Tống Vũ Hà làm sao mà không hiểu được suy nghĩ của ông ta? Liền từ chối ngay tại chỗ. Cái tên háo sắc làm liều này đến chị dâu họ cũng dám động đến. Nghĩ tới Phương Tấn Bằng đầu chẳng có mấy cộng tóc, cô thật sự muốn tìm vật gì đó kẹp nó dẹp lép.
Tên này thứ nhất là không đẹp trai, hai là không có quyền thế. Ngoài trừ cái đầu linh hoạt, hay nảy ra những ý đồ quỷ quái ra, thật sự nghĩ không được gã có ưu điểm gì.
Phương Tấn Bằng không cam tâm.
- Tổng giám đốc Lư nói muốn cảm ơn cô, cùng ăn cơm trưa sau đó đi đánh mạt chượt.
Gã ta biết Tống Vũ Hà cũng giống như những bà vợ ông lớn, ngoài trừ việc thích chưng diện còn có sở thích xát mạt chượt.
Đến buổi trưa, chuẩn bị được tan ca. Tống Vũ Hà nghe ra được tình ý ẩn khuất, nếu đã là Lư Khoái Phi mời khách, không thiếu được một chiếc phong bì thật lớn. Tống Vũ Hà nghĩ một lúc liền gật đầu đồng ý.
Đàn ông và đàn bà có rất nhiều chỗ không giống nhau. Điểm tương đồng duy nhất là không có nhiều sức miễn dịch với tiền tài. Tống Vũ Hà tuy rằng không thiếu cái gì, nhưng cô ta vẫn có thói quen tích tiền.
Hơn nữa lần đấu thầu này, cô ta kiếm được không ít. Theo đánh giá thận trọng của Hồ Lôi ít nhất cũng là bảy con số.
Buổi trưa mấy người ăn cơm tại Đinh Hạo Thiên của làng chài Bắc Hải. Nói rõ trước là sau khi ăn xong cơm cùng đến khách sạn Hải Thiên đặt một phòng đánh bài.
Ngồi đó ngoài Phương Tấn Bằng, Lý Tông Hán, Cừu Cương , còn có Lư Khoái Phi với Yến Yến.
Hiện tại, Lư Khoái Phi dưới sự đeo bám của Yến Yến cuối cùng lấy được thân phận hợp pháp, hai người làm đăng ký kết hôn, được xứng danh là bà hai có chứng nhận đoàng hoàng. Lư Khoái Phi cũng không muốn bày tiệc rượu, chỉ gọi vài người có quen biết cùng ăn bữa cơm, việc này coi như là xong.
Mà Lư Khoái Phi gần đây thích đi cùng bọn Lý Tông Hán, Yến Yến ban đầu còn cảm thấy ngại ngùng, lâu dần cũng thành quen. Cơm nước xong, mấy người liền tới phòng trong khách sạn Hải Thiên, Phương Tấn Bằng lặng lẽ đưa cho Tống Vũ Hà một tấm thẻ ngân hàng.
Tống Vũ Hà cũng không khách khí, thuận tay nhét luôn vào trong túi.
Cả một buổi chiều, Tống Vũ Hà ở trong khách sạn chơi mạt chượt cùng bọn họ, mà Phương Nghĩa Kiệt mấy ngày nay đều bận họp hành. Hơn nữa hội nghị chiều nay tương đối quan trọng, một số cán bộ cấp Cục đều phải tham gia.
Thực ra, mở hội nghị như thế này, trừ 11 ủy viên thường vụ lớn có quyền lên tiếng, những người khác chẳng qua là mang đôi tai đến nghe. Chịu khó một chút thì ghi nhớ vài dòng, lười một chút thì tranh thủ thời gian trong hội nghị, làm một giấc cho xong.
Chẳng qua hội nghị hôm nay rất quan trọng, Trưởng ban thư ký Tần đang mang đến một chồng tư liệu cao ngất tiến vào, trong lòng mọi người đều nghĩ, xem ra lại phát văn kiện gì đây.
Ngay lúc mọi người khe khẽ nói nhỏ, rỉ tai thì thầm, Bí thư Trương xuất hiện đúng giờ ở trước cửa hội nghị. Trong phòng hội nghị lập tức lặng ngắt như tờ, như một đám học sinh ngồi đó cung kính.
Lý Vĩ Thư ký chuyên trách của Bí thư Trương đang phát văn kiện cho mọi người. Phần văn kiện này chỉ là sơ thảo, hội nghị hôm nay chủ yếu là tiến hành nghiên cứu thảo luận về vấn đề này.
Tuy nói là tham thảo, thực ra đã việc sớm được quyết định trước rồi, Trương Nhất Phàm chẳng qua là thông báo cho mọi người thôi.
Phương Nghĩa Kiệt nhận được văn kiện này, sắc mặt tối sầm lại. Ông ta nhìn thấy điều khoản phía trên, nhất là những điều khoản nhằm vào khu quy hoạch mới, mỗi khoản như một con dao sắc nhon, từng dao từng dao đâm thẳng vào tim ông ta.
Chữ viết trên văn kiện, dường như ngưng lại biến thành một chậu máu miệng cực lớn, ra sức hướng về ông ta cười nhạo. Tống Vũ Hà đang ở trên bàn mạt chượt bị gọi về, cô vội vàng đến hội trường trước một phút trước khi Bí thư Trương bước vào cửa. Nhìn đến những điều khoản nhằm vào đất cấm đầu cơ, giao dịch phi pháp trong văn kiện.. còn có cái gì trong vòng một năm không khai thác phát triển sẽ bị thu hồi vô điều kiện, tiếp nữa là chữ đấu thầu lại lần nữa. Sắc mặt vốn dễ nhìn, đột nhiên tái nhợt.
Văn kiện này xuống, cổ phần của mình ở chỗ Phương Tấn Bằng coi như bị tiêu tan rồi. Đó chính là mấy chục triệu hồi báo đó!
Trừ khi thành phố hủy bỏ nội dung điều khoản thêm này, đề nghị này thật ra cũng không tồi. Rồi sau đó những điều khoản đằng sau nhằm vào khu quy hoạch mới bao nhiêu điều khoản có nội dung cứng nhắc, quả thực là có hương vị của sự mưu sát.
Âm mưu, đây chính là một âm mưu!
Cô ta bực mình nhìn về hướng chồng mình, phát hiện ra mặt Phương Nghĩa Kiệt còn tái nhợt hơn mình.
Cái này làm sao đây? Hai tên Lý Tông Hán với Phương Tấn Bằng triển khai hoạt động thông qua tay mình, đất cát có trong tay mình giá trị ước chừng khoảng hai tỉ. Tiền nhiều như vậy, ngoài trừ năm trăm triệu ở chỗ Lư Khoái Phi ra, khoản tiền khác tất cả đều dựa vào đất làm thế chấp, từ ngân hàng đất đổi lấy các khoản đầu tư.
Trải qua bao nhiêu lần hai người làm lặp lại, trên thực tế đã đem lại cho họ ít nhất đến gần mười nghìn mẫu đất. Từ nội thành đến ngoại thành, mãi cho đến khi kinh tế mới. Phạm vi mười mấy cây số đều thuộc phạm vi quy hoạch đất đai lần này.
Vốn thầm nghĩ đại hội thương mại đầu tư lần này qua đi, nằm hai ba tháng bọn họ liền sang tay bán lại. Không ngờ văn kiện này chém ngang ra, Tống Vũ Hà cảm giác được hình như mình như đang bị người ta đùa giỡn.
Trong lúc đó đột nhiên cô ta nghĩ tới một vấn đề. Ngay lúc đầu mình được đề cử vào chức Chủ nhiệm ủy ban xây dựng, Trương Nhất Phàm lâm thời thay đổi chủ ý, đồng ý chính mình làm Chủ nhiệm ủy ban xây dựng, cò còn cố ý hạ Tăng Chí Hoành xuống. Bây giờ cô mới hiểu, hóa ra người ta sớm đã biết mình sẽ chơi kiểu này.
Nói cả buổi, người ta biết rõ ràng át chủ bài của mình, đang đợi ngươi chui vào trong bẫy. Nhưng Tống Vũ Hà lại không biết Trương Nhất Phàm đang mưu đồ điều gì.
Bây giờ mọi chuyện mới rõ ràng, hình như là đã muộn rồi.
Lư Khoái Phi ném ra năm trăm triệu, đó là chuyện phải chết người! Ông ta lấy cái gì đi khai thác phát triển bao nhiêu đất sau đó nữa? Thời hạn một năm đến, thỏa thuận quá thời hạn, đất đai tất cả lại một lần nữa thuộc về chính phủ.
Tống Vũ Hà biết, về đề nghị trên văn kiện, tuyệt đối là được thông qua 100%, nếu không thì Trương Nhất Phàm cũng không được mang đến hội nghị. Gần đây chuyện đấu thầu, rất nhiều công ty bất động sản địa phương oán hận, thận chí có người kiện lên tận thành phố.
Chủ yếu hơn là, từng điều khoản cứng nhắc trên văn kiện, từng câu từng chữ đều nhằm vào lợi ích sát sườn của Song Giang, vì xuất phát từ lợi ích cơ bản của cả thành phố Song Giang và đông đảo nhân dân quần chúng. Bởi vậy, đề nghị này không có bất cứ sự trì hoãn nào trên hội nghị liền liền được thông qua luôn.
So với Tống Vũ Hà, Phương Nghĩa Kiệt cũng không đau lòng đến thế, ông ta chỉ cảm thấy bản thân bị Trương Nhất Phàm thao túng, nhưng ông ta không ta không tham gia đấu thầu lần này và những hoạt động khác. Điều duy nhất ông ta không thích đó là Trương Nhất Phàm đem ông ta và Tống Vũ Hà đùa giỡn như đang đùa với khỉ.
Thời gian dài như vậy đến nay, ông ta với Tống Vũ Hà cũng như nhau, hai vợ chồng đều không hiểu Trương Nhất Phàm dụng ý thật sự của Trương Nhất Phàm.
Tống Vũ Hà cắn nát răng ngà, hận thù thành đống!
Trong túi xách vẫn còn đang thăm dò cái thẻ ngân hàng vừa rồi Lư Khoái Phi đưa cho, nghe nói là năm trăm ngàn. Tin tức này nếu mà Lư Khoái Phi biết được, ông ta sẽ không gấp đến độ nhảy lầu chứ?
Giấy không bọc được lửa, chỉ cần văn kiện này phát xuống dưới, đám người này khẳng định đi chết chắc. Lư Khoái Phi cũng không phải nói không thể làm công thương nhiệp, mà cơ bản bọn họ chưa làm tốt công tác chuẩn bị làm công thương nghiệp.
Nếu Lư Khoái Phi thật sự muốn đầu tư bất động sản năm trăm triệu hoàn toàn đủ làm tốt một phần sự nghiệp. Chỉ tiếc là ông ta không đi đường chính đạo, chỉ nghĩ đến món lợi kếch sù trước mắt, sau đó kiếm món tiền lớn rồi biến.
Muốn đầu tư bất động sản cũng không phải chuyện dễ dàng gì, Lư Khoái Phi về phương diện này không phải người trong nghề. Ông ta cũng không có đội công trường của mình, cũng chưa đưa ra được bản mẫu công trình nào.
Công ty tham gia đấu thầu ở thành phố Song Giang, thành tích trước đây của bọn họ là một tiêu chuẩn đánh giá rất quan trọng. Như Hồ Lôi đã lấy thêm được một khu chung cư, trong ngành xây dựng và bất động sản thành phố Đông Lâm cũng được coi là tiếng tăm lừng lẫy.
Sau khi hội nghị kết thúc, đề nghị này quả nhiên như Phương Nghĩa Kiệt dự đoán, không có cản trở quá lớn, dễ dàng chiếm được sự tán thành của mọi người. Mà ông ta Phương Nghĩa Kiệt cũng không tìm được lý do phản bác hợp lý.
Bởi bì tất cả mọi thứ trong văn kiện, đều xuất phát từ lý luận thực tế, từ quần chúng nhân dân, từ góc độ phát triển thành phố Song Giang. Cho nên bọn họ có đeo kính hiển vi để tìm cũng không khiêu khích ra vấn đề gì quá lớn. Điều duy nhất có thể nói chính là muốn tỏ ra cao hơn một chút, có thể sẽ khiến cho dư luận xã hội và đông đảo nhà đầu tư bất mãn.
Nhưng tất cả những cái này đều không phải lý do để phản bác, phương án cuối cùng đều được thông qua.
Đang hưởng thụ trong “Sự quyến rũ của đô thị”, đám người Lý Tông Hán và Phương Tấn Bằng nghe được cái tin này, hai người lập tức trợn tròn mắt. Lý Tông Hán đập bàn đứng lên, gầm lên một câu:
- Mẹ kiếp! Tôi đi giết hắn!
Phương Tấn Bằng khá trầm lắng, ông ta nghiêm mặt, đỡ đỡ mắt kính. Nửa ngày mới nói ra một câu:
- Đi thôi, đừng ở lại nơi này nữa, chúng ta không phải đối thủ của hắn.
Rốt cuộc là Phương Gia có tiếng mưu mô toan tính, ông ta nhìn rất thấu đáo, nhưng ông ta cũng không xúc động một chút nào. Thất bại lần này, đối với ông ta mà nói cơ bản cũng không tổn thất gì lớn, bọn họ cũng không phải bỏ ra một đồng nào.
Hiện tại bày ra trước mặt bọn họ chỉ có hai con đường, một là ra đi, còn đường khác là làm cho tốt, đầu tư thêm vài tỉ thậm chí chục tỉ để khai phá những khoảnh đất này. Bởi vì trong văn kiện quy định rõ ràng, các nhà đầu tư đoạt được đất, thời hạn không sử dụng không được quá một năm, nếu không bị coi như bỏ quyền xử lý, thu hồi về chính phủ đấu thầu lần nữa.
Nước cờ này quả thật lợi hại, chặt đứt ý niệm một đêm trở nên giàu có của rất nhiều người.
Hội nghị vừa kết thúc, liền dẫn tới một làn sóng lớn vang dội ở thành phố Song Giang, cũng là vài nhà vui sướng vài nhà buồn.
Lư Khoái Phi choáng váng, ngây người. Vừa cùng với Yến Yến từ “Sự quyến rũ của đô thị” trở về, đột nhiên nghe được tin tức này Lư Khoái Phi đến suy nghĩ muốn chết cũng có rồi. Đất nhiều như thế lấy gì ra để mà khai thác phát triển? Nghe nói chính phủ đã có văn kiện xuống, không được chuyển nhượng, không được đầu cơ. Lư Khoái Phi đột nhiên cảm thấy cả thế giới như sập xuống, trước mắt tối sầm, ói ra một ngụm máu, ngất ngay trong phòng khách, tứ chi co giật.
Yến Yến hoảng hốt, lập tức gọi 120 kêu xe cứu thương.
Lý Tông Hán với Phương Tấn Bằng vẫn ở đó bàn bạc đối sách, trong tay có nhiều đất như thế, tất cả vốn liếng đọng ở đó, làm thế nào đây? Khai thác phát triển ư? Xì! Bọn họ chưa bao giờ nghĩ đến việc, muốn vì người khác làm việc đó cả.
Hơn nữa, giai đoạn hai của công trình tới, cầm nhiều đất như vậy, toàn bộ phải trong một năm khởi công khai thác mà nói, ước chừng thật sự phải đầu tư trên chục tỉ trở lên.
Hai người tính toán một hồi, Lý Tông Hán lắc đầu:
- Tôi lấy đâu ra nhiều thế, nếu không thì tìm anh hai của tôi hỏi xem?
Phương Tấn Bằng mỉm cười:
- Anh thật sự chuẩn bị đi tìm anh hai của anh à? Đừng ngốc nữa!
- Thế phải làm thế nào? Lý Tông Huy về vấn đề này, vĩnh viễn không bằng Phương Tấn Bằng. Trong lòng Phương Tấn Bằng có một kế hoạch.
- Chúng ta đi thôi, để lại cục diện rối ren này cho Lư Khoái Phi tự mình đi giải quyết thôi. Tôi và anh cũng không đầu tư đồng nào. Đều là tiền của Lư Khoái Phi và tiền của ngân hàng. Ngân hàng muốn tiền thì tự đi mà xây dựng.
Lý Tông Hán nhìn ông ta, đột nhiên cười ha hả:
- Mẹ Kiếp. Ông thật đúng là độc!
- Không phải tôi độc, mà hắn Trương Nhất Phàm độc. Mọi người sớm đã đào cái hố đợi chúng ta, bao gồm cả chị dâu, anh hai tôi, tất cả đều bị hắn thao túng.
- Con mẹ nó, ông đây thật không cam lòng, việc chỉ cần chuyển tay là có thể cầm được tiền, không ngời bị hắn quấy hỏng rồi! Mẹ nó! Ông mày rất muốn giết người!
Phương Tấn Bằng cười lạnh nói:
- Chỉ sợ anh chưa giết được hắn thì đã chết trong tay hắn rồi. Tôi xem như lĩnh giáo âm mưu của tên này, nói không chừng hắn đang sớm đợi anh đấy? Anh không thấy cả cái thành phố Song Giang này, Dương Vinh Phú nhiều thuộc hạ như thế, bị một câu nói của hắn điều xe quân đội đi trấn áp, tất cả đều nằm sấp xuống, có tên nào dám ho một câu?
Lý Tông Hán hung hăng đấm một quyền:
- Mẹ nó, coi như lợi cho hắn.