Điện thoại của Ninh Thành Cương y cũng không dám gọi, nhưng anh ta tin chắc rằng, Ninh Thành Cương sẽ không bạc đãi mình. Tuy ban đầu kế hoạch này là do anh ta nghĩ ra, dù sao thì việc này cũng đã được Ninh Thành Cương đồng ý.
Mà lúc này Ninh Thành Cương cũng sợ hãi như chim thấy cung gặp cành cong cũng sợ, nếu như Ngô Dũng sa lưới, dựa vào khả năng của mình thì cũng không vớt vát được, bởi vì trong tỉnh đã nhúng tay vào, Lý Thiên Trụ không có thể dễ bỏ qua như vậy.
Duy chỉ có một cách, chính là để Ngô Dũng biến mất. Trên thế gian này cách để một người biến mất rất nhiều, rốt cuộc phải làm như thế nào mới không để bị người khác nghi ngờ? Ninh Thành Cương vắt nát óc vẫn không nghĩ ra cách nào khác.
Buổi chiều, khi Trương Nhất Phàm triệu tập ông ta đến phòng làm việc, ông ta nghe được tin này, lập tức đập bàn phẫn nộ rống lên:
- Cái tên Ngô Dũng này, thật là thái quá mà! Chết chưa đền hết tội!
Bây giờ Ninh Thành Cương vẫn chưa hiểu, lúc ấy tại sao lại nhanh trí, oai phong lẫm liệt như vậy, tin rằng sẽ lừa được Trương Nhất Phàm. Sau khi về đến nhà, ông ta liền suy nghĩ chuyện này.
Kế hoạch bây giờ là chỉ có thể ở nhà chờ đến cùng, để một mình Ngô Dũng đến tìm ông ta.
Ninh Thành Cương lấy từ trong ngăn kéo ra một cái di động, đây là kinh nghiệm có được nhiều năm cho tới nay của ông ta, dãy số này chỉ một mình Ngô Dũng biết được, trong thời điểm quan trọng, Ngô Dũng sẽ gọi vào số này.
Đặt di động lên bàn, Ninh Thành Cương ngồi ở đấy, trơ mắt nhìn chằm chằm vào cái di động này.
Cuối cùng cũng reng reng, chiếc di động trên bàn đổ chuông, âm thanh có chút nhói tai, Ninh Thành Cương cầm lại, để bên tai không nói gì:
- Bí thư Ninh, tôi là Ngô Dũng, bây giờ phải làm sao đây, cho tôi một chỉ thị đi!
- Anh đi làm một tài khoản mới, đổi số điện thoại mới, tôi gửi một khoản tiền qua cho anh, có thể chạy bao xa thì chạy bao xa, bất cứ lúc nào cũng chú ý điện thoại của tôi.
- Bây giờ tôi chạy không được nữa!
- Vậy anh ở đâu?
- Tôi không dám ở trong thành phố, đang trong một buồng điện thoại công cộng của một thị trấn.
- Vậy anh lập tức đi làm thẻ, ngày mai gọi cho tôi.
Sau khi gác máy, Ninh Thành Cương bình tĩnh hơn. Chỉ cần Ngô Dũng không rơi vào tay cảnh sát thì sẽ không sao, nhưng dường như tên tiểu tử này cũng thông minh, không ngờ là không để lộ địa điểm của anh ta với mình.
Thời gian còn sớm, sắc mặt Ninh Thành Cương khá lên rất nhiều, từ thư phòng đi ra, ông ta nói một tiếng với bảo mẫu liền đi ra cửa.
Mà lúc này, Trương Nhất Phàm vẫn chưa tan sở, lặng lẽ nghe báo cáo của Diệp Á Bình, họ đã phát lệnh truy nã trên toàn thành phố. Nhưng ai cũng không thấy qua bóng dáng của Ngô Dũng, tên tiểu tử này đi đâu rồi?
Diệp Á bình đều đã tiến hành theo dõi điện thoại nhà và di động của Ninh Thành Cương, vẫn không phát hiện được liên lạc nào giữa ông ta và Ngô Dũng, mà di động của Ngô Dũng, từ đó đến giờ vẫn khóa máy.
Chẳng lẽ hướng điều tra phá án của mình sai rồi, chuyện này không liên quan đến Ninh Thành Cương hay sao? Diệp Á Bình có chút nghi ngờ.
Trương Nhất Phàm cũng đang nghĩ đến vấn đề này, không thể như vậy, nếu chỉ nhìn từ động cơ của việc này, cũng không phải chuyện Ngô Dũng có thể làm được. Anh ta bôi nhọ nhà nước, ra sức ngăn cản việc chấp hành phương án cải cách nhà giáo có công, không có một chút ích lợi gì với anh ta. Vấn đề này đến thằng ngốc cũng biết, nếu anh ta đã không có động cơ này, giải thích duy nhất chính là làm theo lệnh người khác.
Ninh Thành Cương là một Phó Bí thư Thành ủy, không nắm chắc được đầy đủ chứng cứ, Trương Nhất Phàm nhất định sẽ không đụng vào ông ta, cũng không thể đụng vào ông ta. Chỉ cần một ngày Ngô Dũng không sa lưới, Ninh Thành Cương lại thêm một ngày bình an.
Đã báo cáo lên tỉnh, nhiều lắm ông ta chỉ thêm một tội là thiếu đôn đốc kiểm tra, lãnh đạo ở tỉnh sẽ có ấn tượng không tốt với ông ta. Trừ những điều này, chắc không đến nỗi để ông ta ngồi tù.
Suốt một buổi tối, bốn người Trương Nhất Phàm và Diệp Á Bình, còn có Tần Xuyên và Lý Vĩ, đợi trong phòng làm việc đến mười hai giờ, cũng không có tin tức gì từ cảnh sát truy bắt.
Trương Nhất Phàm nhìn đồng hồ:
- Hôm nay cứ về trước đi! Cục trưởng Diệp, nhất định phải tiếp tục làm cho chắc chắn, đầy dủ chu đáo việc này. Tội Ngô Dũng không đáng chết, anh ta không thể nghĩ đến đường cùng, chỉ cần lưu ý nhiều hơn, có lẽ sẽ phát hiện ra manh mối.
Diệp Á bình rất rõ, cho dù Ngô Dũng sa lưới, cũng sẽ không bị xử bắn. Nhiều lắm cũng chỉ phạt vài năm, bởi vậy, khả năng Ngô Dũng tự tìm đến cái chết là rất ít, hoặc là tìm cách rời khỏi thành phố Song Giang đi đến nơi khác.
Đối phó với tội phạm bỏ trốn, Diệp Á Bình đã có kinh nghiệm, mọi con đường của thành phố Song Giang đều đã bị phong tỏa, chỉ cần Ngô Dũng không chạy trốn trước khi Chủ tịch tỉnh Lý đến, anh ta sẽ không thoát khỏi thành phố Song Giang.
Nhưng cô cũng phải đề phòng, nếu chẳng may có người có ý đồ hiểm ác, đến giết người diệt khẩu, tình hình sẽ rất khó nói. Vì vậy, cô lại dặn dò Hà Kiện lần nữa, tăng cường chú ý.
Sau khi mọi người mở một cuộc họp nhỏ xong, đều tự giải tán đi. Tần Xuyên vẫn theo thói quen đưa Bí thư Trương lên lầu, vì không còn sớm, Trương Nhất Phàm cũng không gọi anh ta và Lý Vĩ lên ngồi một chút.
Về đến nhà, Đổng Tiểu Phàm vốn đã ngủ, nghe thấy tiếng động ngoài phòng khách, cô mặc áo ngủ đi ra ngoài:
- Anh về rồi à? Nghe nói thư ký của Ninh Thành Cương là Ngô Dũng đã âm thầm tính kế chuyện gì?
Đổng Tiểu Phàm cũng nghe nói rồi, cô biết Trương Nhất Phàm sẽ vì việc này mà điều tra suốt đêm, khiến cho bản thân mệt mỏi đến không chịu nổi.
Cô từ trong phòng lấy ra khăn mặt và áo lót:
- Tắm trước đi!
Trương Nhất Phàm nhận lấy:
- Em chưa ngủ sao?
- Ngủ không được, đợi anh đấy.
Đổng Tiểu Phàm cười mờ ám, khiến cho Trương Nhất Phàm trong lòng thấy ấm áp, ôm lấy Đổng Tiểu Phàm hôn môt cái:
- Anh đi tắm đã.
Vừa vào phòng tắm, mở vòi nước, tiếng của Đổng Tiểu Phàm từ phòng khách vọng lại:
- Chị Liễu Hồng mới qua đây, chị ấy gọi điện mãi cho Hồ Lôi mà không được, anh biết anh ta ở đâu không?
Trương Nhất Phàm đang tắm, thuận miệng trả lời:
- Hành tung tên tiểu tử ấy bất định, anh cũng lâu rồi không gặp cậu ấy.
Vẫn là từ ngày ấy, khi Hà Tiêu Tiêu đang chuẩn bị về Tỉnh Thành, hắn gặp anh ta trên đường.
Ngày đó Hồ Lôi đang dẫn theo một cô gái, hai người ngồi trên xe vừa nói vừa cười, không ngờ đến mình lướt qua cậu ta cũng không phát hiện ra.
Tắm xong đi ra, Đổng Tiểu Phàm ngồi trên giường đọc sách, Trương Nhất Phàm quăng khăn mặt đi, chỉ mặc một cái quần lót. Cơ thể rắn chắc và làn da sẫm màu, nhìn Đổng Tiểu Phàm mỉm cười.
- Mau qua đây!
- Để làm gì?
Trương Nhất Phàm ngồi trên giường, Đổng Tiểu Phàm nhào đến ôm lấy hắn, một khuôn mặt mềm mại không ngừng cọ vào lồng ngực Trương Nhất Phàm. Khi đưa tay ra ôm lấy vợ yêu, vô tình chạm vào ngực của cô, ý? Không ngờ không có cái đấy? ? ? Trương Nhất Phàm hiểu ra, bà vợ nhỏ muốn thân mật với mình, bình thường, chỉ cần Đổng Tiểu Phàm không mặc áo lót, thì có nghĩa tối hôm nay sẽ có chuyện.
Bây giờ Tiểu Thiên Vũ đã cai sữa, phía trên của Đổng Tiểu Phàm bắt đầu hồi phục lại hình dạng hoàn mỹ như trước kia. Chạm vào chỗ ấy, không ngờ một mảng mềm mại động lòng người, khiến cho người khác yêu thích đến nỗi không muốn buông tay ra.
Tối nay Đổng Tiểu Phàm không biết bị làm sao, cư xử có chút đặc biệt, cô chủ động đẩy Trương Nhất Phàm xuống, tự leo lên hôn người đàn ông này.
Khoảng thời gian này luôn bận rộn với những chuyện này, đối với Trương Nhất Phàm, những chuyện này không nên xảy ra, nhưng vẫn cứ xảy ra rồi. Có những chuyện rõ ràng là có ý tốt, nhưng có người vẫn không muốn, trăm phương nghìn kế muốn phá hỏng.
Vì muốn xét xử vụ án hối lộ giáo viên, lộ ra chế độ mời đảm nhiệm chức vụ cho giáo viên có công, chuyện này chưa xong, khi mọi người đang tranh luận không nghỉ thì lại có một vụ án nhảy lầu. Chuyện này nối tiếp chuyện kia, Trương Nhất Phàm sao còn tâm trạng nghĩ đến chuyện vui vẻ trên giường của nam nữ chứ?
Sự chủ động của Đổng Tiểu Phàm, đã khơi dậy hứng thú của hắn, nghĩ lại, hai người thật sự cũng lâu rồi không đoàn tụ, hơn nữa sau khi Đổng Tiểu Phàm trở về, bản thân luôn ở giữa những chuyện này.
Cũng khoảng một tháng rồi không có mùi vị phụ nữ, trở nên chủ động đầy khiêu khích, Đổng Tiểu Phàm đã hoàn toàn bỏ đi vẻ ngượng ngùng trước đây, cũng không biết cô học được một chút kỹ xảo ở đâu, không ngời lại dùng lưỡi hầu hạ mình, rất thoải mái.
Trương Nhất Phàm kì lạ nhìn cái đầu đĩa đối diện, phía trên còn sáng đèn, cái gì, hóa ra bà vợ nhỏ một mình ở nhà xem thứ không nên xem, chẳng trách.
Trong nhà có mấy đĩa “Kim Bình Mai”, là từ Hongkong mang về, trước đây Trương Nhất Phàm không biết, sau này Đổng Tiểu Phàm xấu hổ nói với hắn, Băng Băng cho cô một quà tặng rất kì lạ.
Kết quả buổi tối hai người cùng mở coi, là một bộ “Kim Bình Mai” bản gốc, biểu hiện của Dương Tư Mẫn làm cho Đổng Tiểu Phàm được mở rộng tầm mắt, hóa ra phụ nữ còn có thể như vậy? ? ?
Nguyên nhân Băng Băng tặng cái đĩa này cho Đổng Tiểu Phàm, thì ra là Đổng Tiểu Phàm hỏi cô ta, rốt cuộc là dùng mánh khóe nào để làm xiêu lòng trái tim của một công tử đào hoa như Hồ Lôi. Thế là Băng Băng khá thần bí tặng cho cô cái này, muốn cô học hỏi kĩ hơn.
Mới đầu Đổng Tiểu Phàm rất xấu hổ, vì là lần đầu tiên thưởng thức cùng Trương Nhất Phàm, hai người xem xong thứ này, cảm xúc dạt dào. Chẳng qua là cảm xúc của Đổng Tiểu Phàm xuất phát từ sâu trong lòng, mà Trương Nhất Phàm thì lại giả vờ.
Trước kia khi còn đi học, đi cùng bọn Hồ Lôi, đồ chơi nào mà chẳng thấy qua? Trừ người thật biểu diễn, cái gì mà phim cấp ba, phim A, có mật mã hay không, hắn đều xem nhiều rồi.
Ở cùng bà vợ nhỏ, hắn giả vờ quay lại thời trong sạch.
Quả nhiên, tối hôm đó rất đặc biệt.
Đổng Tiểu Phàm ở nhà rảnh không có gì làm, bà nội đã bế con đi ngủ từ sớm, cô đợi Trương Nhất Phàm trở về, không ngờ vô tình lôi ra cái đĩa cất giấu như vật quý giá này, không kìm nổi lấy ra thưởng thức một chút.
Cái thứ đồ chơi này, lúc xem rất dễ bị mê hoặc, cô mới xem một chút, Trương Nhất Phàm đã về.
Tối nay Trương Nhất Phàm lại hưởng thụ một cách thức mới mẻ, sau khi hai người thỏa thích giải phóng thứ dục vọng này, yên lặng nằm trên giường.
Trương Nhất Phàm phát hiện, vợ mình có cố gằng phóng túng như thế nào, cô cũng không học được kiểu điên cuồng của Lưu Hiểu Hiên và Thẩm Uyển Vân hai người họ. Hơn nữa, một người ngây thơ, dáng vẻ không thể giả vờ quyến rũ được. Tuy nhiên, Trương Nhất Phàm lại thật lòng thích vẻ ngại ngùng xấu hổ của bà vợ nhỏ.
Vuốt ve cơ thể trắng đẹp như ngọc của vợ yêu, Trương Nhất Phàm có cảm giác không muốn buông tay thứ tình yêu này. Hắn cảm kích trong lòng, ông trời đã cho mình quá nhiều quá nhiều báu vật, từ Hà Tiêu Tiêu đến Thẩm Uyển Vân, rồi đến Đổng Tiểu Phàm và Liễu Hồng, còn có Lưu Hiểu Hiên, mấy người phụ nữ này, đều là tuyệt phẩm cả. Duy nhất có Ôn Nhã tiếp xúc với mình ít nhất, lại là một mùi vị khác.
Chẳng qua là giao ước giữa hắn và Ôn Nhã không giống với người khác, Ôn Nhã thích cảm giác gió mùa thu và ngọc gặp nhau, không cần phải cố ý hẹn ước, cũng không cần cố ý theo đuổi, tùy duyên số mà quyết định, tùy duyên số mà đến.
Đấy là yêu cầu của Ôn Nhã, và cũng là tình yêu mà Ôn Nhã theo đuổi, cô không hy vọng tình cảm này sẽ trở thành gánh nặng của hai người. Ôn Nhã nói, ngày nào em đi rồi , rời khỏi rồi, anh cũng đừng cảm thấy mất mát, bời vì chúng ta vốn không thuộc về nhau.
Sự chia tay của ngày hôm nay, chỉ là để làm nền cho cuộc gặp gỡ ngày mai. Em không cần anh chịu trách nhiệm, anh cũng đừng gây sức ép cho em.
Ôn Nhã là Ôn Nhã, mãi mãi tự nhiên như vậy.
Sau khi hai người ân ái, đột nhiên Đổng Tiểu Phàm hỏi một câu:
- Anh thật sự không biết Hồ Lôi ở đâu? Băng Băng cũng gọi mấy cuộc điện thoại rồi, không tìm thấy, sốt ruột muốn chết!
Trương Nhất Phàm bỗng không nói gì, hắn nhìn thấy Hồ Lôi và một cô gái ăn chơi trác táng. Chỉ lờ mờ trả lời:
- Ngủ đi, cậu ta còn giỏi hơn cá chạch, không sao đâu.