Lý Hồng người phụ nữ này, không thể động vào.
Thế nhưng, cứ mỗi lần ở bên Lý Hồng, hắn luôn luôn có dục vọng mãnh liệt, cảm giác như không thể khống chế nổi bản thân, chỉ muốn chinh phục, chiếm lấy cô, hoặc là giải mã những suy nghĩ trong lòng cô.
Lý Hồng giống như một câu đố mà khi càng đến gần lời giải, càng làm cho người ta cảm thấy phấn khích. Trương Nhất Phàm rất muốn biết, Lý Hồng thật sự là người con gái như thế nào? Đối với tất cả những người đàn ông chạm vào cô, cô đều có cảm giác khát vọng mạnh liệt. Chỉ là chưa có người đủ kinh nghiệm, đủ can đảm và dũng khí thôi.
Rất nhiều đàn ông đã tiếp xúc chán với những người phụ nữ nhẹ nhàng, nũng nịu, hoặc là những phụ nữ hiền lành nhẫn nhục, rất tự nhiên sẽ càm thấy hứng thú hơn với người con gái như Lý Hồng. Lý Hồng mang đến cho đàn ông vẻ lạnh lùng, kiêu ngạo, làm cho họ cảm giác khát vọng nhưng không thể đạt tới. Mặc dù không thể tới gần nhưng cũng không thể ngăn được những mơ tưởng trong đầu những người đàn ông.
Hầu hết những phụ nữ xinh đẹp đều làm đàn ông mơ tưởng. Đối với Lý Hồng, mặc dù có lúc đàn ông không dám bắt chuyện, hay nhìn thấy cô còn muốn tránh ra xa xa, chỉ dám nhìn trộm cô từ phía sau.
Nhưng Lý Hồng quả thật có thể mang đến cho đàn ông một cảm giác khác hoàn toàn mới lạ.
Có nhiều lúc, cô giống như một nữ thần thanh cao, hoặc là một nữ vương có quyền lực cao nhất.
Trương Nhất Phàm là người đàn ông duy nhất có thể tiến đến thật gần Lý Hồng như vậy, gần tới mức gần như không còn khoảng cách, hoặc là khoảng cách đó chỉ tính bằng không phẩy mấy centimet thôi. Cho nên, cũng không có ai hiểu được cảm giác khổ sở trong lòng hắn.
Cũng may mắn là không ai biết quan hệ của hắn với Lý Hồng, chứ nếu như có người biết được, bọn đàn ông khác sẽ khinh bỉ hắn. Lý Hồng là một kiểu đặc biệt so với tất cả những tình nhân khác, ai kêu ngươi muốn ăn một mình, cho ngươi chịu nén nhịn mà chết, đáng kiếp.
Nụ hôn của Lý Hồng rất ngọt và thơm, hôn môi cô ấy còn cảm giác rất đặc biệt, không giống bất cứ ai, cũng không thể dùng lời diễn tả được.
Trương Nhất Phàm chỉ có thể nói, làn môi cô ấy giống như thịt quả ướp lạnh vậy, vừa mềm vừa trơn, ai được hôn qua một lần sẽ nhớ mãi không thể quên.
Hôm đó, Trương Nhất Phàm thật sự thiếu chút nữa thì bị bức chết, làm cho Liễu Hồng vô cớ trở thành con cừu chịu tội thay. Sau khi sự việc qua rồi, Trương Nhất Phàm còn cảm thấy rất ăn năn. Hôm đó, thật sự đã làm cho Liễu Hồng bị dày vò quá thảm thương, Trương Nhất Phàm cũng không lường trước được hậu quả khi động vào Lý Hồng lại nghiêm trọng đến vậy.
Trương Nhất Phàm giống như một tiểu vũ trụ sắp nổ tung, bao nhiêu năng lượng từ toàn thân hắn phát ra hừng hực. Liễu Hồng là một người phụ nữ rất dịu dàng chu đáo, thậm chí có phần cam chịu. Cho nên, cô ta không những cố gắng chịu đựng sự dày vò của Trương Nhất Phàm, còn ân cẩn chăm sóc cho hắn.
Cho nên Trương Nhất Phàm rất áy này, nhìn một người con gái như vậy, hắn có thể không áy náy sao được?
Liễu Hồng còn mua gà núi hầm canh cho hắn ăn bồi bổ sức khỏe. Khi nghe Trương Nhất Phàm nói tháng 8 sẽ đi Bắc Kinh học, cô vừa mừng cho hắn, vừa có phần không nỡ dời xa.
Thật ra, thời gian hắn ở cùng với Liễu Hồng cũng không nhiều, thời gian nhiều nhất, hai người cũng không quá mức thân mật, những thứ Liễu Hồng ăn, đều là đồ ăn còn lại của bọn cô.
Trương Nhất Phàm nói với Liễu Hồng, chờ khi nào ta làm quan, ta sẽ đến một hòn đảo, tìm nơi nào phong cảnh đẹp xây một tòa nhà, chúng ta sẽ sống vui vẻ bên nhau.
Muốn lên núi chơi thì lên núi, muốn ra biển chơi thì ra biển chơi, mệt rồi thì về nhà nghỉ, như vậy thật là tuyệt!
Liễu Hồng tuy biết như vậy là không thực tế, nhưng Trương Nhất Phàm đã bước vào cái vòng tròn này, đi vào con đường này rồi, sự lựa chọn của hắn cũng không phải do bản thân, nhưng cô vẫn rất hiểu, rất dịu dàng dựa đầu vào người hắn.
Từ tỉnh thành trở về, Trương Nhất Phàm phải đối mặt với bao nhiêu cuộc tiếp khách, nhiều tới nỗi hắn không muốn tham gia những buổi tiếp khách kiểu này nữa. Nhưng nếu hắn từ chối, những người này sẽ có những ý nghĩ không hay, sẽ suy luận là hắn tỏ ra thanh cao hay bỏ rơi bọn họ.
Vì vậy, hắn phải đi tiếp khách hết trận này đến trận khác.
Nông Cẩm Y của huyện Sơn Lam, Lã chủ tịch huyện là nhóm đầu tiên đã đến, hai người mời Trương Nhất Phàm ăn cơm, còn đưa phong bì. Trương Nhất Phàm kiên quyết từ chối không nhận. Hai người trong lòng luôn nhớ đến lời của Thư ký Trương, sợ hắn không cẩn thận bỏ đi, để lại mấy người bọn họ không quan tâm, tới khi nào thị trưởng Ô nhìn bọn họ ngứa mắt thì bọn họ cũng khó sống.
Trương Nhất Phàm tất nhiên hiểu được tâm tư của bọn họ, do đó trấn an hai người:
- Tôi mặc dù đi học chuyên tu một năm, nhưng thoát ly sản xuất không có nghĩa là thoát ly cương vị, tôi vẫn là bí thư của Vĩnh Lâm. Khi tôi đi có xảy ra chuyện gì, hai người có thể tìm thị trưởng Ô, cũng có thể gọi điện cho tôi, nhưng không được chạy lung tung, không được đến kinh thành, gọi điện thoại là được rồi.
Đúng thế, Trương Nhất Phàm vẫn luôn là bí thư của Vĩnh Lâm, vị trí này vẫn chưa hề được động đến. Nếu một năm sau có người thay thế vị trí của hắn thì hắn sẽ trở thành phó chủ tịch tỉnh. Nếu không, hắn vẫn là bí thư của Vĩnh Lâm.
Sau khi nghe Trương Nhất Phàm nói xong, hai người mới cảm thấy yên tâm. Bởi trong chốn quan trường, những người đợi dịp trả thù rất nhiều, không lo lắng mới là ngu. Nhất triều thiên tử nhất triều thần, loại hiện tượng này vài nghìn năm sau cũng không thay đổi được. Trong lòng ai cũng lo lắng một điều là khi người bảo hộ cho mình đi rồi, những ngày tiếp theo phải ứng phó thế nào đây?
Vừa mới tiễn Nông Cẩm Y, Trương Nhất Phàm lại tiếp tục đón Lưu Khai Vân và Triệu Đông Thắng của huyện Đạo An.
Sau đó lại đến bí thư Ngô của Giang Hóa, Tiếu chủ tịch huyện… Liên tục có người tới lui, Trương Nhất Phàm cũng không thể bảo họ đừng đến. Bởi lẽ họ đều đến để tìm kiếm sự trấn an trong lòng, quan hệ của Thư ký Trương và Thị trưởng Ô gần đây rất tốt, rất hòa hợp, nhưng bọn họ dù sao cũng không hiểu rõ tâm lý của Chỉ tịch Ô.
Do đó, trong lòng ai cũng thấp thỏm không yên, đến trước để tìm một lời hứa hẹn. Sau đó còn có Âu Dương màn, Dương Lăng Vân, Chu Bân… Trương Nhất Phàm nói mọi người chờ một chút, để tôi nghỉ đã. Khi nào đi, tôi sẽ thông báo cho mọi người, mời cả nhà uống một bữa thật sảng khoái.
Vĩnh Lâm có bao nhiêu người như thế, chỉ có Liễu Hải là người chính thức luôn ở bên Trương Nhất Phàm. Hồi đầu, Trương Nhất Phàm cũng không muốn cho Vĩnh Lâm đến, nhưng Vĩnh Lâm lúc nào cũng một lòng một dạ lo cho sự an toàn của Trương Nhất Phàm, thậm chí tình nguyện làm lái xe, để cùng đi theo Trương Nhất Phàm.
Trương Nhất Phàm rất băn khoăn trong lòng, không biết nên nói thế nào với Liễu Hải đây?
Liễu Hải bây giờ không còn như ngày trước nữa, hắn dù gì cũng là một cán bộ cấp Cục phó, đường đường là một Phó cục trưởng. Hơn nữa, công ty của Bạch Khẩn hiện tại cũng ở Vĩnh Lâm, Trương Nhất Phàm vẫn cảm thấy Liễu Hải ở lại đây thì tốt hơn.
Thế nhưng, hắn nhất định phải nói chuyện cẩn thận với Ô Dật Long một lần. Liễu Hải là người ngay thẳng, không biết giở thủ đoạn bao giờ. Từ trước đến nay, hắn luôn một lòng phục tùng, chấp hành mệnh lệnh của Trương Nhất Phàm.
Trương Nhất Phàm không sợ bị đánh trực diện, chỉ sợ bị người khác thọc dao sau lưng, âm mưu quỷ kế, không phải là sở trường của Liễu Hải. Cho nên, hắn quyết định mời Ô Dật Long nói chuyện.
Không ngờ Ô Dật Long cũng có cùng suy nghĩ với hắn, Trương Nhất Phàm còn chưa kịp gọi điện, y đã chủ động tới.
Ô Dật Long bây giờ, thật sự là có ý muốn hối cải, hơn nữa, trong sự phối hợp đối với chính sách của thành ủy, tuyệt đối không tìm ra một sai sót nhỏ nào. Đó là những thay đổi lớn nhất mà Trương Nhất Phàm đã nhìn thấy.
Đây cũng là ý định mà Trương Nhất Phàm đã ngầm quyết định trong bụng. Sauk hi bản thân đi rồi sẽ đề xuất lý do để Ô Dật Long tiếp quản chức vị này. Còn về ý định này có thể thực hiện được hay không, Trương Nhất Phàm không dám chắc chắn. Hắn chỉ biết là phải cố gắng hết sức mình thôi.
Hắn phải tìm cách làm cho Ô Dật Long nhìn thấy được thành ý của hắn. Do vậy vào một ngày, hắn đưa Ô Dật Long đến gặp Thẩm Hoành Quốc, gặp cả Lý Thiên Trụ.
Ô Dật Long cũng không phải kẻ ngốc, hắn tất nhiên hiểu ra dụng ý của Trương Nhất Phàm là đang muốn cất nhắc mình. Cho nên, hắn càng thêm cảm kích, trong lòng hắn càng thấy có thể chấp nhận Trương Nhất Phàm, phục tùng Trương Nhất Phàm. Hắn ngầm hạ quyết tâm, chỉ cần mình còn ở Vĩnh Lâm một ngày, mình sẽ không để cho người của Trương Nhất Phàm chịu oan ức.
Thêm nữa, từ nay bất luận xảy ra chuyện gì, chỉ cần Trương Nhất Phàm cần đến hắn, hắn sẽ quyết không khước từ.
Ô Dật Long quả nhiên là người đàn ông nhiệt huyết. Chẳng trách hắn ở Vĩnh Lâm danh tiếng lẫy lừng, không ai dám không tuân phục. Mà mục đích của Trương Nhất Phàm chính là hàng phục con sư tử đầu đàn này. Bây giờ xem ra, mục tiêu cơ bản đã hoàn thành.
Thấy Ô Dật Long đến tìm mình, Trương Nhất Phàm lập tức đứng dậy:
- Thị trưởng Ô, tôi đang định đi thăm ngài.
Ô Dật Long cười to nói:
- Chẳng phải tôi đã đến rồi sao?
Hai người ngồi xuống, Trương Nhất Phàm hướng về phía phòng thư ký hô:
- Đằng Phi, mang loại trà hảo hạng nhất ra đây.
Ô Dật Long cười lớn nói:
- Ngày nào cũng gặp, ngài khách khí làm gì.
Chờ Đằng Phi mang trà lên xong, Trương Nhất Phàm đang định mở lời mời Ô Dật Long tối ở lại dùng bữa thì Ô Dật Long đã tự mở lời trước, thôi thì để y nói trước vậy, xem y có kế hoạch thế nào.
Không ngoài dự đoán, dự định của Ô Dật Long quả nhiên giống hệt ý của Trương Nhất Phàm, y nói:
- Thư ký Trương, tối nay ngài có rảnh không, chúng ta cùng ăn một bữa đi!
Trương Nhất Phàm nói tôi cũng đang muốn tìm ông, cũng là chuyện này.
Hai người liền cười, vậy được rồi, cứ như thế đi, thời gian ngài định, địa điểm do tôi quyết, Ô Dật Long nói.
Trương Nhất Phàm nhìn đồng hồ:
- Vậy thì bảy giờ tối nay đi!
- Đúng bảy giờ tối tôi sẽ gọi điện cho ngài.
Ô Dật Long cũng không nói gì nhiều, uống vài ngụm trà liền đứng dậy xin phép ra về. Trương Nhất Phàm nhấc điện thoại:
- Liễu Hải, bảy giờ tối đến đón ta.
Tối nay, hắn chủ yếu đi là vì việc của Liễu Hải, tất nhiên phải đưa y đi cùng rồi. Chỉ cần Liễu Hải tới đó thì dù Trương Nhất Phàm không nói, Ô Dật Long trong lòng cũng tất hiểu.
Không ngờ gần hết giờ làm việc, hắn nhận được cuộc điện thoại của Tần Xuyên, y nói Thư ký Trương khi nào có thời gian nhất định phải đến Song Giang một chuyến, có rất nhiều người đang mong chờ hắn tới. Nếu hắn không tới được thì bọn họ sẽ chủ động kéo đến Vĩnh Lâm.
Trương Nhất Phàm muốn đi Song Giang, nhưng hắn lại sợ nhìn thấy Lý Hồng. Rốt cuộc nên hay không nên đi? Trương Nhất Phàm trong lòng rất do dự.
Song Giang là một nhánh lực lượng trên con đường công danh của hắn, ngoài Đông Lâm ra thì chỉ có thành phố Song Giang thôi. Hiện tại, Trương Nhất Phàm thành lập ba khu căn cứ địa của chính hắn. Tần Xuyên, Đoạn Chấn Lâm, Diệp Á Bình… Bọn họ đều là những trợ thủ rất tài năng của hắn, muốn được tiễn biệt hắn trước khi hắn lên đường. Xem ra việc đến Song Giang không thể trốn được rồi.
Hắn chỉ nghĩ, nếu lần này gặp lại Lý Hồng, liệu hắn có lại khống chế không nổi bản thân như trước nữa hay không?