Thôi Hồng Anh đang ở trong nhà Bí thư, rất nhanh gọi điện thoại lại,
- Hồng Anh, nói cho em một tin tức tốt.
Sự vui mừng của Đằng Phi, tràn trề trên mặt giống như nước biển, tình cảm mãnh liệt mênh mông.
Thôi Hồng Anh nhìn nữ chủ nhân đang ở trong phòng khách,
- Có chuyện gì thì nói mau!
- Tôi được phân phòng ở rồi, tôi được phân phòng ở rồi, Hồng Anh. Buổi tối chúng ta cùng đi chúc mừng một chút.
- Đến tối rồi nói!
Thôi Hồng Anh gác điện thoại, trên mặt đầy vẻ vui mừng, anh họ càng ngày càng có tiền đồ, nhanh như vậy đã đươc phân phòng ở. Cô ở trong lòng cân nhắc, chuyện này hết thảy đều là ân sủng của Bí thư Trương, có cơ hội nhất định phải khuyên nhủ Đằng Phi, làm việc cho tốt, đừng làm cho Bí thư Trương thất vọng.
Buổi tối, Đằng Phi gọi điện thoại choChu Bân,Chu Bân biết ý tứ của anh ta. Ai có thể khiến cho anh ta mời khách? Chỉ có điều tối nayChu Bân không rảnh, anh ra không thể phân thân, anh ta đồng ý với Tiểu Cảnh đi chơi mạt chược.
Vì thế, liền khách khí mà từ chối, còn nói lần tới mình sẽ mời khách/
Chủ nhiệm văn phòng khách khí như vậy, không nghi ngờ là đã rất nể mặt. Đằng Phi gác điện thoại, nhìn thấy cô em họ mặc một bộ váy màu lam đi đến.
Phía sau còn có một cái đuôi, Lập Thu, lại là cô gái này. Nghĩ đến quan hệ của mình và Lập Thu, Đằng Phi có chút mâu thuẫn, tối hôm đó, anh ta u mê mới đem con gái nhà người ta lên giường. Hơn nữa, lại là vài lần liền, mặc dù là Lập Thu có vài phần chủ động tiến tới, Đằng Phi vẫn là vì không kiềm chế bản thân mà hối hận.
Từ đó về sau, Lập Thu giống như một cái đuôi vứt không nổi, nghĩ ra mọi cách để quấn lấy Đằng Phi. Đối với Lập Thu mà nói, đây là cơ hội duy nhất của cô, tuyệt đối không thể dễ dàng buông tha.
Khi Thôi Hồng Anh không ở đó, Đằng Phi cảm thấy Lập Thu còn có thể chấp nhận được một chút, Nhưng khi Thôi Hồng Anh vừa xuất hiện, Lập Thu lập tức trở thành cái gì cũng không phải, nếu Thôi Hồng Anh là quả vải, thì Lập Thu là vỏ của cây vải. Người ta chỉ muốn thịt ở bên trong, bình thường sẽ ném vỏ bên ngoài đi
Ba người đi vào trong khách sạn, ông chủ đã sớm nhận ra Đằng Phi, vẻ mặt ân cần chạy tới, đưa thuốc chào hỏi. Điều này làm cho Đằng Phi cảm thấy rất thỏa mãn, nhất là trước mặt hai cô gái càng nở mày nở mặt vô cùng.
Thôi Hồng Anh đã quen với việc làm một người tốt bên cạnh Bí thư Trương, vẻ mặt bình tĩnh, Lập Thu thì thấy thế thầm vui trong lòng. Nếu bản thân có thể trói chặt tâm hồn của Đằng Phi, cô chính là Thư ký Phu nhân. Chỉ có điều nhìn thấy thần sắc thờ ơ của Thôi Hồng Anh, Lập Thu trong lòng phát ra một loại đố kị nho nhỏ.
Hận không thể đem mặt rỗ của bản thân mình dán lên mặt cô.
Lập Thu rất muốn tìm một công việc đơn lẻ trong thành phố, cô không muốn lại làm nhân viên phục vụ. Đằng Phi từ trong túi lấy ra một tấm danh thiếp,
- Lập Thu, ngày mai em đi tìm người này, anh đã nói với anh ta rồi, mỗi tháng sáu trăm tệ, tạm thời làm vậy đi.
In trên danh thiếp là chữ của cục Điện tín Vĩnh Lâm, ngày hôm qua Đằng Phi gặp được nhân vật số một của cục Điện tín. Nhìn thấy đối phương rất niềm nở, Đằng Phi lần đầu tiên dám tăng thêm lòng dũng cảm cùng anh ta xin một cái ân tình.
Đây cũng là việc mà hôm qua anh ta đi tới cục Điện tín để làm, vừa vặn là lúc tan ca, lúc này mới hỏi. Chủ tịch cục Điện tín đương nhiên hiểu được, một khi Đằng Phi mở miệng thì phải là người thân thiết với anh ta, nếu không ai cũng không thể hạ mình cầu xin.
Vả lại, việc nịnh bợ Thư ký của Bí thư Trương, anh ta cũng phải chộp lấy!
Vì thế anh ta không nói hai lời, thẳng thắn mà đồng ý.
Bố trí một người đến làm tạm thời, một chút vấn đề cũng không có. Lập Thu cầm danh thiếp, mặt ửng hồng. Đằng Phi càng ngày càng có năng lực, cô âm thầm hạ quyết tâm, quấn lấy anh ta, chết cũng không buông tay.
Kỳ thật trong lòng Đằng Phi lại có một ý tưởng khác, cùng Lập Thu qua vài lần triền miên, dường như cảm thấy rất xin lỗi cô, bởi vậy mà thoải mái giúp cô tìm chỗ công tác, coi như là bù lại cho cô ấy.
Nhưng chuyện tình cảm, từ trong lòng anh ta tuyệt đối sẽ không đồng ý, hơn nữa anh ta lại vô cùng sợ hãi Lập Thu ở cùng Thôi Hồng Anh, nếu chẳng may cô bé kia lỡ mồm nói ra chuyện gì, chút hình tượng tốt đẹp của mình trong lòng cô em họ liền tiêu tan.
Khi đồ ăn được đưa lên, Lập Thu nói hôm nay là ngày lành, chi bằng uống chút rượu! Cô nhìn Đằng Phi, hy vọng anh ta uống càng say càng tốt, uống rượu, chính là có thể mượn rượu làm càn.
Thôi Hồng Anh cũng hiểu được ý tứ trong lời nói của Lập Thu, anh họ đã được phân phòng ở rồi, nên chúc mừng một chút. Hơn nữa cô cũng đượcChu Bân có ý tốt đem đi bồi dưỡng năng lực uống rượu.
Đằng Phi vốn không có ý muốn uống rượu, nhưng em họ lại đồng ý, anh ta không muốn phản đối.
Đằng Phi đứng lên rót rượu, Lập Thu lại vươn tới cướp lấy cái chai, hai tay chạm một chỗ, Đằng Phi lập tức giống như bị giật điện mà buông ra. Bình rượu rơi trên mặt đất, rơi một nhát, rượu tràn ra.
Đằng Phi phản ứng như vậy, khiến trong lòng Lập Thu cảm thấy mất mát. Cô liếc mắt nhìn Thôi Hồng Anh, lập tức cười.
- Không sao, không sao, tôi kêu nhân viên phục vụ tới quét dọn một chút.
Thôi Hồng Anh đứng lên lấy chổi, Đằng Phi giữ chặt tay cô,
- Để cho nhân viên phục vụ làm đi! Chúng ta ăn cơm.
Ánh mắt Lập Thu dừng ở tay Đằng Phi, trong lòng bừng bừng nổi lên một trận ghen.
Nhân viên phục vụ đem chai rượu mới tới, Lập Thu bưng lên cái chén,
- Uống! Hôm nay chúng ta vì sự nghiệp thành công của Đằng Phi, cạn một ly.
Lời này vốn phải do Đằng Phi nói, Lập Thu lại đoạt trước, rất có phong phạm của một nữ chủ nhân. Đằng Phi muốn nói mà lại không dám nói, trong lòng chỉ âm thầm kêu khổ, lần sau nhất định không để cho cô cùng em họ ở cùng một chỗ, nếu không sớm muộn gì cũng có chuyện không hay.
Ai biết khi ba người vừa cụng ly, khi đang muốn đưa rượu lên uống, Lập Thu bỗng nhiên buồn nôn, che miệng vội vàng chạy ra ngoài. Trong toilet, truyền đến tiếng nôn ói của Lập Thu ---- Chết tiệt, Đằng Phi biến sắc.
- Cô ấy sao vậy?
Thôi Hồng Anh nhíu nhíu mày hỏi, Đằng Phi chột dạ lắc đầu,
- Sao anh biết được? Không sao đâu, uống rượu đi!
Thôi Hồng Anh đối với loại chuyện này vẫn là biết một chút, thầm nghĩ Lập Thu có phải là cùng một người nào đó tốt lên rồi? Cô cũng không hề để hoài nghi trên đầu Đằng Phi.
Trong toilet truyền đến âm thanh nôn mửa rất lớn của Lập Thu, Thôi Hồng Anh lại nhớ tới một việc,
- Anh họ, anh cùng Bí thư Trương chưa lâu đã có thể được phân căn hộ rồi, thành tựu về sau có thể ngày càng lớn, nhưng anh ngàn vạn lần cũng phải chú ý, ngàn vạn lần đừng có tùy tiện giơ tay. Một vài người không có ý tốt sẽ hại anh.
Đằng Phi gật gật đầu, tay nắm lấy tay của em họ,
- Anh nghe lời em, Hồng Anh, chờ khi em tốt nghiệp xong, chúng ta kết hôn đi!
Thôi Hồng Anh dùng sức rút tay, không có rút hẳn ra, trên mặt đỏ bừng,
- Mau buông tay, người khác thấy được sẽ không hay.
Đằng Phi rất cố chấp. Không được, trừ khi em đáp ứng anh. Căn phòng này chính là vì chuyện kết hôn của chúng ta mà chuẩn bị.
Những lời này từ bên ngoài bị Lập Thu nghe được, cô dừng bước chân, đứng bất động ở nơi đó.
Thôi Hồng Anh mặt đỏ lên,
- Nói linh tinh cái gì, chúng ta là anh em họ, không thể được.
- Có cái gì không thể, cùng lắm thì không cần con cái, không cần con cái cũng không được sao? Đời này của anh nếu không thể cưới em thì sẽ xuất gia làm hòa thượng, cái gì mà thư ký của Bí thư Thành ủy, cái gì mà quan to lộc hậu, tất cả anh đều không cần.
Thôi Hồng Anh thật đứng là sợ anh ta làm ẩu, có chút nóng nảy,
- Anh thật sự là gỗ mục không thể thay đổi! Làm người ta tức chết.
Bộ dáng tức giận của Thôi Hồng Anh, thật sự có điểm nghiêng nước nghiêng thành. Nhất là trên mặt lại đỏ ửng, khiến cho Đằng Phi túy lúy, Lập Thu và em họ, hoàn toàn chính là cô gái ở hai giai cấp khác nhau.
Chính là muốn một cô gái như vậy, mới xứng với một Thư ký Bí thư Thành ủy như tôi, lúc này mới không phụ một nhân tài, phong lưu phóng khoáng tài tử. Ở trong mắt Đằng Phi, đẹp ở trong lòng.
Thôi Hồng Anh bị anh ta nắm lấy bàn tay nhỏ bé, đột nhiên nhớ tới buổi tối ngày đó với Bí thư Trương, bị nhầm là vợ hắn. Lúc đó hắn…. Tay của hắn, Thôi Hồng Anh nhịn không được ánh mắt ân cần hỏi thăm, thiếu chút nữa để cho tay của hắn đi vào.
Nếu như tối ngày hôm đó không có người, bản thân có thể hay không? Thôi Hồng Anh nghĩ đến đây, lại xấu hổ vô cùng. Lại nghĩ tới đã từng vô tình có sự ám muội với Bí thư Trương, thậm chí bỏ qua cơ hội ở cạnh Đằng Phi, tâm tư Thôi Hồng Anh rất loạn.
Hai người thất thần một lúc, Đằng Phi nắm lấy tay cô, nhìn thấy cô em họ xấu hổ, chỉ muốn nắm tay như thế này cả đời không buông.
Lập Thu nhìn không nổi nữa, giả bộ ho khan vài tiếng, hai người lập tức như đôi uyên ương thôn quê, hoảng sợ rút tay về. Đằng Phi nhìn Lập Thu, mơ hồ có chút không hài lòng. Người phụ nữ này thật phiền phức, lúc nào cũng là âm hồn bất tán.
Nghĩ đến mình tìm cho cô một công việc tạm thời, muốn cho cô một chút công bằng, chờ lúc quay về sẽ nói rõ ràng cho cô ấy biết, không phải quấn lấy mình như vậy nữa.
Đằng Phi hạ quyết tâm, trong lòng thản nhiên.
Anh ta nhìn Lập Thu nói:
- Đồ ăn đều nguội rồi, mau lên đi!
Lập Thu ngồi xuống, ánh mắt nhìn Thôi Hồng Anh,
- Hồng Anh, tới, chúng ta kính nhau một ly. Chúc mừng anh ấy!
Thôi Hồng Anh nâng chén, ngại ngùng gật đầu. Đằng Phi còn cho là em họ đồng ý rồi, bộ dạng vui mừng kia chính là sự sung mãn hấp dẫn chết người. Hình ảnh nữ chính trong những lần triền miên trước kia cùng Lập Thu, dường như bây giờ đã biến thành Thôi Hồng Anh.
Cạn một chén rượu, Lập Thu có chút đố kỵ, nói với Đằng Phi:
- Đằng Phi, ngày mai cùng em tới bệnh viện, em có thể là…
Sắc mặt Đằng Phi lập tức trắng bệch, hung hăng liếc Lập Thu một cái, giống như muốn giết người diệt khẩu. Lập Thu đủng đỉnh nói tiếp,
- Em có thể là bị cảm rồi, ở bệnh viện lại không quen ai, nếu không thì Hồng Anh, theo giúp tôi một chút nhé?
Hu --- Đằng Phi gánh trọng trách, ở dưới gần bàn lén lút đá Lập Thu một cái, đầy cảnh giác.
Thôi Hồng Anh đương nhiên hiểu ý Đằng Phi, vừa rồi trong lòng cô, tất nhiên có chút dao động. Dù sao tình cảm với Đằng Phi cũng rất thắm thiết, quan tâm đầy đủ, nhưng nhìn thấy Lập Thu thích anh họ, cô có chút dao động.
Đằng Phi thấy cô nói chuyện càng ngày càng thái quá, cảnh cáo một câu,
- Lập Thu, cục Điện tín chính là công việc tạm thời, nhất định phải làm tròn bổn phận, nếu chẳng may làm không tốt, bị người ta nói mà nói, hoặc là bị sa thải mà nói, anh cũng không giúp nổi em. Người ta lần này là nể mặt anh, dù sao cũng là nhìn thân phận của Bí thư Trương. Chúng ta là cùng một thôn, đổi lại là người khác anh cũng nhưng vậy, em tự mình nhớ kỹ.
Lập Thu hiểu được dụng ý của anh ta, gật gật đầu,
- Em biết, cảm ơn anh, Đằng Phi.