí quan trọng như Phong Quốc Phú.
Những người trước kia theo Phong Quốc Phú, vốn hy vọng Phong Quốc Phú có thể sớm cướp lại quyền lực, nhưng dưới chính sách ôn hòa của Bí thư Lâm, tạm thời được ổn định, nhưng về lâu dài, khi mà có sự tranh chấp về lợi ích giữa các bên, thì những người này sẽ lại lộ rõ bản chất vốn có của mình.
Điều lo lắng nhất của Lôi Đình là Nhâm Thiết Lâm leo lên cố kiếm cho mình một vị trí. Cái thực sự làm cho Lôi Đình dốc toàn lực chính là tổ chức lại phương án. Trương Nhất Phàm không nể mặt y tí nào, ngược lại còn xem những người mà y nêu ra không đáng một xu, cuối cùng cũng không thoát khỏi tù tội.
Lôi Đình đang trong lúc khó khăn thì Lưu Nhất Hải Thư ký riêng của Chu Chí Phương đem theo vài người đến huyện Thông Thành.
Lúc này, Trương Nhất Phàm đang trên đường, chuẩn bị đón em gái Đổng Tiểu Phàm.
Cô bé Đổng Tiểu Phàm này thường xuất hiện vào buổi tối, đó là Trương Nhất Phàm đã từng dặn dò. Không nên quá là phô trương. Cô bé rất nghe lời, cho nên thường chọn thời điểm này.
Nhưng hôm nay ở chỗ Trương Nhất Phàm còn có một người khách đặc biệt là Thẩm Uyển Vân. Nghe nói đông cung nương nương giá lâm, nên cô lại thêm chút suy tư. Dù sao cũng phải gặp gỡ tình địch mới được, Tâm tư của con gái luôn làm người ta không thể đoán nổi. Trong lòng Thẩm Uyển Vân nghĩ gì Trương Nhất Phàm đương nhiên không biết.
Là con gái ai cũng có một dục vọng mãnh liệt là được ở bên người mình yêu đến đầu bạc răng long.
Quan hệ mập mờ giữa Thẩm Uyển Vân và Trương Nhất Phàm chỉ là ngẫu nhiên. Thẩm Uyển Vân mặc dù từng có ý rút lui khỏi mối quan hệ tay ba này nhưng cô vẫn không thể khống chế được dục vọng mãnh liệt của mình, cô ta muốn gặp Đổng Tiểu Phàm.
Ở trên đường, lúc chiếc xe Buick màu trắng của Đổng Tiểu Phàm xuất hiện trước mặt, Trương Nhất Phàm đang định xuống xe thì nhìn thấy một chiếc xe mang biển số của thành phố chạy vút qua.