Hơi nóng bốc lên như sương như khói ngập tràn cả bầu không khí, Lý Thiên Trụ khoan khoái vươn hai cánh tay đặt bên cạnh bể nước, mặc cho nhân viên mát xa xoa bóp cánh tay cho y, Trương Nhất Phàm và Thẩm Hoành Quốc cũng có tư thế như vậy, đang hưởng thụ kiểu đãi ngộ này.
Đây là bể tắm số một của suối nước nóng này, mở cửa chỉ vì các vị lãnh đạo tỉnh. Hơn nữa chỉ dành cho Bí thư sử dụng, hôm nay Thẩm Hoành Quốc mời khách, Lý Thiên Trụ liền cống hiến bể tắm chuyên dụng của mình ra để hai người cùng hưởng thụ.
Còn nhớ trước kia, Trương Nhất Phàm vẫn chưa có tư cách này cùng tắm chung với họ, hôm nay, hắn với tư cách là cán bộ cấp Thứ trưởng, dưới hai vị này cũng chỉ có nữa bước mà thôi.
Từ cấp phó lên cấp chính tuy chỉ khác biệt có nửa bước, đối với đại đa số công chức mà nói, đó tuyệt đối là một ngưỡng mà cả đời không bước qua nổi. Đặc biệt là vị trí này của Lý Thiên Trụ, hoàn toàn là cấp bậc như một nước chư hầu cổ đại, sự khác biệt giữa cấp phó và cấp chính không phải là một điểm hay nửa điểm.
Năm nay Trương Nhất Phàm đã ba mươi tư tuổi, cũng sắp đến sinh nhật rồi, cũng có nghĩa là, trong ba mươi ba năm nay đã hoàn toàn vượt quá vị trí của một Giám đốc sở. Một người khí thế như hồng, đột nhiên có bước đệm để bay cao lên như hắn khó tránh khỏi việc có người lòng dạ bất mãn.
Bây giờ đã có được dự án lớn như vậy, Thẩm Hoành Quốc rất vừa lòng, mặc dù ông ta cũng có chút hoài nghi về mưu mẹo trong dự án này, nhưng người cũng đã đầu tư rồi, hơn nữa dự án này cũng đã chính thức động thổ khởi công, ai cũng không thể nói gì hơn nữa.
Lý Thiên Trụ lờ mờ nhận ra chút gì đó, nhưng y cũng không truy cứu nữa, chỉ cần dự án này trụ lại ở tỉnh Tương, cho dù y đến từ đâu, chỉ cần giúp cho kinh tế của tỉnh tương phát triển, mặc kệ y là mèo trắng hay mèo đen, có thể bắt được chuyện thì cũng đã là mèo tốt rồi.
Công ty sản xuất ô tô Hoa Phong đã đem lại cho tỉnh Tương một sự thúc đẩy kinh tế, cái đó không thể đo lường được, thu nhập từ thuế chỉ là một mặt, chủ yếu là việc ra đời của nó sẽ dẫn dắt toàn bộ ngành sản xuất ô tô.
Khiếm khuyết trong ngành sản xuất ô tô của Trung Quốc, mọi người đều hiểu rất rõ, vì vậy dự án này lại càng có một ý nghĩa quan trọng hơn.
Ba người ở suối nước nóng thảo luận về chuyện này, không biết từ lúc nào mà hơn một tiếng đã trôi qua.
Lý Thiên Trụ phẩy phẩy tay, nhân viên mát xa lập tức lui xuống, ba người từ bể tắm bước ra, tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo rồi đi thẳng đến một phòng trong Sơn trang.
Lý Hồng cũng vừa tắm xong, mang theo một mùi hương nhè nhẹ, Trương Nhất Phàm liếc mắt về cô một cái, Lý Hồng liền đến ngồi xuống ghế xa-lông.
Phụ nữ sau khi tắm xong có chút gì đó trông lười nhác, nhưng Lý Hồng lúc này chắc chắn đang cố ý giấu sự lười nhác đó, Thẩm Hoành Quốc nói:
- Sao đây? Đánh mạt chược hay là chơi tam cấp đây?
Hôm nay Lý Thiên Trụ rất vui vẻ:
- Cùng mọi người đánh mạt chược đi, hôm nay tôi phá lệ vậy.
Quả thực khi ở tỉnh Tương, ông ta rất ít khi chơi loại bài này. Nhưng hôm nay tâm trạng tốt, tất cả đều thuận lợi nên ông ta cũng thoải mái một chút.
Ba người ở đây đều là người có thể tuyệt đối tin tưởng được.
Thẩm Hoành Quốc là bạn nối khố của ông ta, Lý Hồng là trực hệ của ông ta, Trương Nhất Phàm là một trong những người ở tỉnh Tương mà Lý Thiên Trụ coi trọng nhất. Trước kia, Lý Hồng và Trương Nhất Phàm đều là những nhân vật làm nền, bây giờ hai người họ cũng có tư cách cùng hai vị cấp cao ngồi đánh bài rồi.
Họ đánh bài, không quan tâm đến tiền nhiều hay ít mà chỉ để vui vẻ.
Thật ra đánh bài chỉ là thứ yếu mà thôi, cái chính là bàn chuyện công việc, khi bắt đầu, Lý Hồng ngồi phía Bắc Nam của Trương Nhất Phàm, Lý Thiên Trụ đánh một cọc ra.
Vận may của Trương Nhất Phàm rất tốt, ván thứ nhất, Thẩm Hoành Quốc khai pháo , Trương Nhất Phàm nói:
- Pháo của lãnh đạo, không thể không nhận, phát pháo này là phát khởi đầu tốt đẹp! Lãnh đạo đã khai pháo cho tôi, tôi làm sao thì cũng chỉ có cách nhận mà thôi.
Bữa cơm hôm nay là Thẩm Hoành Quốc mời khách, Trương Nhất Phàm đi thanh toán, Thẩm Hoành Quốc làm sao cũng không chịu nhường, ông ta nói chỉ cần Trương Nhất Phàm làm tốt chuyện này, ông ta sẽ mời khách, nói được là làm được.
Cuối cùng Trương Nhất Phàm không còn giành thanh toán tiền bữa cơm này với ông ta nữa, nhưng khi ngồi đánh bài, hắn nhận của Thẩm Hoành Quốc môt phát pháo, phát pháo mở màn này đã làm Thẩm Hoành Quốc thua mất hai trăm tệ.
Thẩm Hoành Quốc nói:
- Tiểu tử cậu ghê thật, đã ù rồi còn khoe mã, không sợ tôi và Lý Thiên Trụ liên kết lại chèn ép cậu sao?
Trương Nhất Phàm cười cười nói:
- Hai vị là trưởng bối, dù thế nào cũng nên nhường tôi và Lý Hồng một chút phải không?
Khi đánh ván thứ hai, Lý Thiên Trụ vừa sờ bài vừa nói:
- Nhất Phàm, danh tiếng của vợ cậu ở nước rất lớn đó. Nghe nói cô ấy đã thâu tóm được một công ty xăng dầu đã đưa ra thị trường ở Mỹ?
Thật ra đây nào phải nghe nói, hơn nữa còn là sự thật, Lý Thiên Trụ sớm đã nghe ngóng được.
Trương Nhất Phàm liếc nhìn Lý Hồng một cái, thành thực nói:
- Gặp đúng thời cơ, nhưng mà, mấy lão già ở Mỹ có chút phản cảm với việc cô ấy quá thẳng thắn, quá tài năng!
Từ trước đến nay nền công nghiệp dầu mỏ đều bị mấy quốc gia hùng mạnh kiểm soát hết, họ sợ nhất là để loại vật chất tài nguyên này rơi vào tay một quốc gia khác, vì vậy, quản lý rất chặt. Gần đây Đổng Tiểu Phàm lại mở rộng thêm một khu dầu mỏ ở khu vực Trung Đông, danh tiếng và thế lực lớn mạnh khiến ấy ông già ở Mỹ đứng ngồi không yên. Trương Nhất Phàm nói đều là sự thật, những tập toàn tài chính bên Mỹ kia dường như đều có xu thế ra tay đàn áp Iomega.
Lý Thiên Trụ nói:
- Con người Tiểu Phàm rất tốt, lần trước khi có dịch Sars đã vì Đàng và nhà nước mà có công hiến rất lớn. Tình Tương chúng tôi cũng đã nợ cô ấy rất nhiều khi cô ấy ra tay giúp đỡ, nếu không thì sao có thể phục hồi lại nhanh như vậy chứ. Xem ra, ban đầu chúng tôi đặt việc này vào cậu quả thật không sai chút nào.
Ông ta nhìn Thẩm Hoành quốc, hai người tự hiểu nhau mà mỉm cười.
Lý Thiên Trụ lại vừa đánh vừa nói một vài chủ đề liên quan đến công việc:
- Công nghiệp là một việc lớn, nắm bắt được toàn bộ nền công nghiệp của toàn tỉnh thì cũng có nghĩa rằng đã giải quyết được bảy mươi phần trăm vấn đề kinh tế rồi. Bây giờ chúng ta đang gặp phải rất nhiều vấn đề, cho đến trước mắt vẫn có các doanh nghiệp nhà nước thừa sống thiếu chết, đây vẫn luôn là chuyện nan giải nhất, về mặt này, e rằng cậu phải tốn nhiều tâm sức đó. Cậu có nhiệm vụ đó chính là cố gắng hết sức cải tạo những doanh nghiệp nhà nước lỗi thời này. Tôi và Thẩm Hoánh Quốc đã bàn bạc rồi, trong trách này phải để cậu làm, đây cũng là một trong những nguyên nhân mà trước kia chúng ta đã suy nghĩ để cho cậu quản lý ngành công nghiệp.
Thẩm Hoành Quốc tiếp lời:
- Cậu yên tâm làm đi, cứ dũng cảm mà làm, có tôi và Bí thư Lý đỡ cho cậu, không phải có tâm lý gánh nặng gì.
Lý Hồng nhìn Trương Nhất Phàm một cái, tiện tay đánh một quân bài ra.
Trương Nhất Phàm lại đang nghĩ, bọn họ để bảo áp lên mình là có y gì? Chẳng lẽ hai người này sớm đã đoán được mưu kế không thành? Có thể khiến cho hai người tỏ ra thái độ rõ ràng như vậy có thể thấy hai người họ cũng biết được chuyện mấy nhóm người già trong tỉnh đang thầm lục đục với nhau.
Lý Thiên Trụ sờ bài, không vội đánh ra ngay, hơn nữa còn nhìn Trương Nhất Phàm nói:
- Chúng ta phải mượn cơ hội này để kéo dây chuyền sản xuất công nghiệp cơ khí đi lên, làm cho nền kinh tế của toàn tỉnh tiến thêm một bước mới. Đương nhiên, chỉ dựa vào cái này có lẽ cũng không đủ, nhưng chí ít đây là một sức mạnh kiên cố.
Lý Thiên Trụ nhìn Thẩm Hoành Quốc:
- Trước đây tôi đã từng nói để Nhất Phàm là một người nắm bắt kinh tế giỏi, có một trợ thủ như cậu ta, tôi cũng nhẹ nhõm hơn.
Thẩm Hoành Quốc cười ha hả, lại nói đùa một câu:
- Anh có thể đừng cứ ra vẻ đa mưu túc trí như vậy được không? Bốn mươi mấy tuổi rồi còn làm như bán tiên vậy.
Trương Nhất Phàm biết ý của Lý Thiên Trụ, ông ta nhắc đến Tiểu Phàm lại còn nhắc đến chuyện về công nghiệp sản xuất ô tô, chỉ là đang thăm dò mình, có lẽ, họ đẽ sớm biết được chân tướng phía sau Hoa Phong, chỉ là cố tình không nói ra thôi. Lý Hồng đã điều tra rõ ràng rồi, Lý Thiên Trụ chẳng lẽ không hiểu sao?
Anh mắt của hắn lén nhìn Lý Hồng, Lý Hồng chỉ nhìn bài của mình, xem như cái gì cũng không biết. Lúc này, Lý Thiên Trụ tiện tay đánh ra một quân ba vạn, Trương Nhất Phàm nói:
- Cảm ơn lãnh đạo đã tặng thưởng, lại ù ván này rồi.
Lý Hồng vừa thấy Trương Nhất Phàm kẹp lấy quân ba vạn, cô liền nói:
- Không phải chứ? Bài của Bí thư mà anh cũng dám lấy ư? Kéo ra ngoài, kéo ra ngoài đánh hai mươi trượng thật mạnh.
Lý Thiên Trụ mỉm cười:
- Thua thì chịu thua thôi! Hôm nay Nhất Phàm rất may mắn, vừa mới chơi đã thắng hai ván liền. Người trẻ tuổi đúng là nhuệ khí túc, tái tiếp tái lệ!
Trương Nhất Phàm thì mỉm cười nhìn Lý Hồng:
- Lần này đến cô nã pháo đó, cẩn thận một chút!
Lý Hồng nói:
- Anh ù không đến lượt tôi, anh đánh gì, tôi đánh đó, xem anh ù như thế nào?
Bốn người liền cười phá lên, Thẩm Hoành Quốc nói:
- Chiêu này của Lý Hồng rất hay, cứ đánh theo cậu ta để cậu ta hết nói khoác luôn.
Quả nhiên, ván thứ ba, Trương Nhất Phàm sờ được quân bài, nghĩ một lúc. Lý Hồng này cũng thật là, mình đánh cái gì, cô ấy đánh cái đó, có phải là có chút ác ý không?
Được! Em ghê gớm lắm!
Hắn nhìn Lý Hồng cứ đánh theo mình, hắn liền tiện tay đánh ra một quân ngũ bính:
- Có bản lĩnh thì cô thử đánh theo tôi nữa đi?
Lý Hồng ngồi phía Bắc Nam của Trương Nhất Phàm, Thẩm Hoành quốc và Lý Thiên Trụ sờ bài xong, đến lượt Lý Hồng, Lý Hồng nói:
- Thử thì thử, ngũ bính ——
Quả nhiên, cô đánh ra một quân ngũ bính thật.
Trương Nhất Phàm đẩy bài của mình ra, ù rồi —— Mọi người vừa nhìn thấy sau đó liền phá lên cười. Lý Hồng có chút bực bội:
- Như vậy cũng được sao? Anh chơi ăn gian!
Trương Nhất Phàm đánh ngũ bính lại ù ngũ bính, hắn nhìn thấy bộ dạng này của Lý Hồng, thầm cười;
- Hai vị lãnh đạo làm chứng, đây có xem là ăn gian không? Thua thì chịu thua đi! Ủy ban kỉ luật là một đơn vị nghiêm túc, Bí thư Lý Hồng sẽ không chơi xấu chứ?
Lý Hồng mắng một câu:
- Đáng ghét ——