Đổng Tiểu Phàm bắt tay với người Hoa ở hải ngoại, quyên góp mấy trăm triệu, tuy rằng tài khoản công khai không nhiều lắm, trên thực tế các cô gần như ôm hết mọi chi phí cho bệnh dịch. Điều này làm cho Tổng bí thư càng thêm tin tưởng Trương gia, chính mồm Tổng bí thư nói với lão gia, lần này Trương gia các ông không thể không có công.
Dựa vào danh tiếng của Đổng Tiểu Phàm ở thị trường quốc tế, nền kinh tế của Trương gia đã ở địa vị bá chủ, xuôi ngược không còn một tập đoàn tài chính nào có thể chống lại.
Lý Hoa Sơn cũng không cầm được mà thở dài nói
- Đổng Tiểu Phàm này xuất thế ngang trời, rốt cuộc không có ai là đối thủ của Trương gia, chỉ luận về đế quốc kinh tế khổng lồ đã đủ để khiến người trong thiên hạ xấu hổ. Nếu nói tập đoàn tài chính Trương gia phú khả địch quốc, những lời này tuyệt đối không sai.
Đương nhiên, anh ta chỉ chính là trong đại lục, không phải là toàn cầu.
Tập đoàn Hoa Sơn từng huy hoàng nhất thời, chỉ dùng mấy trăm triệu đã được xưng là giàu có nhất đại lục, thời gian ngắn ngủi không đến mười năm, bọn họ đã thành người để cho người ta kê chân.
Lý Hoa Sơn cảm thán nói, nếu nói năm đó thua dưới tay Hà Tiêu Tiêu, còn có thể nói cô không dùng võ mà thắng, như vậy hiện tại tại tập đoàn Hoa Sơn trong mắt người ta đã không đáng đề cập tới.
Nếu không phải là Đổng Tiểu Phàm đang khởi động hạng mục ở Trung Đông, tài chính của cô có thể càng thêm dư dả một chút. Với tình hình đó, trước hết cô thu mua tập đoàn AnBuffet, tiếp theo lại đầu tư hạng mục Trung Đông, có thể xuất ra hơn hai mươi tỷ nhân dân tệ tiên vốn cũng hạn chế về tiền vốn đi nhiều.
Tuy nhiên, nghe nói tổ quốc gặp nạn, cô không thể từ chối quyên góp..
Tình hình bệnh dịch vừa qua khỏi, tổ quốc to lớn lại khôi phục dáng vẻ bừng bừng sức sống, trên đường đã không còn những người đeo khẩu trang. Các siêu thị, cửa hàng lớn và nhiều dịch vụ hàng hóa khác đang dần hoạt động bình thường trở lại, nhà ga bến tàu, tất cả đều khôi phục vẻ bình thường, không còn nhìn thấy những cảnh sát có vũ trang và quan đội nữa, cũng không cần đăng ký với bọn họ mà có thể tự do tự tại bước đi trên những phố lớn ngõ nhỏ.
Trương Nhất Phàm lại quay về tỉnh thành, không khí đều thay đổi, cảm thấy như gánh nặng trên người giống như được dỡ xuống, vô cùng thư thái. Giống như trước đó vài ngày, bất luận đi đến đâu cũng ngửi thấy mùi khử độc, làm người ta buồn bực.
Hiện tại nhà xưởng quay lại làm việc, trường học học sinh tiếp tục lên lớp, một vài khu vui chơi giải trí cũng mở cửa trở lại, thành phố trở lại cảnh phồn vinh vốn có. Nhớ rõ trước đó không lâu, trên TV vẫn phát một số hình ảnh như trò đùa châm biếm.
Bởi vì tình hình bệnh dịch ảnh hưởng, trên đường lớn tất cả đều là người đeo khẩu trang, ngay cả khi buổi tối vợ chồng muốn đi bách bộ cũng đều phải đeo khẩu trang, kết quả đến khi về nhà mới phát hiện kéo sai chồng của người khác.
Chuyện cười đó tuy hoang đường, nhưng có thể nói rõ tình hình bệnh dịch lúc đó, mọi người đều có không khí khẩn trương.
Sự căng thẳng qua đi, tất cả mọi người ở đây đều trong cảnh không ngày không đêm làm việc suốt mấy tháng qua, bởi vậy, tháng này đem đến những ngày nghỉ dài ọi người.
Trong một tuần của kỳ nghỉ, vừa vặn trùng với hai lần Chủ Nhật, như thế tính ra, liền có mười một ngày nghỉ. Thời gian mười một ngày qua, Trương Nhất Phàm còn chưa nghĩ ra, vừa mới tan họp lại nhận được điện thoại của Hồ Lôi.
Hồ Lôi sau khi khai thác mỏ ở Vĩnh Lâm, anh ta vẫn rất ít khi lộ diện, dù sao cũng đã lớn như vậy, anh ta không có khả năng lại giống cái vẻ cà lơ phất phơ như trước kia, cũng là một nhân tài buôn bán không tồi, chỉ có điều đại đa số thời điểm, anh ta đều là loại không chút để ý đến bộ dáng. Nhìn qua hi hi ha ha, kỳ thật cũng là đang giả ngu.
Hồ Lôi từ Vĩnh Lâm quay lại, mời Trương Nhất Phàm buổi tối ăn cơm, hai người tụ họp. Trương Nhất Phàm nghe nói không có người khác, liền bảo anh ta gọi thêm Liễu Hồng.
Liên tục mấy tháng chiến đấu vất vả, Trương Nhất Phàm thầm nghĩ muốn ngủ ngon một giấc, nhưng Hồ Lôi lại gọi, hắn quyết định vẫn nên đi gặp mặt một chút xem sao. Dù sao hai người cũng chừng ba bốn tháng không có gặp mặt, thứ nhất có thể hiểu thêm một chút chuyện của Vĩnh Lâm, thứ hai là có thể nói chuyện xưa.
Dù sao Trương Nhất Phàm cũng không có nơi nào ăn cơm, chỗ của Liễu Hồng lâu lắm cũng không tới, trong khoảng thời gian này luôn ăn cơm ở căn tin. Buổi tối không có người ngoài, Hồ Lôi chỉ mang theo Băng Băng đến.
Đã lâu không nhìn thấy Băng Băng, nhưng cô ngày càng phát ra vẻ phong tình mê người của người thiếu phụ, cùng so sánh với Liễu Hồng, lại là một kiểu dáng dấp. Liễu Hồng lẽ ra không đến, Trương Nhất Phàm lại gọi cô, cô không tiện từ chối.
Sự việc lần trước, Liễu Hồng trong lòng cảm thấy mang đến cho Trương Nhất Phàm thêm phiền toái, bởi vậy, cô càng trở lên cẩn thận.
Sau đó, Liễu Hồng cũng luôn sợ Băng Băng phát hiện ra quan hệ của mình và Trương Nhất Phàm, bởi vậy, biểu hiện rất thản nhiên.
Nhưng Băng Băng biết Liễu Hồng đảm nhiệm chức giám đốc quản lý quỹ Phàm Phàm, quỹ Phàm Phàm là sản nghiệp của Đổng Tiểu Phàm sau khi tiếp nhận Iomega, chuyện này mọi người đều biết.
Nhìn thấy Liễu Hồng, Băng Băng liền thân thiết kéo tay cô ấy, nhìn một thiếu phụ lúc trước từ nông thôn đi ra, nay nghiễm nhiên thành cô gái có sức hấp dẫn mê người nhất trong thành thị, Băng Băng liền pha trò cười.
- Anh Nhất Phàm, chị họ càng ngày càng đẹp mê người, đây chính là công lao của anh đó!
Lời nói này khiến hai người đều sửng sốt, Liễu Hồng đột nhiên đỏ mặt, Trương Nhất Phàm cũng hơi ngượng ngùng, còn nói Băng Băng thì biết cái gì. Hắn liền nhìn về hướng Hồ Lôi, Hồ Lôi vô tội lắc lắc đầu, về chuyện hắn và Liễu Hồng, Hồ Lôi một câu cũng không lộ ra.
May mắn là câu sau của Băng Băng, rất nhanh khiến hai người bình thường trở lại. Băng Băng nói,
- Lúc trước nếu không có anh Phàm đưa theo chị từ thị trấn Liễu Thủy tồi tàn kia đến đây, chỉ sợ chị đã là thiếu phụ luống tuổi có một chồng rồi, nào được như ngày hôm nay.
Hai người đều hít một hơi thật dài, giống như thoát khỏi địa ngục vậy, chỉ có điều trên mặt vẫn còn tia xấu hổ.
Lúc trước, Trương Nhất Phàm và Băng Băng đều khuyên Liễu Hồng đến thành phố mở một cửa hàng gì đó, Liễu Hồng liền như thế này đi ra khỏi thị trấn Liễu Thủy. Từ nay về sau thay hình đổi dạng, thành nhân vật hiếm có bên người Hà Tiêu Tiêu. Nhưng quan hệ của cô và Trương Nhất Phàm, lai khó làm người khác biết.
Trương Nhất Phàm trong lòng thầm nhủ, người hãy cứ không thể có quỷ! Nếu người ta không rõ chân tướng tùy tiện nói, đều sợ đến mức bán sống bán chết.
Khi hắn nhìn Liễu Hồng, Liễu Hồng cũng đang nhìn hắn, hai người ngượng ngùng mỉm cười, Liễu Hồng mượn cơ hội nói:
- Đúng thế, Chủ tịch tỉnh Trương đều là ân nhân của tôi và Liễu Hải.
Hồi Lôi nói:
- Chị em hai người nói chuyện, chờ một lát ăn cơm xong, tôi và anh Phàm muốn đi tắm rửa một cái, rồi đi mát xa, hai người tự quay về đi!
Băng Băng nói,
- Anh lại muốn làm gì? Chuyện ở Song Giang em còn chưa tính sổ với anh, không có Tiểu Phàm, anh đừng có làm hỏng anh Nhất Phàm.
Hồ Lôi nói:
- Em đừng có nghe bóng nghe gió được không, anh Phàm hiện tại đường đường Phó chủ tịch tỉnh, cùng anh ta ở một chỗ chỉ có một khả năng thôi? Đầu óc không chịu nghĩ, thật không muốn mắng em, đồ ngực to não ngắn.
Băng Băng liền đứng lên,
- Em ngực to như nào nữa? Anh là tên vô lương tâm. Không có em, chuyện ở Song Giang ai giúp anh xử lý? Chỉ bằng đứa tiểu y tá kia sao?
Băng Băng hét vào tai Hồ Lôi, Hồ Lôi liền ngoác miệng cười,
- Đừng kích động, đừng kích động, anh Phàm và chị Liễu Hồng vẫn còn đang ở đây.
Băng Băng lúc này mới buông tay, hừ một tiếng, hướng về phía Trương Nhất Phàm nói:
- Anh Nhất Phàm, anh là huynh đệ của anh ta, quản cho tốt người này, quá xấu xa rồi. Lúc trước khi gặp chuyện không may, dọa chúng ta thành cái dạng gì? Bây giờ còn dám ăn chơi đàn đúm, chết cũng không hối cải, đi hái hoa ngắt cỏ, tức chết tôi.
Cô còn nói,
- Về sau chỉ cần không cùng anh ở một chỗ, anh ta đi đến đâu em cũng đi theo.
Hồ Lôi liền gắp miếng thịt nhét vào miệng cô,
- Ăn cơm đi, một miếng thịt to như vậy cũng không làm em ngừng lại được.
Băng Băng trợn trừng mắt, đưa tay xuống dưới bàn, Hồ Lôi liền thảm thiết kêu rồi đứng lên.
Nhìn Trương Nhất Phàm và Liễu Hồng liên tục lắc đầu, anh ta phát hiện gần đây Băng Băng ghê gớm lên rất nhiều, rất xứng danh với danh hiệu bà la sát. Ăn cơm, Hồ Lôi ước Trương Nhất Phàm đi thả lỏng một chút, Trương Nhất Phàm lại lắc đầu, đi một mình.
Liễu Hồng sợ Băng Băng nhìn ra cái gì, tự nhiên cũng không dám ở cùng một chỗ với Trương Nhất Phàm, sớm lái xe rời khỏi. Nhưng Băng Băng vẫn tò mò hỏi Hhồ Lôi,
- Anh nói chị họ và anh Phàm có thể không?
Hồ Lôi lập tức trừng mắt nhì,
- Loại việc này em ít mở miệng một chút, anh Phàm hiện tại là ai, chị Liễu Hồng tuy xinh đẹp gợi cảm, so với anh không khác lắm, nhưng so với anh Phàm thì…
- Hồ Lôi chết tiệt ---
- A---
Anh ta còn chưa nói xong, lỗ tai đã bị Băng Băng nhéo, trong xe lại là một trận thét chói tai. Tuy nhiên, náo loạn thì náo loạn, ầm ĩ thì ầm ĩ, hai người vẫn tốt như vậy. Hồ Lôi còn thật sự nói:
- Về sau ngàn vàn lần đừng nói những lời này, nghĩ cũng không được nghĩ. Nếu chẳng may bị người có dụng tâm nghe được, cẩn thận họa là từ miệng mà ra!
Băng Băng nói,
- Em chính là nói với anh một chút, cảm giác chị họ là lạ.
Hồ Lôi nói:
- Có lẽ chị Liễu Hồng có ý tứ đối với anh ấy, nhưng anh Phàm là thân phận gì, em có thể không biết? chị Liễu Hồng đã từng kết hôn, còn sinh con rồi, em nói có khả năng không?
Băng Băng bị hù dọa,
- Anh nói cũng đúng!
Trương Nhất Phàm rời khỏi khánh sạn, một mình lái xe đi ra ngoài, Liễu Hồng gọi điện cho hắn, hỏi hắn muốn đi đâu? Trương Nhất Phàm nói, chỉ đi dạo một chút.
Khoảng thời gian này rất áp lực, hắn muốn thả lỏng một chút, lại nhất thời không nghĩ ra nơi muốn đi. Liễu Hồng thân là người phụ nữ tỉ mỉ, cô cũng không hỏi nhiều, Trương Nhất Phàm liền một mình lái xe, đi dạo một cách không mục đích.
Vô tình, lại đi tới bờ song Tương Thủy, nơi từng cùng Lý Hồng lãng mạn.
Hôm nay trăng sáng như gương, ánh kim nhiều, hai bờ song Tương Thủy giống như phủ thêm một cảnh tượng ánh trăng mờ ảo như thơ như họa.
Trương Nhất Phàm đi xuống, xa xa nhìn đến bên bờ song, có một thân ảnh đang ngồi.
Ánh trăng như nước chảy bình thường, lẳng lặng lưu lại trên những mảnh câu cỏ, người kia ngồi an vị dưới ánh trăng, như tiên trong bức tranh.