Tuy Giả Thi Văn là cán bộ cấp Cục, xong nếu muốn leo lên vị trí Trưởng ban thư ký thì lại là một chuyện khác. Trần Kiến Quân sau khi nghe kiến của Chu Nhất Lai, ngay cả cơ hội phản bác cũng không có.
Chiêu này của gã cũng thật cao tay, vừa lấy được lòng Lục Chính Ông, lại vừa gây khó dễ cho Trần Kiến Quân.
Còn cái tên được đề bạt, Giả Thi Văn, chắc chắn sẽ vô cùng cảm kích Chu Nhất Lai, thậm chí có thể giúp Chu Nhất Lai xây dựng quan hệ với nhà họ Giả. Đây có thể nói là một nước cờ hay, và cũng là một thủ đoạn chính trị cực kỳ khôn ngoan.
Gã công khai ủng hộ Giả Thi Văn, nếu việc thành thì rõ ràng sẽ là công lao của gã, nếu không thành thì hiển nhiên là lỗi của Trần Kiến Quân. Nói cách khác, nếu lần này Trần Kiến Quân không biết cách khéo léo lấy lòng, không chừng có thể sẽ gây thù chuốc oán với cả khối người.
Trương Nhất Phàm mỉm cười, cái gã Chu Nhất Lai này thật thủ đoạn, về điểm này, e rằng Trần Kiến Quân không phải đối thủ của gã.
Hắn nhìn Lục Nhã Tình, nãy giờ cô ta vẫn dùng ánh mắt thâm tình quan sát hắn, cô dịu dàng lên tiếng phá tan bầu không khí yên lặng:
- Thế nào? Tin này đáng để anh đến đây một chuyến chứ?
- Sao cô nói cho tôi tin này?
Trương Nhất Phàm hỏi.
Lục Nhã Tình đáp:
- Vì muốn tốt cho anh thôi! Khi bố tôi gặp chuyện không may ở châu Âu, Chu Nhất Lai dùng trăm phương ngàn kế muốn mượn tay người khác “dìm” ông xuống. Giờ ông thoát khỏi nguy hiểm rồi, gã thấy kế này không thành, không thể khiến anh và bố tôi tranh giành quyền lực, liền nghĩ ngay kế khác. Giờ thì lại đứng về phía bố tôi, nâng đỡ Giả Thi Văn, rõ ràng là muốn lấy lòng ông ấy, người ngu cũng nhìn ra dụng ý của gã. Nhưng bí mật này không phải ai cũng biết, gã càng không thể ngờ rằng, tôi sẽ kể cho anh nghe chuyện này. Cái loại tiểu nhân như gã, vẫn nên đề phòng thì hơn!
Lục Nhã Tình lắc lắc ly rượu, liếm nhẹ đôi môi đỏ mong, ánh mắt kia chẳng khác nào yêu tinh đi câu hồn người.
- Cô còn biết gì nữa? Nói cho tôi nghe xem.
Trương Nhất Phàm uống một ngụm rượu, nói với vẻ thờ ơ.
- Chuyện tôi biết thì nhiều lắm, nhưng giờ tôi chưa muốn nói, trừ phi…
Ánh mắt quyến rũ Lục Nhã Tình mang theo vẻ phong tình khó diễn tả thành lời, cô ta liếm nhẹ đôi môi đỏ, liếc nhìn Trương Nhất Phàm. Ánh mắt như vậy, tin rằng bất kỳ người đàn ông nào nhìn thấy cũng sẽ hiểu ngay, cô ta không tin Trương Nhất Phàm không hiểu.
Quả thật Trương Nhất Phàm cảm thấy nóng ran người, hơn nữa chỗ nào đấy cũng đang rục rịch “chào cờ”.
Lúc này nhạc trong câu lạc bộ đã đổi sang một bản violin du dương, càng khiến không gian riêng tư của hai người thêm phần mờ ám.
Dáng vẻ của Lục Nhã Tình thật khiến đối phương không thể từ chối. Đong đưa đôi mắt quyến rũ, cô ta mỉm cười nhìn Trương Nhất Phàm, rồi bất ngờ cầm ly rượu uống liền một hơi. Vẫn ngậm rượu trong miệng, cô ta nhào lên người Trương Nhất Phàm.
Hành động của cô ta khiến hắn hoàn toàn bất ngờ, hắn không nghĩ cô ta lại có gan làm liều. Lúc Trương Nhất Phàm lấy lại tỉnh táo thì cái miệng thơm tho ngậm đầy rượu của Lục Nhã Tình đã dính lấy môi hắn, cô vừa hôn vừa chuyển rượu sang miệng đối phương.
Trương Nhất Phàm định đẩy cô ta ra thì mới nhận ra một điều, bất luận là chạm vào eo hay ngực Lục Nhã Tình đều khiến hắn không nỡ buông tay, càng trở nên kích động. Chỉ cần chạm nhẹ vào vòng eo nhỏ nhắn ấy sẽ có cảm giác như bị nam châm hút, khiến hắn dần mất đi khả năng kiềm chế.
Lục Nhã Tình ôm lấy cổ hắn, điên cuồng hôn lên môi hắn…
Thế nhưng trong lúc tay cô đang “du hí” trên người Trương Nhất Phàm, bất ngờ chạm phải vật kia của hắn thì cô chợt khựng lại.
Lục Nhã Tình chưa từng gặp phải cảm giác như vậy, đương nhiên cô biết đó là cái gì, cái thứ cứng cứng ấy cô đã từng nhìn thấy trong sách, cũng từng có ấn tượng khi xem một bộ phim nào đó của Nhật, nhưng đây là lần dầu tiên cô thực sự chạm vào vật thật.
Chỉ chạm nhẹ một cái, cả người run lên như bị điện giật, quả là rất có lực sát thương. Cô vẫn nhớ rõ ba năm về trước, chính trong đêm tân hôn của cô và Giả Thi Văn, cũng có một thứ mềm mềm như thế nằm ở đúng chỗ ấy. Dù cho Giả Thi Văn có cố gắng thế nào nó cũng không có phản ứng.
Thế nên ban nãy cô vừa đụng vào cái ấy của Trương Nhất Phàm, ngoài giật mình còn có cả sự sợ hãi.
Cảm giác chạm vào cái thứ mềm nhũn của Giả Thi Văn với cái thứ cứng cứng kia hoàn toàn khác nhau. Cái cảm giác vừa nóng vừa cứng như muốn phỏng tay khiến cô thấy kích động như muốn phá tan cả thế giới.
Giờ phút này, Trương Nhất Phàm đã chìm trong dục vọng, hắn lật người nằm đè lên Lục Nhã Tình.
Dụ dỗ tôi ư, cô nhất định sẽ phải trả giá!
Khi bàn tay hắn đang lần vào bên trong váy Lục Nhã Tình, vừa chạm vào cái nơi ấm áp kia, thân thể mềm mại của Lục Nhã Tình chợt run lên, cô cuống quýt nói:
- Đợi đã ——
Trương Nhất Phàm lúc này đang nằm đè lên người Lục Nhã Tình, sức mạnh của đàn ông đang bị kích thích khiến cô vô cùng kinh ngạc.
Hai người ép sát cơ thể vào nhau khiến hai bầu ngực mềm mại của Lục Nhã Tình bị biến dạng nghiêm trọng.
Trương Nhất Phàm có phần mất kiểm soát, hắn yên lặng chăm chú nhìn Lục Nhã Tình, trong đáy mắt hắn ẩn chứa khát vọng như muốn chính phục toàn bộ thế giới. Trông thấy vậy, Lục Nhã Tình chột dạ, cô bỗng cảm thấy sợ hãi, cô sợ rằng mình không thể tiếp tục.- Đợi, đợi chút ——
Trương Nhất Phàm nhìn ra sự sợ hãi và hoang mang trong mắt cô, nên hắn có phần mềm lòng.
Bất chợt Lục Nhã Tình dùng sức đẩy mạnh Trương Nhất Phàm ra, rồi vội vàng bỏ chạy, nhìn theo hướng cô chạy thì có lẽ là toilet.
Quả nhiên, không lâu sau, trong toilet vọng ra tiếng nước chảy, Trương Nhất Phàm cười nhạt, nâng ly rượu lên thờ ơ nhấp từng ngụm.
Ban nãy, nghe Lục Nhã Tình tiết lộ thông tin, trong lòng hắn đã có tính toán. Nhưng có một số chuyện, hắn không muốn nói cho Lục Nhã Tình. Cả tỉnh Giang Hoài này, giờ chỉ có thể nói là phải tìm được một chỗ sơ hở nào đó thì mới có hi vọng lật đổ được vị thế của Lục Chính Ông. Những người quyền cao chức trọng một khi đã không còn bị ràng buộc như ông ta, dã tâm của họ chỉ có ngày một lớn thêm chứ không bao giờ nhỏ lại.
Giang Hoài là một địa phương có nhiều lợi thế, sản vật phong phú đa dạng, kinh tế phát triển ổn định, Trương Nhất Phàm từ lâu đã có ý định xây dựng Giang Hoài thành một trong những tỉnh đứng đầu cả nước, biến mảnh đất này thành chốn thiên đường giữa nhân gian.
Người Trung Quốc xưa có câu, “Thượng hữu thiên đàng, hạ hữu Tô Hàng”, nghĩa là Tô Hàng là thiên đàng trên mặt đất.
Trương Nhất Phàm đang ấp ủ ý định xây dựng Giang Hoài trở thành thiên đường chốn nhân gian, còn cái cô Lục Nhã Tình kia sẽ là một trong người giúp hắn đạt được mục đích. Hành động ban nữa của Lục Nhã Tình thật khiến người ta giật mình, nếu không phải Trương Nhất Phàm cố ý làm tới, e là cả tối hôm nay cô ta sẽ không ngừng khiêu khích hắn.
Cô ta điên cuồng, anh tỏ ra còn điên cuồng hơn, lấy độc trị độc, ắt sẽ đạt được hiệu quả ngoài sức tưởng tượng.
Đương nhiên Trương Nhất Phàm chưa từng nghĩ đến việc sẽ làm gì đó với con gái của Bí thư Tỉnh ủy, nói cho cùng thì đây cũng không phải là chuyện hay ho gì.
Theo quan sát của hắn trong thời gian qua, lão già Lục Chính Ông này cũng không hoàn toàn là người xấu, chẳng qua vì quá ham hố cái lợi trước mắt. Để có thể làm cho ông ta kiềm chế mặt này, thậm chí là thay đổi cách nhìn chắc chắn không thể thiếu Lục Nhã Tình.
Trong toilet vẫn không ngừng vọng ra tiếng xả nước.
Lục Nhã Tình đang vốc nước để làm dịu cơn nóng trên mặt, đến lúc này cô vẫn còn cảm giác sợ hãi. Là một người phụ nữ đã kết hôn nhưng chưa có kinh nghiệm về quan hệ nam nữ, cô thật không thể ngờ, cái kia của đàn ông lại có tác động mạnh đến bản thân như vậy.
Ngay lúc này, ngoài hoảng loạn, trong lòng cô còn có cảm giác không thể dùng lời để diễn tả ra được.
Cho dù trước khi đến gặp Trương Nhất Phàm, cô đã nghĩ ra hàng trăm giả thiết, cô cho rằng với sự hấp dẫn của bản thân sẽ dễ dàng kiểm soát được Trương Nhất Phàm, nhờ đó có thể hoàn thành tâm nguyện nối dõi tông đường cho nhà họ Giả, nhưng ai mà ngờ được, cái thứ kia chẳng khác nào bao thuốc nổ, khiến cho trời long đất lở.
Sau vài phút lấy lại bình tĩnh, cô mới ngại ngùng bước ra khỏi toilet.
Trải qua chuyện vừa rồi, cô lại có vẻ thành thật hơn nhiều. Cô ngồi đối diện Trương Nhất Phàm, xấu hổ nói:
- Anh làm tôi sợ quá!
Trương Nhất Phàm liếc nhìn cô, thản nhiên nhấp một ít rượu. Khi nãy Lục Nhã Tình mớm rượu cho hắn, đến giờ bên miệng vẫn còn thoang thoảng hơi thở của cô.
- Nghiêm trọng thế cơ à?
Lục Nhã Tình gật đầu, trông như biến thành một người hoàn toàn khác, cô nắm lấy bàn tay phải của Trương Nhất Phàm, chân thành nói:
- Chúng ta làm bạn được không?
- Chẳng lẽ trước giờ chúng ta không phải là bạn à?
- Ý tôi là kiểu tốt thực lòng cơ.
Lục Nhã Tình nói:
- Là bạn tri kỷ ấy.
- Ừ, tôi sẽ nhớ kỹ lời này. Không còn sớm nữa, tối nay đến đây thôi!
Trương Nhất Phàm rút tay lại, chuẩn bị ra ngoài.
Lục Nhã Tình cũng đứng lên theo.
- Đợi đã ——
Cô bước đến trước mặt Trương Nhất Phàm, giúp hắn chỉnh lại cổ áo, rồi bỗng nhón chân, hôn chụt một cái vào má hắn. Sau cùng cô nói tạm biệt với vẻ cực kỳ dịu dàng.
- Bye bye ——
Cơn gió đêm xuân mang theo cảm giác mát mẻ trong lành. Trương Nhất Phàm hạ cửa kính xe, ngắm nhìn thành phố rực rỡ sắc màu trong đêm, trước mắt bất giác lại hiện lên hình ảnh của Lục Nhã Tình. Từ một con hồ ly quyến rũ phong tình, cô ta đột nhiên biến thành một cô gái dịu dàng yếu ớt, lần nào gặp mặt cô ta cũng khiến mình cảm thấy cô ta không giống với những người phụ nữ khác.
Lục Nhã Tình, rốt cuộc cô ta muốn làm gì?