Vợ chồng Lý Trị Quốc đẩy cửa vào, thấy Quan Hán Văn ở đó, Lý Trị Quốc hơi sửng sốt. Quan Hán Văn liền đứng dậy:
- Lý cục trưởng, chị Dương.
Lý Trị Quốc gật đầu, đem thứ trong tay Lý Trị Quốc đặt vào trong cái tủ đầu giường Dương Mễ.
Dương Bích Kiều nhìn Quan Hán Văn, có chút ngạc nhiên mừng rỡ:
- Chủ biên Quan, vất vả rồi!
Quan Hán Văn đâu dám bất cẩn, vội cười theo:
- Tôi cũng vừa đến, vừa đến, chị Dương ngồi đi, ngồi đi.
Dương Bích Kiều nhìn thấy khóe mắt Dương Mễ có nước mắt, còn nói hai người không nói chuyện tâm tình gì, làm cho Dương Mễ khóc rồi này. Cô ấy liền nói:
- Chú và thím nhất định phải đến với nhau, bị chị ngăn lại, sợ bọn chị nhìn thương tâm.
Dương Mễ không nói gì, Lý Trị Quốc đặt đồ xong, hỏi một câu:
- Em đã đỡ chút nào chưa?
Dương Mễ cũng không để ý đến y, làm cho Lý Trị Quốc mặt xám mày tro.
Y nhìn Quan Hán Văn, sắc mặt tỏ ra không hài lòng, lúc ngồi vào ghế, y vô ý phát hiện ra túi nước tiểu dưới giường đã đầy rồi, Lý Trị Quốc liền đứng dậy lấy chậu, Dương Bích Kiều nhìn thấy, trừng mắt:
- Tránh ra, đàn ông tay chân vụng về, để em!
Mặt Lý Trị Quốc nóng lên, y vốn có ý tốt, không ngờ bị vợ nói cho mấy câu, trong lòng rất buồn bực, đứng ở đó có chút xấu hổ. Đương nhiên, chuyện đổ chậu nước tiểu cho em vợ, Dương Bích Kiều đương nhiên sẽ không để chồng làm rồi. Tuy rằng quan tâm Dương Mễ, nhưng trong lòng luôn cảm thấy không thoải mái.
Quan Hán Văn nhìn thấy, liền đi đến:
-Để em, chị Dương.
Dương Bích Kiều thấy Quan Hán Văn chủ động như thế, trong lòng vui vẻ, ngoài miệng nói:
- Thế này sao được? chủ biên Quan, hay là để tôi cho!
- Không sao, cô ấy là bệnh nhân mà, có gì quan trọng hơn chứ, ai chẳng có lúc cần người ta chăm sóc.
Những lời nói này của Quan Hán Văn, lại khiến Dương Bích Kiều rất thích. Cô nhìn Quan Hán Văn mở cái cặp ra, đặt xong cái bô. Không cẩn thận có chút nước tiểu dính vào tay, Quan Hán Văn cũng không để ý, sau khi đặt xong, gã xé tờ giấy lau sạch cái túi, bưng bình nước tiểu vào phòng vệ sinh.
Dương Bích Kiều nhìn ở mắt, thích trong lòng.
Nếu như không nhìn lầm, Quan Hán Văn nhất định thích Dương Mễ, đến kẻ mù cũng nhìn thấy. Dương Bích Kiều biết Quan Hán Văn vẫn chưa kết hôn từ lâu, đã hơn ba mươi rồi, cô ấy chỉ không hiểu, dựa vào năng lực của Quan Hán Văn, tìm một người con gái không khó, tại sao cứ kéo dài không chịu tìm? Tám phần chắc là nhớ Dương Mễ? Dương Bích Kiều thầm nghĩ, tác hợp chuyện này.
Trong lòng Lý Trị Quốc không thoải mái! Ai cũng nói em vợ là một nửa bà xã của anh rể, nhưng thấy Dương Bích Kiều vội như vậy, một nửa này của mình em là không được chia sẻ.
Thấy Quan Hán Văn rửa bô ra, Lý Trị Quốc liền kéo cửa đi ra ngoài.
Dương Bích Kiều nói:
- Chủ biên Quan, thật ngại quá, không ngờ lại để anh làm chuyện này.
Vẻ mặt Quan Hán Văn khiêm tốn, cũng không nói gì, chỉ nhìn Dương Mễ cười. Dương Mễ nhắm hai mắt lại, không phản ứng lại, trong lòng Quan Hán Văn có chút hụt hẫng.
- Chủ biên Quan!
Dương Bích Kiều nhìn Quan Hán Văn, càng nhìn càng thích.
Quan Hán Văn cười thẹn thùng:
- Chị Dương, gọi toi là tiểu Quan là được rồi.
- Được, vậy sao này tôi gọi cậu là tiểu Quan, cậu không để ý chứ!
Dương Bích Kiều nhìn mặt Quan Hán Văn:
- Trong thời đại này, còn có con trai đỏ mặt quả thực là hiếm gặp. Tiểu Quan, cậu thích Dương Mễ à?
Cô ấy không nói còn đỡ, vừa mở miệng, liền giống như một người đàn ông, không ngờ cảm thấy vô cùng xấu hổ. Dương Mễ nghe thấy những lời này, không khỏi hô một câu:
- Chị, đừng nói bậy!
Tuy rằng giọng của Dương Mễ rất bé, nhưng Quan Hán Văn cũng nghe thấy, trong lòng không vui, gã cho tằng Dương Mễ đang cự tuyệt mình. Tuy nhiên, liền tìm được cớ tự an ủi mình, không sao, thực sự yêu một người, chỉ cần cô ấy sống tốt là được.
Tình yêu đích thực, không phải là đạt được, cũng không phải là ở cùng nhau, mà là ở đằng sau, thầm quan sát.
Dương Bích Kiều lại rất thích Quan Hán Văn làm em rể mình, hơn nữa, gã và Dương Mễ lại khá xứng đôi, nhưng cô lại không hiểu, tại sao Dương Mễ luôn không đồng ý? Thấy hai chị em có lời muốn nói, Quan Hán Văn mang đến một ấm trà:
- Em đi đun nước pha trà. Hai chị em nói chuyện đi.
Dương Bích Kiều nhìn gã, cười hi hi gật đầu:
- Được rồi vậy vất vả cho cậu rồi!
Quan Hán Văn lễ phép nói:
- Không sao, không sao.
Đợi Quan Hán Văn vừa đi, tiến lại gần Dương Mễ:
- Cậu Quan Hán Văn này được lắm, đàn ông như thế này hiếm lắm, sao thế? Đã suy nghĩ kĩ chưa?
Dương Mễ thầm thở dài, trong mắt lộ ra một tia thương cảm:
- Chị, sau này không được đùa trò này nữa đâu nhé. Giữa chúng em không được đâu.
Dương Bích Kiều không vui:
- Tại sao không được, trai chưa vợ, gái chưa chồng, có gì là không được chứ, chị làm chủ, kết nối với tiểu Quan.
Dương Mễ thầm nghĩ mình không cẩn thận đã mang thai đứa nhỏ, trong lòng càng nặng nề:
- Đã nói với chị rồi, giữa bọn em không thể.
- Nói bừa, chị thấy cậu ấy rất thích em, trừ khi em…
Đột nhiên, Dương Bích Kiều nghĩ đến lời bác sĩ nói, đứa con của Dương Mễ đã mất rồi, sắc mặt cô ấy liền thay đổi:
- Dương Mễ, chị nói với em này, có phải em là tình nhân của ai rồi không?
Dương Mễ đột nhiên khóc, Dương Bích Kiều tức tối, hóa ra là vậy, đúng là bị mình đoán trúng rồi. Chẳng trách nhiều năm như vậy, Dương Mễ vẫn không lấy chồng, hóa ra là làm tình nhân của người ta, Dương Bích Kiều nhìn cô, tức giận nói:
- Người đàn ông đó là ai? Chị đến tìm gã, có còn thiên lý nữa hay không, người con gái tốt như vậy, không ngờ lại lãng phí nhiều năm thanh xuân!
Dương Mễ không nói, lúc trẻ mình lông bông, phóng đãng vô tri, chẳng trách người khác, ai cũng gánh vác hậu quả mà mình đã phạm phải. Không ai là ngoại lệ, Dương Mễ quơ quơ đầu:
- Đừng nói nữa, em muốn yên tĩnh!
Dương Bích Kiều lại yên lặng:
- Em không nói, chị cũng biết là ai! Hừ --- Chị sẽ đi tìm gã, xem gã nói như thế nào!
Dương Mễ quýnh lên:- Chị biết cái gì? Đừng nói bừa!
Dương Bích Kiều hừ một tiếng:
- Trong lòng chị có sự tính toán! Chị không biết chuyện gì xảy ra, gã lại tốt như vậy, còn đích thân đến thăm em, hóa ra là như vậy. Đúng là không ngờ được, cũng là một tên ngụy quân tử
Dương Mễ có chút chột dạ:
- Chị đang nói ai vậy?
- Em còn muốn lừa chị đến lúc nào nữa? Dương Mễ ơi là Dương Mễ, chị thật sự không ngờ, em lại ngốc như vậy! Lại cam tâm tình nguyện làm tình nhân của người ta. Chị tức chết mất! Chị đi tìm gã!
Nghe nói chị muốn đi tìm người ta, Dương Mễ liền vội vàng, lúc này quằn quại, miệng vết thương lại đau đớn vô cùng:
- Ay
Quan Hán Văn vừa mang nước sôi đến, nghe thấy tiếng kêu thảm của Dương Mễ, liền đặt bình nước xuống:
- Dương Mễ, em không sao chứ?
Mức độ ân cần đó, không kém gì quan hệ tình nhân. Trong lòng Dương Mễ cảm động. Quơ quơ đầu:
- Không sao, không sao!
Lý Trị Quốc cũng nghe thấy tiếng động này, đi từ bên ngoài vào, nhìn thấy Quan Hán Văn quan tâm đỡ vai Dương Mễ như vậy, trong lòng rất không thoải mái.
Dương Bích Kiều khó chịu nói một câu:
- Bảo em kích động, kích động cái gì? Chẳng nhẽ chị có thể giết gã sao?
Lý Trị Quốc hỏi một câu:
- Em đang nói ai đấy?
Dương Bích Kiều liền trút giận lên y:
- Không liên quan đến anh, đàn ông các anh đều không phải là loại tốt đẹp gì.
Lý Trị Quốc rất buồn bực:
- Có liên quan gì đến anh?
- Anh cũng chẳng phải là đồ tốt đẹp gì!
Sự nóng nảy này của Dương Bích Kiều cũng là tính cách, những lúc nóng giận, nhìn thấy ai liền trút giận lên người đó. Lý Trị Quốc còn nói gã hiểu rõ tính tình này của bà xã, trong lòng kinh ngạc, liếc nhìn Dương Mễ nói:
- Em nghỉ ngơi đi, bọn anh đi đây.
Quan Hán Văn ngẩn người ra một lúc, cũng nên đi rồi. Gã muốn ở lại đây, nhưng quy tắc của bệnh viện, phòng bệnh nhân nặng không được ở lại. Y tá giám sát hai mươi bốn giờ?
Dương Bích Kiều cầm túi, đuổi theo Quan Hán Văn:
- Tiểu Quan, tôi nói với cậu một chuyện nhé?
Quan Hán Văn gật đầu:
- Nói đi, chị Dương.
Dương Bích Kiều nhìn Lý Trị Quốc ở đằng sau, nhỏ giọng nói:
- Có phải cậu thích Dương Mễ nhà tôi không?
Quan Hán Văn sửng sốt, ngán ngẩm nói:
- Nếu chị Dương đã nhìn ra rồi, tôi cũng không che giấu nữa, tôi đúng là có ý này, nhưng mà…
- Tôi biết rồi, chỉ cần cậu thích nó, là được rồi, công việc của nó, tôi đi làm
Dương Bích Kiều vỗ ngực.
Quan Hán Văn hơi kích động:
- Vậy thì cảm ơn chị Dương rồi
Tuy nhiên, nó sẽ khôi phục sắc mặt nhợt nhạt nhanh thôi:
- Hay là thôi đi, em cảm thấy trong lòng Dương Mễ có chuyện, chỉ cần cô ấy cảm thấy vui, em không muốn quấy rầy cô ấy.
Dương Bích Kiều suýt chút nữa mắng:
- Cậu ngốc quá, con gái vốn thích nghe những lời ngon tiếng ngọt, cậu dỗ dành nó, thì nó sẽ vui thôi.
Quan Hán Văn gật đầu cảm kích:
- Em sẽ làm hết sức, cảm ơn chị.
Dương Bích Kiều lại thở dài:
- Tiểu Quan, cậu thực sự yêu nó à?
Quan Hán Văn gật đầu chắc chắn:
- Đương nhiên, nếu không thì em đã không đợi nhiều năm như vậy.
Lúc này Dương Bích Kiều mới để lộ chân tướng sự việc:
- Cậu đúng là ngốc nghếch, tôi hỏi cậu, nếu thực sự yêu một người, có phải sẽ có thể tha thứ tất cả không? Cho dù là sai lầm, hay là khuyết điểm?
Quan Hán Văn nghiêm túc nói:
- Nếu như đến điểm này cũng không làm được, vậy còn có tư cách gì nói là yêu nữa! Em biết chị đang định nói gì, thực ra em đã nghĩ từ lâu rồi, cho dù trước kia cô ấy từng làm những gì, em đều không quan tâm. Thật đấy!
Nghe thấy Quan Hán Văn chân thành bày tỏ như vậy, Dương Bích Kiều suýt chút nữa nhảy bổ vào, củ chuối thật, sớm không nói, nếu mà biết cậu là người như thế này, chị đã gả nó cho cậu rồi!
Cô ấy nhìn Quan Hán Văn:
- Được, là một nam tử hán! Hy vọng em có thể nói được làm được!
Lúc chia tay với Quan Hán Văn, Lý Trị Quốc không thoải mái:
- Nói gì thế? Sao mà vui vậy.
- Vui cái con khỉ! Đưa điện thoại cho em!
Mặt Dương Bích Kiều lạnh, hừ, hôm nay em phải dạy dỗ tên mặt người dạ thú này mới được, không ngờ dám đạp hỏng Dương Mễ nhà mình. Dương Bích Kiều là một người tính cách mạnh mẽ, nếu không thì Lý Trị Quốc cũng không sợ vợ như vậy.
Y đưa điện thoại cho vợ:
- Em muốn làm gì?
- Không liên quan đến anh!
Dương Bích Kiều gọi điện thoại:
- Alô, là Trương Nhất Phàm à?